Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 20




Editor: Fei

Kỷ Li ấn vào hot search, đập vào mắt là video clip của một tài khoản marketing.

@Hóng Phim Awards: Phim truyền hình《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》hé lộ hậu trường ghi hình của Hạ Linh, dáng vẻ mặc bạch y hết sức xuất sắc. Mọi người cảm thấy thế nào? Ps: Bộ phim cải biên từ tiểu thuyết《Đại Tông Huyền Ảnh》, Hạ Linh đóng vai Cẩm vương Tạ Ngạn.

Video được đăng chưa tới mười giây, hình ảnh còn hơi rung và mờ thế nhưng Kỷ Li vẫn dễ dàng nhận ra —— đó là lúc y đang quay phim mà không phải Hạ Linh như tiêu đề hot search.

Weibo hiển thị thời gian là nửa tiếng trước mà hiện tại lượt bình luận đã quá vạn.

—— Không phải thông báo chính thức thì không tính nha, thế nhưng hoan nghênh mọi người tới chiêm ngưỡng vẻ đẹp đỉnh cao của Hạ Linh.

—— Cứu bé, cuốn tiểu thuyết mà tui thích nhất được dựng thành phim rồi! Mà diễn viên diễn vai Cẩm vương là ai vậy? Xin hãy phổ cập kiến thức cho tui với.

—— Fan truyện ưng lắm luôn! Cảnh này chắc là lúc Tạ Ngạn ra mặt cứu nữ chính đây mà! A a a a đoàn phim mau quay nhanh lên!

—— Đội mũ sa còn chưa lộ mặt mà fan tung hê cái gì không biết? Xấu hết cả hổ.

—— Anti-fan cút mọe đi, chỉ bằng vài giây lướt qua gò má kia thôi là tụi này có thể nhận ra đây chính là cục cưng Hạ Linh rồi! Quá đẹp trai!

—— Chính là Hạ Linh đấy, cậu ấy còn đăng weibo gián tiếp thừa nhận kìa. Chào mừng người qua đường và fan truyện tới ngắm soái cưa @Hạ Linh H0 nha!

"Anh Kỷ, anh ấn vào weibo cậu ta xem sao." Bánh Bao nhắc nhở.

Kỷ Li vào xem weibo của Hạ Linh. Mười phút trước đối phương đã đăng status —— "Đoàn phim mới, khởi đầu mới! Lần đầu tiên thử sức với dây cáp, sau khi khắc phục được chứng sợ độ tự dưng cảm thấy rất thú vị [lè lưỡi]"

Ngoài ra Hạ Linh còn post thêm một tấm selfie, dùng mũ sa che đi trang phục tạo hình, chỉ lộ nửa khuôn mặt và vành mũ.

Chiếc mũ giống hệt trong video, hơn nữa cậu ta còn cố tình nhắc đến cụm từ "dây cáp", đủ khiến mọi người phải liên tưởng.

Thời nay có rất nhiều tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, đồng thời cũng có vô số trường hợp chọn diễn viên phá hỏng hình tượng nguyên tác. Song khiến người xem cảm thấy phù hợp chỉ dựa vào một đoạn video ngắn thì chẳng mấy diễn viên làm được.

《Đại Tông Huyền Ảnh》là cuốn tiểu thuyết kinh điển. Từ khi đoàn phim công bố khai máy thì ngày nào cũng có người chú ý đến, lượt follow weibo official đã lên đến hơn vạn.

Khu bình luận trên weibo Hạ Linh liên tục tăng, ngoại trừ lời cổ vũ đến từ fan thì còn cả người qua đường và fan truyện nữa.

"Đúng là cái đồ vô liêm sỉ!" Bánh Bao đã sớm nhìn thấu thiết lập tính cách giả tạo của Hạ Linh, bất bình thay Kỷ Li: "Rõ ràng bản thân nổi đóa tại đoàn làm phim còn bỏ diễn thế mà bây giờ dám lên weibo bốc phét, dùng tiền mua hot search."

"Nếu để anh Kỷ diễn thì tốt biết mấy." Bánh Bao vô cùng buồn bã và tiếc nuối, "Cư dân mạng còn chẳng nhận ra ai với ai đã mắt nhắm mắt mở ca tụng cậu ta. Nếu muốn khen thì cũng phải khen anh chứ."

Vất vả ghi hình cả một ngày trời cuối cùng người khác lại được lợi.

Bánh Bao càng nghĩ càng cảm thấy bất công.

Kỷ Li đọc một vài bình luận dưới hot search, lời hay ý đẹp ập tới như thủy triều. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có antifan và fan truyện nêu ý kiến phản đối nhưng vẫn nhanh chóng bị đẩy xuống.

Y khẽ cười đưa điện thoại di động cho Bánh Bao, "Kệ đi! Bây giờ Hạ Linh hăng say PR, tạo hi vọng cho dân cư mạng thì chờ đến lúc bộ phim phát sóng sẽ càng phải chịu nhiều áp lực hơn thôi."

Lui mười ngàn bước mà nói, dựa vào thái độ lúc quay phim của Hạ Linh, kể cả có Diêu Xuyên và Phương Chi Hành ra mặt bảo đảm, cậu ta vẫn có khả năng bị lật xe.

Bánh Bao gật đầu liên tục, đùa giỡn với Bánh Gạo: "Anh Kỷ nghỉ sớm chút, hôm nay đã mệt mỏi lắm rồi."

"Ừ, ngủ ngon."

...

Chiều hôm sau, Kỷ Li thu dọn đống hành lý ít ỏi của mình, lưng đeo balo đựng mèo rời khỏi khách sạn.

Bánh Bao bị Hạ Linh đày đọa đã lâu quyết định từ chức, dự định đi về với y.

Hai người cùng nhau bắt xe, hiện đang đứng trước cửa khách sạn chờ.

"Hot search được treo cả đêm đến sáng nay mới hạ nhiệt, Hạ Linh đúng là biết xài tiền thật đấy." Bánh Bao chăm chú lướt mạng, lẩm bẩm: "Nhưng mà lượng fan mới kiếm được cũng không tồi."

Kỷ Li liếc mắt nhìn sang, "Cậu có vẻ hiểu rất rõ mấy cái này nhỉ?"

"Anh Kỷ đừng có cười em. Từ nhỏ em đã chẳng ham chơi game, rảnh rỗi không có việc gì làm toàn lên mấy diễn đàn giải trí, tieba, hóng hớt showbiz cho nên các minh tinh lớn nhỏ trong giới và số liệu của họ như thế nào em cũng biết được một chút."

Bánh Bao rất quý mến Kỷ Li, không giấu diếm gì mà cho đối phương xem tài khoản mạng xã hội của mình: "Anh nhìn thử coi."

Kỷ Li thoáng lướt qua, phát hiện số người follow tài khoản của Bánh Bao đã hơn vạn, đúng kiểu blogger mảng giải trí.

"Lúc trước có công ty truyền thông muốn mua tài khoản của em mà em không nỡ bán."

Bánh Bao chia sẻ cho người khác nghe về sở thích của mình, ánh mắt vô cùng sinh động: "Em còn có một group hóng hớt showbiz rất chuyên nghiệp, bên trong đều là vài người trong nghề, định kỳ sẽ chia sẻ một số tin tức với nhau."

Kỷ Li bị cậu chọc cười, "Trông chẳng khác gì bách khoa toàn thư giới giải trí mà vẫn còn kêu "chỉ biết chút thôi" à? Làm trợ lý không thấy lãng phí tài năng sao?"

"Lãng phí gì đâu anh." Bánh Bao cười khà khà, kể: "Em dựa vào tin tức của lưu lượng để sống qua ngày nên ba mẹ cũng lười quản."

"Thật ra hồi xưa lúc Hạ Linh đi thi show tuyển chọn, em còn dùng tài khoản này kéo phiếu cho cậu ta. Gia nhập truyền thông Mộng Tưởng cũng là vì cậu ta luôn." Tuy cậu có rất nhiều tài khoản cá nhân nhưng cũng không dám nói hết với công ty.

Bánh Bao thở dài, chỉ hận không thể kí lủng đầu mình hồi đó, "... Hừ, Hạ Linh khinh em thì cậu ta thiệt thôi!"

Kỷ Li cười an ủi, "Thôi thôi, đừng tức giận. Vậy sau này cậu định làm thế nào?"

Bánh Bao nghe thấy vậy, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Li xẹt qua vẻ mong đợi. Cậu còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại của đối phương đã kêu lên.

Kỷ Li nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, thoáng dừng lại:"Cậu chờ tôi chút"

"Vâng, anh Kỷ cứ lo việc của mình đi."

Kỷ Li nghe máy: "Dạ alo ai thế ạ?"

Đầu bên kia truyền tới giọng nói: "Kỷ Li đấy à? Anh là anh Huy người phụ trách tuyển diễn viên của《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》đây."

Kỷ Li nhìn kĩ số điện thoại một lần nữa, chủ động giải thích:"Anh Huy, tối hôm qua tôi với Hạ Linh có xảy ra chút tranh chấp nên bị cậu ta đuổi việc rồi, phần diễn của thế thân hôm nay tôi không thể tham gia được đâu."

"Anh biết, nhưng mà bây giờ cậu còn ở Hoành Thành không? Tiện ghé qua đoàn phim chứ?" Anh Huy hỏi.

"Tôi vẫn đang ở khách sạn, đang định đi về." Kỷ Li nhìn sang phía Bánh Bao, "Có chuyện gì thế anh Huy?"

"Sáng nay lúc quay phim Hạ Linh bất cẩn ngã bị thương, bên phía bệnh viện nói ít nhất phải nghỉ ngơi ba tháng. Đạo diễn và phía sản xuất thương lượng xong muốn để cậu thay Hạ Linh diễn vai Tạ Ngạn."

Anh Huy dừng một chút, nghiêm túc hỏi, "Cậu xem xem có muốn kí hợp đồng chính thức với đoàn làm phim không?"

Kỷ Li khựng lại, vô thức siết chặt điện thoại di động.

Nửa giờ sau, phòng nghỉ của đoàn phim.

Khi Kỷ Li nhìn thấy hợp đồng diễn viên trước mắt mới dám xác nhận tin tức này là thật.

"Hai cảnh hôm qua cậu đã thành công khắc họa được Tạ Ngạn trong lòng chúng tôi nên người đầu tiên tôi và đạo diễn Diêu nghĩ đến cũng chính là cậu." Phương Chi Hành rót cho y cốc nước ấm, nhẹ giọng mở miệng, "Ngồi nói chuyện chút nhé?"

"Vâng, cảm ơn thầy Phương." Kỷ Li đáp.

Diêu Xuyên hút thuốc, chỉ vào hợp đồng: "Không xem thử à?"

"Các vị muốn tôi thay Hạ Linh thật sao?" Ánh mắt Kỷ Li dừng trên bản hợp đồng.

Nếu như có thể y rất muốn nhận nhân vật này. Bởi vì chỉ mất có khoảng hai tháng ghi hình, đợi đến lúc hơ khô thẻ tre là y có thể gia nhập đoàn phim khác ngay.

Dù sao cũng đều là nhân vật mà y thích, thời gian còn rất phù hợp.

"Đoàn phim và Hạ Linh đã từng kí hợp đồng, đương nhiên không thể cưỡng chế đổi diễn viên. Vết thương ở chân của cậu ta cần phải nghỉ ngơi tận ba tháng, toàn bộ đoàn phim lại chẳng thể chờ cậu ta khỏi mới tiếp tục quay."

Việc này thuộc về sự việc bất khả kháng, đoàn phim có quyền hủy hợp đồng.

"Nếu Hạ Linh không đồng ý thì vẫn phải làm việc. Đây là vấn đề đoàn phim sẽ trao đổi với cậu ta, cậu không cần lo lắng."

Kỷ Li bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc lật xem hợp đồng. Tất cả yêu cầu hợp tác đều dựa theo quy trình thông thường, thù lao đóng phim rất hào phóng.

"Đạo diễn Diêu, tôi không có ý kiến gì hết. Nhưng tôi là nghệ sĩ của truyền thông Mộng Tưởng, không được phép tự ý kí tên lên hợp đồng. Cái này..."

Kỷ Li nhớ tới khuôn mặt gây thù hận của Tôn Dũng, ngữ khí lạnh nhạt hơn hẳn: "Phải để người đại diện xem qua à?"

"Tìm tên đó làm gì?" Diêu Xuyên nhả khói, trong lòng cũng thừa hiểu: "Hot search náo loạn cả đêm hôm qua đều là tác phẩm của tên ngốc đó đấy."

Phương Chi Hành khẽ cười, nói: "Kỷ Li yên tâm, nếu đã quyết định tìm đến cậu thì chúng tôi cũng bỏ qua Tôn Dũng, trực tiếp liên lạc với người quản lý nghệ sĩ công ty cậu rồi."

"Tống Lam?"

Phương Chi Hành gật đầu, "Cô ấy đã xác nhận hợp đồng không có bất cứ vấn đề gì. Chờ sau khi cậu kí tên thì phía công ty sẽ cử người tới đây."

Tống Lam là quản lý nghệ sĩ, luôn đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Cô rất sợ miếng bánh lớn này sẽ rơi vào tay nghệ sĩ công ty khác cho nên rất vui vẻ chấp nhận.

Hạ Linh và Kỷ Li đều là nghệ sĩ của truyền thông Mộng Tưởng, nếu người trước xảy ra chuyện thì người sau đương nhiên có thể lên thay.

"Vậy thì tốt." Kỷ Li nhếch môi, ký hợp đồng trước sự chứng kiến của pháp vụ đoàn phim "Cảm ơn đạo diễn Diêu và thầy Phương đã cho tôi cơ hội này."

"Không cần cám ơn, cơ hội luôn dành cho những người đã sẵn sàng mà." Phương Chi Hành vô cùng hài lòng đáp.

Sau khi pháp vụ rời đi, Kỷ Li bèn thử thăm dò hỏi, "Tôi nghe nói Hạ Linh mang tiền vào đoàn, vậy bây giờ tình hình tài chính của chúng ta có bị..."

"Nói thật cho cậu biết, bên phía Tần Nhạc đang muốn đầu tư." Diêu Xuyên dí đầu thuốc vào gạt tàn, thoải mái trả lời, "Nhà sản xuất đã tới bàn chuyện hợp tác rồi."

"Anh Nhạc?" Kỷ Li nghe thấy tên của người đàn ông nọ, khuôn mặt thoáng qua ý vui mừng.

Diêu Xuyên gật đầu, đứng dậy nghiêm nghị nói, "Kỷ Li, bởi vì cậu là người mới được Trịnh An Hành và Tần Nhạc đánh giá cao nên tôi rất chờ mong biểu hiện sắp tới của cậu đấy, mong là sẽ không phải thất vọng."

"Đạo diễn Diêu." Kỷ Li thong dong đứng dậy, cười đáp, "Tôi cũng sẽ không khiến bản thân thất vọng đâu."

Đưa ra yêu cầu thật nghiêm khắc với chính mình mới có thể nhận được phản hồi tốt từ người ngoài.

...

Hoành Thành, bệnh viện trung tâm.

Sau khi biết được tin tức, Hạ Linh lật đổ cả bàn. Giỏ hoa quả, cốc thủy tinh rơi hết xuống đất, vỡ tan nát:"Tại sao lại là Kỷ Li, tại sao cứ phải là Kỷ Li hả!"

"Tôi phí bao nhiêu công sức mới lấy được vai này, dựa vào cái gì mà nói đổi liền đổi?"

Cậu ta trừng suýt rách cả mí mắt về phía Tôn Dũng, gân cổ quát: "Anh là người đại diện nhưng sao lại vô dụng quá vậy? Cậu ta ký hợp đồng cũng chẳng cần sự đồng ý của anh."

Sắc mặt Tôn Dũng vô cùng khó coi, hiển nhiên không ngờ việc "đổi diễn viên" sẽ diễn ra nhanh đến vậy: "Đoàn phim trực tiếp tìm đến chỗ Tống Lam chứng tỏ họ chẳng coi tôi là cái thá gì hết."

Hắn ta nhìn Hạ Linh đang bị bó thạch cao nằm trên giường, những bất mãn lẫn tức giận tích tụ trong lòng bỗng trào dâng: "Cậu còn dám mặt dày chỉ trích tôi cơ à? Ai bảo cậu chẳng biết tự lượng sức mình."

"Tôi hỏi cậu nhé Hạ Linh, Kỷ Li làm diễn viên đóng thế tốt thì sao? Lượng fame thu được nhờ hot search ngày hôm qua không phải đều là của cậu à? Dù cậu ta có giỏi đến mấy cũng không thể lấn lướt diễn viên chính thức mà?"

"Cậu còn cậy mạnh tự mình quay làm chi? Ngã gãy chân rồi không chỉ mất có bộ phim này đâu mà ngay cả đại ngôn và tạp chí tôi nhìn trúng cho cậu cũng tan thành cát bụi! Mọi việc vốn đã ổn thỏa giờ đều bị cậu phá hỏng hết đấy!"

Vừa dứt lời, Hạ Linh bèn cầm giá truyền nước bên cạnh ném tới, cười lạnh:"Nói nhiều như vậy là vì thấy tôi vô dụng, muốn chuyển sang nâng đỡ Kỷ Li hả?"

Tôn Dũng nhìn giá treo kim loại rơi dưới chân, hít vào một hơi thật sâu: "Nếu đúng thì sao? Tố chất của cậu ta khá hơn cậu nhiều."

Hạ Linh thở hổn hển, lấy điện thoại di động bật đoạn ghi âm lên.

"Ở trong giới giải trí này làm gì có ai là không có kim chủ? Cậu nói xem mấy tiểu sinh với hoa đán của công ty chúng ta lúc đầu quân dưới trướng tôi, tôi đều dắt họ tới giường các sếp hết..."

Đây đều là những gì ngày xưa hắn ta nói nhằm xúi giục Hạ Linh bò lên giường kim chủ, không ngờ đối phương còn ghi âm lại.

"Hạ Linh, cậu đang uy hiếp tôi đấy à?" Vẻ mắt Tôn Dũng trở nên cực kỳ khó coi.

Cái nghề này có quy tắc ngầm nhưng chưa bao giờ công khai.

Một khi đoạn ghi âm kia được truyền ra ngoài, hắn ta sẽ không thể tiếp tục làm việc trong giới nữa.

"Tôi chỉ muốn anh hiểu rằng chúng ta mới là người cùng hội cùng thuyền." Hạ Linh nhìn hắn ta, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa điên cuồng, "Anh giúp tôi làm vài chuyện, sau khi thành công tôi sẽ cho anh hai trăm vạn thù lao."

"Cậu muốn tôi giúp cậu đối phó với Kỷ Li?" Tôn Dũng hiểu rõ tâm tư Hạ Linh như lòng bàn tay:"Nhưng cậu đừng quên, bây giờ cậu ta đã là nghệ sĩ dưới trướng tôi."

"Giữa một người mới không biết nghe lời và tiền đồ của bản thân thì anh nghĩ cái nào quan trọng hơn?" Hạ Linh hỏi ngược lại.

Cậu ta nhìn chân phải bị thương, tiếp tục ra điều kiện: "Chờ sau khi vết thương của tôi khỏi, chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác. Nếu anh vừa ý người mới nào cũng có thể nhận, tôi sẽ không ngăn cản."

"Kỷ Li chẳng bao giờ chịu nghe theo sắp đặt của anh đâu. Tôi biết anh là người thông minh, đừng vì cậu ta mà từ bỏ tương lai như thế."

Tôn Dũng sắp bị cậu ta thuyết phục, cau mày cân nhắc "Rốt cuộc Kỷ Li đã làm gì mà cậu cứ nhắm vào cậu ta vậy?"

Hạ Linh trầm mặc, hai tay vô thức siết chặt chăn.

Làm gì ấy hả?

Cậu ta phải vứt bỏ lòng tự trọng, giẫm đạp sự kiêu ngạo dưới đất, nhịn nhục bò lên giường người khác mới đổi được tài nguyên. Còn Kỷ Li lại chẳng cần làm những điều đó mà vẫn vô tư nhận lấy công việc của cậu ta.

"...Vai diễn Tạ Ngạn này đổi thành người nào cũng được."

Ánh mắt Hạ Linh thâm sâu đến đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nhưng Kỷ Li thì không! Tôi muốn cậu ta không thể hoạt động trong giới giải trí này được nữa!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.