Chương 65
“Tôi không biết cô đã trải qua những gì, ban đầu cô chỉ viết một bộ truyện tranh, mà nơi này là một thế giới chân thật, mỗi một người đều có xương có thịt, có tư tưởng của mình, tại sao cứ phải hạn chế nó với những giả định về con người trong truyện tranh vậy?.” Bàn tay cầm ly của Nguyễn Nặc dần trở nên tê dại: “Nếu như cô hoàn toàn dựa theo những nội dung mình vẽ mà sống tiếp, vậy thì chưa chắc đã không thể ở bên cạnh Từ Lẫm.”
Lần gặp mắt đó ở khách sạn khi thấy sự quan tâm của Từ Lẫm với Ôn Nhã thì Nguyễn Nặc đã biết là anh ta vẫn quan tâm cô ta cho nên mới có thể dù khiến Diệp Huân mất mặt cũng phải để cho cô ta ngồi bên cạnh mình.
“Chỉ có mỗi Từ Lẫm sao, trong truyện tranh cũng không phải chỉ có một mình anh ta thích Ôn Nhã.” Cô ta lấy thêm mấy viên đường cho vào cà phê rồi từ từ khuấy đều lên, sau khi nhấp thử một thìa thì nhíu mày lại, còn khó uống hơn cả khi chưa cho đường.
Trong lòng Nguyễn Nặc lộp bộp, cô ta đang nói đến Từ Kha.
“Cô rất sợ hãi sao?” Trên miệng Ôn Nhã thoáng qua một ý cười không rõ: “Nguyễn Nặc, cô đừng sợ, là tôi bị cô ép thành bộ dạng như bây giờ mà.”
Rõ ràng là cô chưa làm gì Ôn Nhã cả, mấy ngày hôm đoàn làm phim xảy ra chuyện thì cô vẫn luôn đợi ở trong nhà, hoàn toàn không có liên quan gì với Ôn Nhã.
“Tại sao?”
“Cô nhìn dáng vẻ của tôi bây giờ xem, bị trừng phạt còn chưa đủ sao, hoặc là cô giúp tôi hỏi Từ Kha một chút xem anh ta đã hài lòng chưa?”
Ban đầu cô còn nghi ngờ tại sao Ôn Nhã lại phải nói chuyện với mình, bây giờ nghe những lời này của cô ta thì Nguyễn Nặc đã hiểu ra, đây đều là vì Từ Kha, cũng không biết Từ Kha đã dùng thủ đoạn gì mà lại để cho Ôn Nhã chán nản như vậy.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì Ôn Nhã đã giống như là cảm nhận được sự nghi ngờ trong lòng cô mà bắt đầu giải đáp.
“Anh ta lấy đi từng thứ từng thứ mà tôi quan quan tâm.” Ánh mắt Ôn Nhã dần trở nên thất thường, giống như là đang phải nhớ lại cơn ác mộng của mình: “Từ Lẫm biết tôi đã làm một số chuyện sai lầm nên không cần tôi nữa. Mới vừa nói là cho tôi nhân vật nữ chính của một bộ phim truyền hình mạng điều tra tội phạm hình sự vậy mà sau đó lại nói tạm thời đổi người. Còn có chuyện sản nghiệp trong nhà bị chèn ép nữa.”
Những thủ đoạn hết lần này đến lần khác này là do chính cô ta tự đặt ra, Từ Kha là một người lãnh khốc và vô tình nên sẽ không có một chút lòng thương hại với một người xa lạ. Hơn nữa, cô ta còn từng làm những chuyện hãm hại Nguyễn Nặc vậy nên Từ Kha đã đặt cô ta vào loại thù địch.
Bị trùm nhân vật phản diện đối địch, cô ta có thể sống bao lâu thì cũng không nắm chắc được.
Nguyễn Nặc cắn chặt môi dưới. Cô không ngờ Từ Kha lại đối phó với Ôn Nhã vì mình. Mặc dù thủ đoạn khá ôn hòa nhưng lại từng bước đẩy người ta vào đường cùng.
Không nói đến những tình tiết trong truyện tranh thì trong nhận thức của cô về Từ Kha, anh là một người tình hoàn mỹ, cưng chiều cô đến tận xương tủy.
Rõ ràng là đã nghe Ôn Nhã giãi bày hết nhưng trong đầu cô lại chỉ hiện lên những lần anh đối tốt với cô. Nếu như cô không đoán sai, những chuyện Ôn Nhã nói là sai lầm hẳn là chuyện đã từng hãm hại cô.
“Thấy dáng vẻ hiện tại của tôi, có thể bỏ qua cho tôi không?”
“Đừng nói những lời làm như oan ức vậy, nếu như cô thật sự không làm gì cả thì cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà đi đối phó cô cả.” Nguyễn Nặc giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ tới: “Tôi đến đây chỉ là vì ba tôi thôi, nếu như ngoại trừ việc quen biết tôi, còn những chuyện có liên quan khác lại không nói được, vậy thì cũng không cần phải nói tiếp nữa.”
Nhìn về phía nhân viên phục vụ mặt đầy kinh ngạc đang đứng bên cạnh bàn: “Tính tiền, thanh toán riêng.”
Ôn Nhã không đứng lên ngay, cô ta lẳng lặng ngồi ở vị trí cũ, ngay cả tầm mắt cũng không nhìn lên người Nguyễn Nặc.
Cô ta cho rằng mình là nhân vật chính tuyệt đối nhưng Từ Kha lại chưa từng nhìn thằng vào cô ta.
Sự nghiệp của bản thân thì vừa mới rơi xuống vực sâu vạn trượng, thậm chí còn liên lụy đến gia tộc. Ban đầu khi cô ta thoát khỏi mạch chính của truyện thì thế giới này đã xảy ra biến hóa long trời lở đất rồi, bây giờ có cưỡng ép dùng thủ đoạn thì cũng không thể đưa mọi chuyện về lại đúng quỹ đạo được nữa, cô ta chỉ có thể từ bỏ nội dung đã định trước kia thôi.
…
Nguyễn Nặc trở về đoàn làm phim để tiếp tục quay, bộ phim này cô không có nhiều phân cảnh, chỉ mới một tháng mà đã quay xong rồi.
Sau khi rời khỏi khách sạn Nguyễn Nặc vẫn luôn lo lắng Từ Kha sẽ lại đưa cô về biệt thự tư nhân, mặc dù biệt thự của anh không kém nhà chính bao nhiêu, nhưng ít nhiều cũng có chút lạnh lẽo.
Thỉnh thoảng ở đó mấy ngày thì không thành vấn đề, nhưng nếu ở mãi thì cô sẽ không thể chịu nổi.
Từ Kha hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, sau khi sắp xếp hành lý xong thì để cho tài xế đưa cô trở về nhà chính.
Mới vừa vào cửa cô đã gặp nhìn thấy dì Trần đứng ở bên trong chờ cô. Dì Trần là người thứ ba cô nhìn thấy khi đến thế giới này, cũng đã từng nhắc nhở cô phải đề phòng hai mẹ con Thẩm Dư Tinh nên dù sao vẫn có phần thân thiết.
“Dì Trần,” Nguyễn Nặc cười chào hỏi.
“Chào cậu chủ, chào cô Nguyễn.” Dì Trần lễ độ chào hỏi bọn họ, ánh mắt của bà không dừng lại trên người Nguyễn Nặc lâu, từ sau khi nhận được tin tức là cậu chủ và cô đã ở bên nhau thì bà lại có một sự vui mừng khó hiểu.
Cậu chủ đã cô độc lâu như vậy rồi, cuối cùng thì cũng có thể tìm được một cô gái tâm đầu ý hợp.
Từ Kha xách hành lý lên lầu hai giúp Nguyễn Nặc. Khi cô đi vào phòng mình thì bị dọa hết hồn, vội vàng đi ra ngoài xác nhận một lần thì mới dám tin đây đúng là phòng của cô.
Trong phòng lại có thêm rất nhiều gấu bông và búp bê.
Cô lập tức mang hành lý ra rồi sắp xếp lại, sau đó ngã nhào lên một con gấu bông to lớn. Nó còn êm hơn cả giường, Nguyễn Nặc nằm trên đó thoải mái vươn vai.
Sau mấy ngày quay phim vô cùng nhiều thì dường như ngày nào cũng đều bận rộn, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi.
Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra thì đã thấy Từ Kha đứng trước mặt cô.
Nguyễn Nặc giật mình, đang định đứng dậy thì đã bị một tay anh cản lại, bản thân anh lại thoải mái nằm xuống bên cạnh cô.
“Anh chuẩn bị gấu bông từ lúc nào vậy?” Nguyễn Nặc thuận tay ôm lấy một con búp bê hình thiên sứ nhỏ: “Tại sao lại cho em những thứ này?”
“Hôm nay là sinh nhật của em.” Từ Kha nghiêng người, đối mặt với cô.
Sinh nhật? Cô vốn dĩ nghĩ rằng ở thế giới này thì “sinh nhật” đã không thể dùng trên người cô nữa, vậy mà không ngờ Từ Kha sẽ nhắc tới.
Hôm nay đúng là sinh nhật của cô, nhưng mà ngày tháng sinh nhật này lại thuộc về một thế giới khác, tại sao Từ Kha lai biết được?
Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Tử Kha đã giải thích trước: “Em mới vừa sinh ra chưa được bao lâu thì ông nội đã đưa cho tôi rồi, khi đó em vẫn còn chưa mở mắt.”
Hóa ra là sinh nhật của con mèo này.
Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi, cô và con mèo này có cùng một ngày sinh nhật.
Nguyễn Nặc cất giấu nghi ngờ trong lòng, xoay người lại, hai người chỉ cách nhau một con gấu bông, nhưng tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi nhau.
“Anh thật là tốt.” Chăm sóc cô vô cùng tốt.
Từ Kha bỏ con gấu bông ở giữa ra, kéo cô đến bên cạnh, hai người yên lặng mà nằm trên giường.
Tới ban đêm, sau khi Từ Duy Du vào phòng khách thì nhìn thấy Nguyễn Nặc đang nằm trên ghế sô pha xem phim, trong mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm: “Về rồi hả?”
“Ừm.” Cô biết câu nói này của chị ấy có hai ý, một là đã quay xong ở phim, hai là Từ Kha đưa cô về nhà chính.
Sau khi Từ Duy Du lên lầu hai thì trực tiếp đi về phía thư phòng, Từ Kha đang ngồi trước bàn làm việc, chị ấy kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn anh với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Có chuyện gì?”
“Những lời này phải là chị hỏi em và Nguyễn Nặc mới đúng, có phải là hai đứa có chuyện vui gì chuẩn bị nói cho chị không?”
Chương 66: Ngọt
Từ Kha nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Chị nghĩ quá nhiều rồi đó.”
Căn cứ vào tính cách của anh, biết Từ Kha sẽ không nói dối một vài chuyện này, Từ Duy Du cũng không nóng lòng, đi thẳng tới, ngồi đối diện với anh: “Chị vẫn đang nghĩ tại sao em không tiếp tục làm kim ốc tàng kiều nữa.”
“Cô ấy không thích nơi đó.” Từ Kha rũ mắt xuống, làm cho Từ Duy Du không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
Tâm tư của cô rất đơn giản. Mèo ngốc cho rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu vui buồn của cô.
Cho nên anh biết rõ, từ ngày đầu tiên khi cô nhìn thấy tòa biệt thự kia thì trong mắt đã tràn ngập mâu thuẫn. Trong mấy ngày ở đó nụ cười của cô cũng càng ít đi.
“Hóa ra là như vậy.” Xem ra Từ Kha đã dần dần bước ra khỏi bóng tối rồi, ít nhất thì sẽ không mang những thứ yêu thích khăng khăng giữ lại bên cạnh.
Thay đổi này là chuyện tốt.
“Thật là khó để moi được thông tin từ trong miệng của em đó.” Từ Duy Du để cùi chỏ lên mặt bàn, tay chống cằm lên, trên mặt tràn đầy thất vọng.
Từ Kha ngừng lại công việc trong tay: “Trước kia chị cũng sẽ không quan tâm những thứ này, gần đây Bạch An Hằng đã có thể ra vào nhà chính tự do rồi hả?”
Đáy mắt Từ Duy Du có chút kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt: “Khụ, con nít không cần để ý nhiều như vậy đâu.”
Sau khi nói xong câu này thì chị ấy bình tĩnh đi ra khỏi thư phòng.
Từ Kha im lặng, chăm chú nhìn chị ấy rời đi.
Từ những biểu hiện khi thân thiết gần đây của anh và Nguyễn Nặc, cô vẫn mang theo chút sợ hãi, khi anh muốn tiến thêm một bước thì đều bị động tác nho nhỏ có ý muốn lùi bước của cô cắt đứt.
Rõ ràng là có thể không để ý đến những động tác chống cự gần như không có kia của cô, nhưng anh lại không cho phép bản thân mạnh mẽ cưỡng ép cô.
…
Gần đây vì vừa kết thúc công việc, quá mệt mỏi nên Nguyễn Nặc xem phim chưa được bao lâu thì đã ngủ mất, trên người đắp một tấm chăn mỏng, cả người co lại trên ghế sô pha.
Dì Trần đi tới, thấy vậy cũng không trực tiếp đánh thức cô, mà lại đi lên lầu hai báo cho cậu chủ.
Rất nhanh Từ Kha đã đi ra từ trong thư phòng và bế cô về phòng.
Khi vừa mới chạm vào người Từ Kha thì Nguyễn Nặc đã tự giác mà ôm lấy cổ anh, động tác này dường như vô cùng tự nhiên.
Dì Trần ở bên cạnh nhìn thấy mà mắt cũng sắp rơi ra ngoài luôn rồi, không ngờ cậu chủ lại dịu dàng như vậy, cô Nguyễn thật là hạnh phúc.
Từ lần đầu tiên dì Trần nhìn thấy Nguyễn Nặc thì đã có ấn tượng vô cùng tốt với cô, là một con nhân yêu vô hại, khiến cho bà không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào. Cũng chẳng trách khi đó cậu chủ đã giữ cô lại.
Sau đó khi xác nhận không phải là yêu quái thì dì Trần cũng đã tận mắt nhìn thấy cậu chủ và cô Nguyễn từ từ đến bên nhau.
Loại chuyện như vậy thì đa số người trẻ sẽ miêu tả là đứng đúng cp.
Nguyễn Nặc được anh bế lên lầu mà không biết gì, cẩn thận đặt lên giường, cô cảm giác được bàn tay đang vòng qua eo mình kia chuẩn bị rút ra, vì vậy mà cái ôm ấm áp trong ngực ban nãy cũng không còn nữa.
Trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác trống rỗng, mất mát khó hiểu.
Cô không tự chủ được mà nhăn mày lại, trong lòng rất khó chịu, rất nhanh đã tỉnh lại.
Từ Kha đang định quay về tiếp tục xử lý công việc thì bỗng nhiên cảm thấy vạt áo bị người khác kéo lại, anh cúi đầu xuống thì nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé, trắng nõn đang nắm lấy vạt áo sơ mi của anh.
Nhìn theo cánh tay thon dài kia đi lên thì nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ tủi thân của cô, mỗi lần lúc nửa tỉnh nửa mê thì cô lại chỉ thích làm nũng, mềm mại đến nỗi phải khiến anh chỉ hận không thể ôm cô vào trong ngực mà nắn bóp.
Nhưng anh lại sợ cô sẽ đau.
Từ Kha ngồi lại lên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó bàn tay còn lại đưa lên vuốt lại mái tóc đang có chút hỗn loạn: “Mệt hả?”
“Có một chút.” Khi nói chuyện giọng nói của cô mang theo chút âm mũi, nghe có hơi ngốc nghếch, nhưng lại mang theo mấy phần dễ thương.
“Bị cảm rồi sao?” Từ Kha nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt cô vẫn trong trạng thái bình thường thì mới yên tâm, đầu ngón tay chạm đến làn da trắng nõn à mỏng manh kia khiến anh không muốn buông tay, bàn tay vẫn để trên mặt cô.
Cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang bắt đầu ấm lên khi tay mình chạm vào thì mới hài lòng rút tay lại.
“Không bị cảm, chỉ là có hơi mệt thôi.” Nguyễn Nặc cảm nhận được bàn tay đang áp lên mặt rời đi, đáy lòng lại mất mát một hồi.
Chắc hẳn là do thói quen của mèo Xiêm La nên đã khiến cho cô trở nên vô cùng thích Từ Kha chạm vào mình.
Cô vừa mâu thuẫn vừa gối đầu lên đùi Từ Kha, mở hai mắt ra nhìn trần nhà.
Mỗi lần tập tính của mèo trỗi dậy là lại khiến cô vô cùng lúng túng.
Cơ thể Từ Kha cứng đờ, ngay sau đó rất nhanh đã nâng vai cô để ngồi dậy: “Đi tắm trước rồi hãy quay về ngủ tiếp.”
Nguyễn Nặc gật đầu một cái, đây là lần hiếm thấy mà anh đẩy cô ra, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng trong lòng cũng không chịu được, toàn thân kêu gào không muốn buông ra, nhưng cô vẫn cưỡng ép khống chế bản thân nằm xuống giường, buồn rầu đi lấy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi cô đóng cửa phòng tắm lại thì Từ Kha mới chậm rãi đứng lên lấy áo ngủ rồi đi vào một phòng tắm khác, nhưng anh lại dùng nước lạnh như băng.
Trong tích tắc ban nãy đã khơi dậy hứng thú trong anh, nhưng anh không cho phép mình động vào cô khi cô còn kháng cự.
Cho nên đã duy trì khoảng cách.
Sau khi Nguyễn Nặc tắm xong thì tinh thần đã tốt lên rất nhiều, đi vào phòng mình ôm một con gấu bông rồi mới xuống lầu.
Nghe được âm thanh trong phòng bếp, tò mò đi tới thì thấy Từ Duy Du đang đứng cạnh quầy pha chế, lắc lư chất lỏng màu lam nhạt trong tay.
Nghe thấy tiếng bước chân nên Từ Duy Du quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Nặc, đưa tay chỉ vào vị trí đối diện mình: “Em tới đây ngồi đi.”
“Duy Du, chị học pha chế rượu từ lúc nào vậy?” Khi cô rời khỏi phòng bếp thì bên trong vẫn chưa có những dụng cụ pha chế này, bây giờ lại có một khu vực chuyên dùng để pha chế rượu.
“Gần đây, chắc là khoảng hai tuần trước, chỉ là nhất thời nổi hừng thôi.” Từ Duy Du rót cocktail đã pha chế vào ly đế cao, sau đó đẩy tới trước mặt Nguyễn Nặc: “Có muốn thử không?”
Nguyễn Nặc lắc lắc đầu: “Tửu lượng em không tốt, không uống thì tốt hơn, kẻo lát nữa lại say khướt ra.”
Lần đầu tiên Từ Duy Du biết đến Nguyễn Nặc chính là nghe Sở Từ thích tám chuyện đã kể cho có lần Từ Kha đưa một cô gái ngoan ngoãn đi đến hội sở chơi, sau đó thì rời đi trước khi kết thúc.
“Vậy thì có uống nước trái cây không?” Từ Duy Du lại kéo ly cocktail đến trước mặt mình, lấy nước chanh mới pha xong đổ ra. Nhìn thấy cái ly đơn điệu, chị lại nhìn sang cái hộp đựng lá bạc hà dùng để trang trí, ánh mắt dần trở nên sâu xa, khóe miệng nhếch lên, cầm cái kẹp gắp mấy cái búp non rồi đặt lên trên ly nước trái cây, sau đó đưa cho Nguyễn Nặc.
Nguyễn Nặc nhìn ly nước chanh có màu sắc mê người kia, không từ chối nữa. Cô cầm lên, cúi đầu xuống khẽ nhấp một ngụm. Khi uống nước chanh, ngoại trừ mùi chanh nồng nàn nơi chóp mũi thì còn có thêm cả sự tươi mát của lá bạc hà nữa.
“Uống rất ngon.” Cô cười ngọt ngào một tiếng, tiếp tục uống.
Từ Duy Du bình tĩnh uống ly cocktail mình pha, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Nặc.
Chỉ có thể giúp tới đây thôi, phần còn lại thì phải trông chờ vào Từ Kha rồi.
Sau khi uống hết cả ly nước chanh, Nguyễn Nặc nằm bò lên quầy pha chế, trong tay còn cầm cọng bạc hà kia.
“Duy Du, cái này thật là dễ ngửi.”
Mặc dù Từ Duy Du không phải là người nuôi mèo, nhưng cũng biết mèo cực kỳ thích lá bạc hà, ngửi được mùi thơm của lá bạc hà thì sẽ có một loại cảm giác vô cùng thoải mái, dựa theo suy đoán của chị ấy thì Nguyễn Nặc hẳn là cũng sẽ nảy sinh phản ứng với cây bạc hà, không ngờ lại thật sự bị chị ấy đoán đúng.
“Cô ấy uống say sao?” Không biết Từ Kha đã đi tới phòng bếp từ lúc nào, nhìn thấy Nguyễn Nặc đang gục xuống bàn thì đôi mày kiếm hơi cau lại.
“Không phải, chỉ là nó mê mệt mùi của lá bạc hà thôi.” Từ Duy Du cố gắng lấy lá bạc hà trong tay Nguyễn Nặc ra, để qua một bên không cho cô tiếp tục ngửi nữa.
Nguyễn Nặc mím môi một cái, cách xa khỏi lá bạc hà thì đầu óc cô hình như đã tỉnh táo hơn đôi chút, ngồi thẳng người lên nhìn về phía Từ Kha đang đứng cách đó không xa, chống cằm lên trên đầu gấu bông nhỏ: “Hừ, em ôm gấu con, không ôm anh.”
Từ Kha có chút không biết làm sao, anh biết mèo Xiêm mình nuôi thích lá bạc hà, nhưng lại không ngờ được nó cũng có tác dụng với Nguyễn Nặc, bây giờ cô uống ly nước chanh kia thì cũng chẳng khác uống rượu là bao.
Đôi chân dài sải bước tiến nhanh về phía cô, Từ Kha bế cô và cả con gấu bông lên theo kiểu công chúa, khóe mắt anh cũng liếc nhìn thấy Từ Duy Du đang nhịn cười.
Chậc, gài bẫy mèo của anh thì phải trả giá.
Nguyễn Nặc ôm thật chặt lấy gấu con, rất sợ Từ Kha sẽ trực tiếp mang nó đi. Nhưng khi cô được đặt lên giường thì chuyện lo lắng đó cũng không xảy ra.
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Từ Kha, Nguyễn Nặc nằm trên giường lăn mấy vòng, cũng không biết tại sao mà sau khi uống ly nước chanh kia thì đột nhiên lại có rất nhiều ý nghĩ với Từ Kha.
Trong đầu thậm chí còn xuất hiện tưởng tượng rất đáng xấu hổ mà cô không thể nào giải thích được.
A, một chú mèo con đàng hoàng không thể suy nghĩ những thứ như vậy được.
Nguyễn Nặc cũng không để ý đến ánh nhìn chăm chú của Từ Kha mà giấu kín mình vào trong chăn.
Không nhìn thấy Từ Kha thì cũng sẽ không xuất hiện nhiều ý nghĩ kỳ quái như vậy nữa.
Tử Kha sợ cô khó chịu vì vậy mà nhanh chóng vén chăn lên rồi ôm lấy cô vào trong ngực.
“Sao vậy, không thoải mái thì nói với tôi.” Nhìn khuôn mặt đỏ ửng và vành tai màu hồng phấn thì anh cũng đã có thể đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Hóa ra là tác dụng của lá bạc hà trên người cô không giống như những con mèo bình thường.
“Ưm…” Cô không có cách nào mở miệng cả, trong đầu những ý nghĩ đang trào ra không ngừng, nhưng lại chẳng thể nói được một chữ nào cả.
Từ Kha không bắt cô phải nói ra khỏi miệng, đưa tay nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn cô.
Trong miệng anh tràn ngập mùi chanh.
Hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Sau khi hôn xong một hồi thì Từ Kha dần dần buông cô ra, vì vậy mà bàn tay đang vòng qua eo cô cũng từ từ thả lỏng.
Nguyễn Nặc rũ mắt, bây giờ cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác thường của Từ Kha.
Cũng biết tại sao vừa rồi anh phải đẩy cô ra trước.
“Một lần, chỉ một lần thôi.” Hai tay Nguyễn Nặc run run bám lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
…
Ngày hôm sau, Nguyễn Nặc ngủ đến gần trưa rồi mới từ từ thức dậy, hai mắt vừa mở ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập ý cười của Từ Kha.
“Đồ xấu xa, không phải đã nói là chỉ một lần thôi sao.” Nguyễn Nặc không dám nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cố gắng hết sức xua tan nó ra khỏi đầu mình. Thế nhưng một vài hình ảnh vụn vặt lại cứ như thước phim lướt qua trước mắt cô.
“Tôi… Nghe nhầm.”
“Hả? Vậy anh nghe thành cái gì?” Nguyễn Nặc nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
“Một lần lại một lần.” Mặt Từ Kha không đổi sắc.
“…” Nguyễn Nặc tức giận đẩy anh ra, vội vàng xuống giường, lảo đảo mấy bước rồi mới đứng vững được, chuẩn bị đi rửa mặt.
Khi cô đi tới trước cái gương trong phòng tắm thì lại sửng sốt, không dám tiến lên phía trước nữa.
A, bây giờ cô cũng không có cách nào nhìn thằng vào cái gương này nữa rồi.