Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol

Chương 43




Ăn qua loa bữa trưa, Hứa Nhất Nặc vừa trấn an Tiểu Lam vừa lướt Weibo, một bên còn phải để ý cái nấm lùn thỉnh thoảng đung đưa chân đang ngồi trên sô pha.

"Chiêu Chiêu, em ngủ trưa trước đi, chờ chị xong việc sẽ cùng em chơi."

Hứa Nhất Nặc nhận thấy từ khi về nhà đứa nhỏ có chút im lặng nặng nề, không còn bộ dáng giả vờ ngốc nghếch như trước kia. Chiêu Chiêu đột nhiên ít nói hẳn, phỏng chừng là do nó không nói chuyện cùng cảm giác bị lạnh nhạt, dù sao tâm tư của đứa nhỏ với vấn đề liên quan đến gia đình là mẫn cảm nhất.

Triệu Diệc Tinh tiện tay với lấy gối ôm trên sô pha, lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn di động trong tay rồi lại tiếp tục trầm tư.

Hứa Nhất Nặc lúc này tạm thời không để ý tới đứa nhỏ nữa, tin tức trên Weibo phát tán rất nhanh. Mặc dù Trần Lạc đã chặn đứng những tin bôi đen, nhưng cho cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản những người qua đường tránh bị tin giả tẩy não, không ngăn được sự cuồng loạn của antifan và sự tức giận của người hâm mộ.

Nhìn lướt qua quảng trường của Triệu Diệc Tinh, trên cơ bản đều là bị mắng. Fans ra sức mắng công ty không chịu làm ăn cho đàng hoàng. Trên bài đăng Weibo mới nhất của Triệu Diệc Tinh tràn ngập bình luận từ fans bạn gái, fans chị gái và fans mẹ. Hoàn toàn trái ngược với sự tức giận với fans đối với Tư Mã trên weibo mới nhất - người đang kéo chân và không làm gì để giải quyết cả.

[+] Thì ra đỉnh lưu chính là như vậy, không coi fan là người, thật khiến người ta mở mang tầm mắt.

[+] Tin tức hắc bẩn này là do anh tự tung đúng không? Mẹ mày không dạy mày vừa đi vừa nhìn đường ạ?

[+] Định mệnh bị ngã ngựa hắc bẩn người khác? Bây giờ đi đường tự ngã quay sang trách người khác sao

[+] Công ty c.hó c.hết nhất quyết im lặng! Giả chết đủ chưa! Bây giờ tôi ứng tuyển còn kịp không? Loại vô dụng, chỉ có ăn tiền là nhanh.

[+] Bảo bối không cần quan tâm những gì họ nói, toàn bộ fans đều biết anh là người tuyệt vời nhất!

Hứa Nhất Nặc nhớ tới bộ dáng vừa rồi Trần Lạc vừa nghiêm túc vừa sốt ruột, đột nhiên cảm thấy đoàn đội đỉnh cao bị mắng đến mẹ không nhận ra quá thảm.

May mắn thay, hiện tại vẫn chỉ là chửi mắng đoàn đội, lửa vẫn chưa bén tới đương sự là Tiểu Lam. Chỉ nghĩ đến Tiểu Lam có thể sẽ đối mặt với những lời chửi rủa ầm ĩ giống nguyên chủ trong nguyên tác, cô sẽ bị nhồi máu cơ tim mất.

Không lâu sau, Trần Lạc chủ động liên lạc, khách sáo nói một câu đang bận không quấy rầy, liền đi thẳng vào chủ đề: "Cô có cách nào liên lạc với fan đó không?"

Tiểu Lam đương nhiên là nguyện ý, vốn nghe nói bởi vì hành động không cẩn thận của mình khiến thần tượng bị mắng, cô ấy gấp gáp không chịu nổi, lại vừa nghe có thể làm rõ tin đồn liền hận không thể lập tức đăng weibo giải thích tuyên bố với cả thế giới thần tượng của mình là một người tuyệt vời.

Chỉ là tài khoản Weibo của Tiểu Lam cũng giống như Weboi của cô, tràn ngập việc học tập và cuộc sống thiếu nữ bình thường, phương pháp này cô cảm thấy không ổn lắm.

Hứa Nhất Nặc hỏi: "Cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ, nhưng chỉ yêu cầu cô ấy đăng một bài đính chính và một video lên Weibo liền có thể kiểm soát được dư luận sao?"

Đương nhiên không chỉ có vậy, Trần Lạc đã chuẩn bị tốt cho việc định hướng dư luận với mấy blogger lớn có tích V, việc kiểm soát quảng trường tuy rằng không tốt, nhưng ở thời điểm này rất hữu dụng.

Chỉ là anh ta có chút tò mò không biết đối phương muốn làm gì.

"Vậy em có cách gì không?"

"Fan kia không phải đại fan của cậu ấy, cho nên tài khoản Weibo cũng chỉ là tài khoản cá nhân bình thường, vạn nhất bị người ta để ý đến hoặc bị ảnh hưởng đến cuộc sống thì làm sao bây giờ?"

Trần Lạc trầm mặc một lát, anh quả thật chưa từng nghĩ đến ảnh hưởng đối với người hâm mộ kia, cũng không thể nói anh ích kỷ, chỉ dựa vào số liệu fan đang hoạt động trên mạng xã hội, mấy kiểu fans đi cãi nhau rất dễ quên đằng sau những ID này là một cô gái bình thường.

Vì tình yêu phát điên thì cũng phải sống, thấy cô băn khoăn cũng không có điểm nào sai, Trần Lạc hỏi: "Nếu để phòng làm việc đăng bài, chắc là không lộ thông tin cá của fan đâu?"

Hứa Nhất Nặc giương mắt nhìn thấy Triệu Diệc Tinh đi về phía mình, vội vàng đưa tay ra hiệu, lại xoa đầu anh trấn an, ý bảo anh giữ im lặng.

"Phòng làm việc đăng weibo, fan chúng tôi đương nhiên tin tưởng thần tượng, nhưng người qua đường không chắc, như vậy cũng không giúp ích được gì đi, nếu không để tôi dùng tài khoản của tôi để đăng bài lê"

"Ngôi sao ở Nam Cực" được xem như là fan lớn của Triệu Diệc Tinh, Trần Lạc nghe nói qua quan hệ giữa các đại fans của cô rất có tiếng nói, thỉnh thoảng hậu viện sẽ cùng studio tổ chức tiếp ứng hay thăm ban, còn từ chỗ đó nghe được mấy chuyện âm dương quái khí.

Hoàn toàn là tự mình tình nguyện, dù nếu không cẩn thận chính là phải chịu đựng chỉ trích của mọi người, quả nhiên là fan chân chính.

Trần Lạc tỏ vẻ đồng ý: "Tôi sẽ gửi văn bản cho anh, còn cần minh chứng của người hâm mộ kia. Chờ cô đăng weibo xong, sẽ có Đại V lập tức chia sẻ lại, cô tạm thời đóng tin nhắn và bình luận cá nhân trước."

Đây chính là cách thức giải quyết trong truyền thuyết mà, Hứa-Người theo đuổi thần tượng-Nhất Nặc trợn mắt.

"Anh Trần chờ một chút, tôi cảm thấy như vậy có thể không có cách nào hoàn toàn giúp anh trai bỏ cái nồi này đi, anh ấy cũng có với duyên người qua đường. Chỉ bằng cách bác bỏ tin đồn và thanh minh bằng những lời khô khan. Dù sao trong khi các phòng làm việc khác gửi thư luật sư, người qua đường đều là chờ xem kịch. Anh trai tôi vẫn là thảm quá, thật đau lòng."

Lúc đầu Hứa Nhất Nặc vẫn có thể duy trì thói quen quan hệ công chúng của người quản lý bộ phận của mình, sau đó cô nhập vai một cách vô thức.

Thừa hưởng kỹ năng diễn xuất của nguyên chủ càng ngày càng tự nhiên, điều này thật hài lòng.

Triệu Diệc Tinh một tay đút túi, một tay nâng cằm, nhịn xuống xúc động nhếch khóe môi, nhìn bộ dáng Hứa Nhất Nặc bắn ra bong bóng màu hồng gọi ca ca. Hai người quen nhau lâu như vậy, anh cho tới bây giờ chưa từng thấy cô gọi ca ca vui vẻ như vậy.

Với tư tác thần tượng, hoặc là một người bạn trong khi khó khăn, bất kể là thân phận nào, Triệu Diệc Tinh đều rất hài lòng.

Trần Lạc bị fan bám theo khóc lóc làm phiền, phương án giải quyết mà phòng quan hệ công chúng nghĩ mà anh ấy cho là có thể đánh lừa được, bị cô nói như vậy hình như nhận ra đâu cũng là tai họa ngầm, đau đầu nhéo nhéo mi tâm hỏi: "Cô có đề nghị gì tốt không?"

"Có!" Âm thanh qua điện thoại di động đều tăng lên.

"Nói khái quát đi." Đột nhiên có một cảm giác.

Hứa Nhất Nặc ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ngày ghi hình chương trình ở hậu trường, tôi tình cờ chụp được hình ảnh anh trai và người hâm mộ kia ký tên cùng khung hình, có thể nói anh trai sợ ở bên ngoài ảnh hưởng đến giao thông và trật tự công cộng, vào tòa nhà ghi hình rồi vẫn lo lắng cho tình cảm của fans nên đặc biệt tìm tới. Trần ca quả thật đi ra ngoài xem qua, cho nên cô ấy cũng không tính là nói dối. Tôi có ảnh làm bằng chứng..."

"Chờ một chút!" Trần Lạc càng nghe càng thấy không thích hợp, "Triệu Diệc Tinh ký tên cho cô lúc nào vậy? "

Hả? Người đại diện không biết sao?

Hứa Nhất Nặc cẩn thận: "Chính là hôm đó tại hiện trường, trước khi bắt đầu ghi hình, chúng tôi đã tranh thủ đi dạo bên ngoài và ký tên. Ách, tôi biết chạy lung tung là không tuân thủ, cùng lắm......"

"Mấy cái người này!?" Giọng của anh chàng tăng lên 3 nấc.

".................."

Hứa Nhất Nặc lo lắng chính là mấy cô gái chạy loạn sẽ liên lụy Tô Tiểu Noãn, nhưng bây giờ thấy phản ứng này, có vẻ như trọng điểm của Trần Lạc dường như không phải cái này.

"Ừm, kể cả cô bé té ngã kia thì tại hiện trường tổng cộng có năm fans." Hứa Nhất Nặc thoáng nhìn thấy đứa bé bên cạnh, thấy trong mắt đứa nhỏ bồn chồn cùng bất an, cho rằng nó nhàm chán muốn náo loạn, vội vàng ấn vào ót nó một cái cảnh cáo, ý bảo nó không được nhúc nhích, còn bản thân tiếp tục nói, "Ca ca còn rất tốt bụng ký một chữ cực to và rõ cho tiểu cô nương kia. Chúc cô ấy sớm ngày khôi phục, mỗi ngày vui vẻ, những thứ này đều coi là đòn phản công chứ?"

"............ Để tôi tính toán xem xét."

Sao có thể xem là phản công, quả thực là phản công nặng nề, dứt khoát đem người đại diện chọc tức đến muốn vào bệnh viện. Nhưng hiện tại anh ta không thể ngất xỉu, cũng không thể tức chết vì còn việc quan hệ công chúng phải làm, chờ làm xong mới cùng Triệu Diệc Tinh cãi nhau gây gổ được.

"Vậy anh Trần cảm thấy, phương án này có phải tốt hơn một chút hay không?"

Hứa Nhất Nặc cẩn thận dò hỏi, cô nhìn ra trạng thái của Trần Lạc dường như không thích hợp lắm, cũng không biết có phải phương án này không đúng ý với anh hay không.

"Như vậy có thể trực tiếp chứng thực anh ấy thật ra rất có lòng quan tâm đến fan, cũng có bằng chứng chân tướng rõ ràng, không cần fan kia trực tiếp phát Weibo chứng cứ gì, có thể bảo vệ sự riêng tư cá nhân của cô ấy."

"Không cần phải nói." Trần Lạc nhịn cục tức xuống, anh ta hít sâu một hơi, lại bày ra bộ dáng bình tĩnh sáng suốt của một người đại diện vàng, "Chuyện này tôi không biết trước, có ảnh và ký tên là được rồi. Về nội dung hắc kia, những ai nói Diệc Tinh không quan tâm đến sống chết của fans là tự tát vào mặt mình, mọi người gửi ảnh ngay cho tôi, tôi sẽ chỉnh sửa lại và gửi chúng cho các bên PR khác nhau, ta cũng có thể đăng trên Weibo theo thời gian cần thiết và sao chép."

Đúng vậy, người dùng Weibo không phải ai cũng là Sherlock Holmes online sao, đã tới lúc thời gian lột trần cái dáng vẻ hình tượng giả dối, câu chuyện này vừa nhìn đã biết là nhỏ giọt không lọt, yên lặng quan tâm đến năng lượng ấm áp của fan.

Hứa Nhất Nặc để Tiểu Lam chụp ảnh to, lại đem kế hoạch của mình nói rõ ràng cho cô ấy biết.

Tiểu Lam vẫn rất lo lắng: "Thật sự không cần tôi quay video trả lại sự trong sạch cho anh trai sao? Ca ca thật sự rất ủy khuất."

Hứa Nhất Nặc an ủi cô phải tin tưởng người đại diện, tin tưởng vào đoàn đội, nhận được ảnh cô gửi tới, xác nhận trong ảnh không có bất kỳ yếu tố nào liên quan đến thông tin cá nhân của Tiểu Lam, lại chọn ảnh cô tiện tay chụp khi ký tên ngày hôm ấy, lấy được cả hai tấm hình xong xuôi mới đóng gói gửi cho Trần Lạc.

Lại nói tiếp, ngày đó một đám fan trật khớp thấy Triệu Diệc Tinh đều chen chúc lên, làm nhân viên thuần dưỡng chuyên nghiệp, Hứa. Làm tan nát trái tim. Nhất Nặc chỉ có thể ở phía sau cẩn thận thực hiện công việc theo dõi của PD.

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, khi các cô nương cùng Ái Đậu Noãn Tâm nói chuyện muốn ký tên, cô liền ở phía sau ghi lại khoảnh khắc ấm áp này, sau đó dựa vào bộ ảnh này còn thành công thu hoạch được mấy tiếng "Baba" chân tình của đám người Vịt vàng con và Lâm Song Song.

Lúc ấy trăm triệu cũng không nghĩ tới, còn có thể phái ra tác dụng này, thật sự là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.

Triệu Diệc Tinh một mực yên lặng nhìn, nhìn thấy tâm tình cô dần buông lỏng, liền dời bàn tay đã làm chuyện xấu trên đầu anh, giọng ngọt ngào hỏi: "Nhất Nặc, sao vậy?"

Hứa Nhất Nặc phục hồi tinh thần lại, thu hồi bàn tay cứng đờ, giương lên nụ cười rực rỡ: "Chiêu Chiêu, chuyện của anh kia đã được giải quyết, em không cần lo lắng nữa."

Triệu Diệc Tinh: "Nhất Nặc thật thông minh, quả thực rất chăm chỉ đó. Còn người kia, thật sự đem bản thân phơi bày, dẫn đến thoát fans sạch sẽ."

Hứa Nhất Nặc: "Không phải vậy."

Tiểu Lam không có việc gì là tốt rồi, may mắn không liên lụy Tiểu Lam đi theo con đường pháo hôi của nguyên chủ. Nhưng cũng làm cho cô ấy kiệt sức.

Bữa trưa cũng không ăn ngon, Hứa Nhất Nặc muốn bù đắp cho đứa nhỏ một đĩa trái cây tươi. Cô vừa vào bếp, màn hình điện thoại di động im lặng của Triệu Diệc Tinh liền sáng lên.

Điều gì tới cũng sẽ tới.

Triệu Diệc Tinh hít sâu một hơi, đi dép lê lạch cạch xông về phòng ngủ.

"Đi ngủ à? Không ăn trái cây sao?" Hứa Nhất Nặc nghe được động tĩnh, từ phòng bếp thò đầu ra.

Phòng khách trống không, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa đáp lại.

*****

Trong phòng.

"Bữa trưa còn chưa ăn xong thì sao? Cậu ăn trên mặt trăng à? "Thanh âm âm dương quái khí của Trần Lạc cách ống nghe đều hết sức rõ ràng.

"Đọc kịch bản quá mệt mỏi, tôi lại đi dạo phố thư giãn một chút, tìm chút cảm hứng. Sao vậy, tôi có thể làm gì đây?"

"Thiếu gia cậu hình tâm tình đang rất tốt, sắp bị bôi đen thành than rồi, còn có tâm tư đi mua sắm."

"Hả? Làm sao có thể được? Vừa rồi anh không phải còn nói là chuyện nhỏ, tất cả đều đâu ra đó rồi sao?"

"............"

Trần Lạc nhất thời nghẹn lời, dừng lại hai giây tức giận nói: "Cậu nói rõ ràng cho tôi, sao lại cùng fans tán gẫu, lại còn ký tặng nữa?!"

Triệu Diệc Tinh phát ra một tiếng, làm bộ khiếp sợ: "Hả? Chữ ký nào, anh nói gì đấy?"

Trần Lạc bị tức chỉ thiếu một chút là thăng: "Cậu còn muốn có mấy lần nữa! Mới ngày Girls Over Flowers ghi hình đó! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải giữ tính cách cao ngạo lạnh lùng của cậu, tránh xa người hâm mộ, chữ ký là lợi ích mà người hâm mộ lợi ích cần hành động mới có, hiểu không?! Những lợi ích chỉ có thể được tặng trong chương trình quảng cáo sự kiện sinh nhật rút thăm trúng thưởng rất hiếm, cần được trân trọng, hiểu không?!"

"Hiểu được, cho nên tôi liền phát phúc lợi cho người hâm mộ bị thương kia, có vấn đề gì sao."

"............"

Mẹ kiếp, mắng không lại thằng nhóc này.

"Quên đi, việc này cũng coi như nhân họa đắc phúc, tôi có bản thảo pr nhân duyên người qua đường tốt hơn." Trần Lạc tức giận, thanh âm đều nhỏ đi, "Khi nào thì cậu về nhà. "

Nhà...

Triệu Diệc Tinh quay đầu nhìn cửa phòng, vô ý thức nhếch khóe môi: "Tôi tạm thời không trở về đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.