Chương 43
Nguyễn Nặc bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của anh, trong lòng cô hơi sợ. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô tưởng anh lại tức giận: “Sao vậy?” Lần này cô không có ý định dỗ dành anh, dù sao thì cô cũng rời đi từ sớm nên chắc không phải tức giận vì cô.
“Bánh bao, em xinh đẹp quá.” Từ Kha đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô không chút e dè, đường nét tinh xảo, cô như thể trưởng thành theo ý thích của anh vậy.
Tuy nhiên, Từ Kha không biết là vì cô nên anh thích kiểu này, hay là bởi vì anh thích kiểu này nên mới thích cô, anh không phân biệt được. Nhưng quan trọng là người trước mặt, đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, nhìn anh với ánh mắt rụt rè như con mèo con vậy.
Mỗi khi anh tiến lại gần, cô sẽ hơi run rẩy muốn lùi về sau. Từ Kha nhớ tới cảnh trong rạp chiếu phim chiều này, lại nhìn vào đôi môi của cô, đúng là vẫn còn hơi sưng, thậm chí môi còn bị rách. Nghĩ bởi vì mình không khống chế lực tốt nên làm cô đau, Từ Kha đau lòng: “Đừng sợ, để anh ôm một cái.”
Nguyễn Nặc tưởng anh lại muốn hôn mình, nhưng anh chỉ kiềm chế mà ôm cô, đặt cằm lên vai cô, hai người có thể nghe rõ nhịp tim đập của đối phương.
Anh ôm cô được một lúc lâu nhưng vẫn chưa buông ra. Nguyễn Nặc hơi cảm thấy buồn ngủ, khẽ ngáp một cái, nước mắt chảy ra ngoài.
Từ Kha ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy giọt nước mắt trên lông mi hình cánh bướm của cô rơi xuống, chóp mũi mượt mà cũng được phủ một tầng ửng đỏ.
Cô ít tập thể dục, hôm nay đi dạo lâu như vậy, nên chắc cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Buồn ngủ?” Từ Kha hiếm khi cười, anh thích nhìn các biểu cảm đáng yêu trên khuôn mặt cô.
“Ừm.” Nguyễn Nặc gật đầu, vừa định đưa tay lên dụi mắt thì đã bị anh cầm lấy cổ tay, cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Đừng sờ mắt.” Từ Kha nói.
Sao lại không được sờ, chẳng phải lúc nãy anh còn hôn lên mắt cô khi ở rạp chiếu phim sao.
“Về ngủ tiếp đi.” Từ Kha bế cô lên, đặt cô lên giường, đắp chăn bông cho cô: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
“Ừm.” Nguyễn Nặc thực sự cảm thấy rất buồn ngủ, gật đầu một cái sau đó quay đầu và nhắm mắt lại.
Cô mèo ngốc vẫn có thể lăn ra ngủ ngay khi vừa chạm xuống giường của anh.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, trong lòng Nguyễn Nặc hơi suy nghĩ, nhưng nghĩ đến việc chuẩn bị trạng thái tốt để quay phim thì đã lại ném phiền muộn ra sau đầu, cơn buồn ngủ dần ập đến, cô ngủ thiếp đi.
Hôm sau khi Nguyễn Nặc tỉnh dậy, Từ Kha vẫn đang ngủ bên cạnh cô, cô rón ra rón rén bước xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô vừa bước qua cửa đã bắt gặp ánh mắt của Từ Kha.
Từ Kha chưa kịp nói gì thì Nguyễn Nặc đã đi đến bên cạnh anh, ngồi ở bên giường, nhìn anh và nói: “Sáng hôm nay em phải đi quay phim, tối hôm qua buồn ngủ quá quên nói với anh.”
“Ừm, chú ý an toàn.” Từ Kha kéo tay cô, để cô đè lên người anh, ôm cô một lúc mới buông ra.
Khóe miệng của Nguyễn Nặc cong lên thành một nụ cười, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán anh xong mới ra khỏi phòng.
Từ Kha nhìn bóng lưng xinh đẹp đang dần khuất xa, sờ sờ lên trán mình, không muốn cô ra khỏi cửa một chút nào.
Lúc Nguyễn Nặc trở lại đoàn phim, Lâm Tiểu Di đã chờ cô sẵn ở Hoành Điếm, thấy cô đến liền vội vàng vẫy tay: “Nguyễn Nặc, ở đây.”
Sau khi nghe thấy giọng của cô ấy, Nguyễn Nặc lập tức bước tới đó. Đây là lần đầu tiên cô quay nhiều cảnh đối thoại như vậy, cảm giác hơi lo lắng, cộng với việc cô mất nhiều thời gian đi từ nhà đến đây, nên có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim. Cô vội vàng hỏi: “Tiểu Di, chị có đến muộn không?”
“Không không, các diễn viên chính vẫn đang trang điểm.” Lâm Tiểu Di đưa Nguyễn Nặc vào phòng trang điểm của diễn viên phụ, chỉ vào cửa sổ: “Đây là dành cho diễn viên phụ, mọi người đều có chỗ riêng của mình, nhưng bởi vì có một người chưa đến, nên còn lại hai chỗ trống, chúng ta chọn tùy một chỗ là được.”
Còn hai chỗ trống?
Nguyễn Nặc suy nghĩ một lúc, kéo Lâm Tiểu Di đang chuẩn bị đưa cô vào sang một bên: “Tiểu Di, em giúp chị một việc được không.”
Chương 44
Nhờ vả xong, Nguyễn Nặc trở lại phòng trang điểm, tùy tiện chọn một bàn trang điểm trống rồi ngồi xuống. Chuyên viên trang điểm của đoàn phim vẫn đang trang điểm cho các diễn viên khác, trong thời gian đợi này, Nguyễn Nặc lấy kịch bản đã thuộc làu ra xem lại một lần nữa.
“Sắp quay rồi, bây giờ cô mới đến, liệu có kịp không?” Người phụ nữ ngồi bên cạnh Nguyễn Nặc liếc mắt nhìn về phía này với vẻ uể oải, giọng điệu không thân thiện: “Diễn viên mới, không biết có ô dù có to thế nào, nước đến chân mới nhảy trong thời gian quay phim, chậc chậc, chất thật.”
Nguyễn Nặc mím môi, không đáp lại người phụ nữ đó ngay, cô chỉ mới vắng mặt mấy ngày, mà trong mấy ngày này, cũng không có cảnh quay của cô, nên cũng không ảnh hưởng lắm đến đoàn phim, với lại cô đã xin và được sự cho phép của đạo diễn.
Cô biết người phụ nữ này, tên là Lý Thanh, là diễn viên phụ từng đoạt giải vàng, thưởng hay diễn vai nữ phụ độc ác trong các bộ phim truyền hình, được mọi người công nhận khả năng diễn xuất, nhưng lại rất giản dị và ôn hòa.
Nghe Lý Thanh nói vậy, nghĩ cô ta cũng là một người đam mê diễn xuất, nên mới để ý đến sự hiện diện của một diễn viên phụ nhỏ bé – là cô.
“Tôi đã xin phép đạo diễn, tôi cũng trở về đoàn phim đúng giờ.” Nguyễn Nặc không nói nhiều, nói đủ để cô ta biết tình hình của mình, còn về phần chi tiết việc xin nghỉ, cô không cần phải nói chi tiết tỉ mỉ với Lý Thanh.
Nghe được câu trả lời của cô xong, Lý Thanh liền ngoảnh mặt đi, có người chống lưng là kiêu ngạo như vậy, để xem cô có thể kiêu ngạo đến bao giờ. Đến lúc đó, người mất mặt trước đạo diễn sẽ chính là cô.
“Nguyễn Nặc, em mang quần áo cảnh hôm nay đến cho chị đây.” Tiểu Di bước đến trước mặt Nguyễn Nặc, mỉm cười và đưa nó cho cô.
Nguyễn Nặc nhận lấy túi giấy, bước vào phòng thay quần áo, thay quần áo. Bộ quần áo này của cô mang phong cách rất mát mẻ, không khác trang phục thường ngày của cô lắm, chẳng qua là thời tiết hôm nay không thích hợp mặc kiểu trang phục này. Nguyễn Nặc chưa mở cửa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh trong không gian nhỏ hẹp, nhưng nghĩ đến đây là cảnh quay đầu tiên của cô trong đoàn phim này, cô nghiến răng nghiến lợi bước chân ra ngoài.
Quả nhiên đúng như cô đoán, vừa bước ra ngoài đã cảm thấy lạnh rùng cả mình, vì vậy cô tăng tốc độ đi về phía bàn trang điểm và mặc thêm áo khoác ngoài vào. Như vậy mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp. Nguyễn Nặc kìm nén cảm giác lạnh run người xuống, nhìn Tiểu Di ở bên cạnh và nói: “Tiểu Di, em có miếng dán giữ nhiệt không.”
“Á, em, em quên mất, hay bây giờ em ra ngoài mua cho chị.” Tiểu Di lập tức bày ra vẻ mặt hoảng hốt, đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng lại bị một bàn tay giữ lại.
“Không cần.” Nguyễn Nặc nháy mắt với cô ta, nhắc nhở cô ta chuyện cô ta vừa hứa với mình.
Tiểu Di hiểu ra, nhanh chóng gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Nguyễn Nặc đang ôm chặt mình: “Do em sơ suất.”
“Không sao đâu.” Nguyễn Nặc lắc đầu, cầm lấy điện thoại trên bàn, tìm số điện thoại của vệ sĩ mà Tử Kha sắp xếp cho cô, gửi cho người đó một tin nhắn, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, chuyên viên trang điểm đến trang điểm cho Nguyễn Nặc, lúc Nguyễn Nặc rời khỏi phòng trang điểm, cô quay đầu nhìn vào trong, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cảnh quay của cô quay trong nhà, bắt đầu sống chung nhà với nhân vật nữ chính, bởi vì hai người là bạn cùng phòng thời đại học, nên khi tốt nghiệp xong, ra ngoài xã hội cũng thuê chung phòng với nhau, bởi vậy nên có quan hệ rất tốt.
Cảnh này Phương Cẩn do Nguyễn Nặc đóng tư vấn tình cảm cho An Lễ, do Ninh Tiên Du thủ vai.
Sau khi chào đạo diễn xong, Nguyễn Nặc ngồi xuống sô pha được chỉ định đối diện với máy quay và ngồi gần Ninh Tiên Du, mặc dù hai người chỉ mới gặp nhau mấy lần, nhưng bây giờ hai người phải diễn vai bạn thân. Ninh Tiên Du nhập vai rất nhanh, lúc nhìn Nguyễn Nặc ánh mắt không có chút xa cách nào.
“Chuẩn bị xong chưa?” Ninh Tiên Du cười nhìn Nguyễn Nặc, còn vươn tay vén lại tóc mái cho cô.
Thấy cô ta như vậy, sự lo lắng trong lòng Nguyễn Nặc đã được giảm bớt, nghiêm túc gật đầu: “Xong rồi.”
Đạo diễn thấy mọi người xung quanh đã chuẩn bị xong, liền yêu cầu thư ký trường quay kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận mọi thứ đã ok mới hô bắt đầu.
Nguyễn Nặc và Ninh Tiên Du nhanh chóng lấy tinh thần, từ từ nhập vai theo kịch bản, lời thoại và hành động được bắt đầu một cách tự nhiên. Lần trước đóng vai người qua đường chỉ có một câu thoại, thậm chí còn không cần biểu hiện cảm xúc ra ngoài khuôn mặt, bây giờ đã đến lúc cô thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.
Ninh Tiên Du chán nản ngồi trên sô pha, vẻ mặt mệt mỏi nhìn về phía tivi màn hình tinh thể lỏng, trong tay cầm điều khiển từ xa, tốc độ chuyển kênh càng lúc càng nhanh, cho thấy sự thiếu kiên nhẫn của cô ta.
“Hiếm khi thấy cậu có dáng vẻ này, để tớ đoán xem ai đã chọc cậu nào.” Nguyễn Nặc bước chậm về phía cô ta, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô ta, ngồi dựa vào nhau, trong mắt hiện lên vẻ tò mò: “Có phải là Giám đốc Hàn mà trước đây cậu nói với tớ không?”
“Aizz.” Ninh Tiên Du thở dài một cái, hai đầu lông mày nhíu lại: “Tớ không bực dọc khi phải sửa lại bản thảo mười lần, thật sự là không hề cảm thấy bực dọc.”
Giọng nói của cô ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cầm lấy cái gối bên cạnh và ôm chặt, như thể muốn trút giận vậy, khuôn mặt gần như vùi hết vào trong gối.
“Đúng là anh ta à.” Khóe miệng Nguyễn Nặc cong lên thành một nụ cười, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống bàn uống nước ở trước mặt. Ở với nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy người bạn thân của mình phiền lòng vì một người đàn ông: “Một mình cậu sửa bản thảo?”
“Anh ta ở bên cạnh… giám sát tớ?” Giọng của Ninh Tiên Du dần bình tĩnh trở lại, dường như là đã nhận ra có gì đó không đúng, hình như người sếp công chính nghiêm minh này không quan tâm đến cấp dưới của mình đến mức này. Nhưng, dựa vào sự nhiệt tình anh ta đối với mình hàng ngày, nghĩ chắc chỉ là muốn thấy dáng vẻ bị hành của cô ta mà thôi.
…
“Cắt.” Đạo diễn đứng bên cạnh nhìn bọn họ với vẻ hài lòng, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng khi quét qua người Nguyễn Nặc. Ông ta thấy nhiều người dựa vào người chống lưng để đi lên rồi.
Khi Từ Duy Du gửi thông tin của Nguyễn Nặc cho ông ta. Mới nhìn qua ông ta đã nhớ rõ khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp này, một người mới vào nghề như này, hầu như đều là bình hoa, với lại cô mới vào đoàn phim hai ngày đã xin nghỉ, điều này càng khiến ông ta chắc chắn rằng Nguyễn Nặc là người dựa vào người chống lưng để tiến vào giới giải trí, nhưng không ngờ kỹ năng diễn xuất của cô lại tốt như vậy.
“Diễn tốt.” Ninh Tiên Du thoát vai, ngẩng đầu khỏi gối, khẽ liếc nhìn Nguyễn Nặc.
Nguyễn Nặc gật đầu, cảnh tiếp theo là của Ninh Tiên Du và Lý Thanh, cô có thể nghỉ ngơi một chút. Nguyễn Nặc ôm chặt hai tay, đi đến một bên và mặc vào chiếc áo khoác vừa cởi ra, lúc này mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần bình thường trở lại.
“Cô Nguyễn, đây là miếng dán giữ nhiệt mà cô yêu cầu.” Nữ vệ sĩ bước đến chỗ Nguyễn Nặc và đưa miếng dán giữ nhiệt mà cô ta vừa mua cho cô.
Nguyễn Nặc nhanh chóng đưa tay ra nhận, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh để dán lên người, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình từ từ nóng nên nhờ miếng dán giữ nhiệt. Lúc này cô mới cảm giác mình được sống lại, có thể biến thành mèo khi đến thế giới này, hình như càng khiến cô sợ lạnh hơn trước.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa phòng vệ sinh thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ bồn rửa mặt ở bên ngoài.
“Mặc dù bây giờ cô ta còn chưa nghi ngờ tôi, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không, không phải cô không biết ai là người chống lưng cho cô ta.” Người nói có vẻ hơi tức giận, nghiến răng nói: “Động vào Tử Kha, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát được.”
Nguyễn Nặc cảm thấy rùng mình khi nghe thấy giọng nói này.