Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bán Manh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Toàn Thế Giới

Chương 75: Ngoại truyện 2 (Phiên ngoại của Từ Duy Du)




Vào những năm Từ Duy Du mười mấy tuổi thì sau lưng đã có thêm một người hầu nhỏ.

Từ nhỏ chị ấy đã có tính cách kiểu chị cả, lại vô cùng bao che, không chịu nổi việc người khác bắt nạt những người bạn xung quanh mình, cho nên ở bữa tiệc nhà họ Từ tổ chức mời toàn những nhân vật nổi tiếng hôm đó đã cứu Bạch An Hằng bị người ta đẩy xuống nước.

“Ai cho mấy người lá gan này hả, lại dám bắt nạt người khác ở trong nhà tôi.” Từ Duy Du đi tới phía sau một đám trẻ con, tiện tay nhặt lên một viên đá ở luống hoa bên cạnh, dùng toàn bộ sức lực để ném về phía trước.

Đứa trẻ đứng ở hàng sau phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng tránh né, duy chỉ có đứa trẻ thật sự đưa tay ra đẩy người kia thì bị tình thế này dọa cho sợ ngây người, không dám nhúc nhích, vì vậy mà viên đá đã đập trúng cánh tay dùng để đẩy người kia của cậu bé.

“Duy Du...” Cậu bé trai đẩy người nhìn Từ Duy Du, không nói được một câu nào cả, ngày thường thì cậu bé cũng thuộc trong nhóm chuyên đi tâng bốc chị ấy, đủ thứ lời nói dễ nghe chỉ cần mở miệng là đã có thể nói ra được, nhưng bây giờ cậu bé lại yên lặng một lúc lâu, sau đó chỉ dám nói thêm một câu: “Có thể đừng nói cho ba em biết không, ông ấy, ông ấy sẽ đánh chết em mất.”

Từ Duy Du không để ý đến cậu bé, đi thẳng về phía bờ ao, đưa tay về phía Bạch An Hằng đang ở dưới nước, hiển nhiên là người này không bị cô ấy dọa sợ, nhưng vẫn từ từ đưa bàn nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay chị ấy.

Hơi dùng sức một chút thì đã kéo được cậu lên, toàn thân Bạch An Hằng đều ướt đẫm, hai chân giẫm xuống bậc thềm, suýt chút nữa té ngã vì đứng không vững, may mà cô gái ở bên cạnh kéo được cậu nên mới đứng vững được. Thậm chí bởi vì túm lấy quần áo của chị ấy nên nó cũng bị ướt một chút.

Không biết tại sao, tuy là vừa mới bị sỉ nhục, bị đẩy xuống nước, bị người ta vây xem cũng đều không cảm thấy quẫn bách, mà bây giờ sau khi được chị ấy cứu thì bỗng nhiên cậu lại không dám ngẩng đầu lên.

“Tập đoàn Bạch Thị là một tân binh trong ngành, hoặc có thể nói là một tập đoàn tích lũy được thông qua mấy thế hệ trước của các người, nhưng lý do chính khiến mấy người bắt nạt người khác vì đây là người mới sao?” Một tay Từ Duy Du nắm lấy tay của Bạch An Hằng, cao ngạo nhìn những đứa trẻ xung quanh đang không dám làm loạn, chuẩn bị tiếp tục nói thì bỗng nhiên chị ấy cảm thấy Bạch An Hằng ở bên cạnh đang rùng mình một hồi.

Thời tiết hôm nay vốn ẩm ướt do mưa dầm, đợt rét mùa xuân còn khiến cho nhiệt độ mấy ngày hôm nay đột ngột hạ xuống.

“Nói xin lỗi với cậu ấy đi.”

Một đám những đứa trẻ đùa nghịch giống như là đã sớm đoán được sẽ nói như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, rối tít mở miệng nói xin lỗi. Chỉ cần không nói cho người lớn trong nhà thì muốn bọn họ xin lỗi nhiều lần cũng chẳng có vấn đề gì cả,

Từ Duy Du nhàn nhạt lướt nhìn bọn chúng một lượt, sau đó kéo tay Bạch An Hằng rời khỏi chỗ này.

Dáng người của cậu không khác biệt lắm với Từ Kha, mặc quần áo của Từ Kha thì hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Vì vậy mà chị ấy đưa Bạch An Hằng đến phòng chứa quần áo dự trữ của Từ Kha, lựa chọn mấy món quần áo mới của Từ Kha, để xuống trước mặt cậu: “Này, thay quần áo trên người đi, sau đó chở ở đây, tôi sẽ quay về ngay lập tức.”

Nói xong thì chị ấy đã rời khỏi phòng, đi vào phòng ngủ của mình, sau đó cũng thay quần áo trên người mình ra.

Lần thứ hai trở lại phòng Bạch An Hằng đang ở trong đó thì lại không thấy cậu nữa, vốn dĩ những giọt nước nhỏ xuống sàn khi cậu đi vào hình như cũng đã được người khác nghiêm túc lau hết.

Từ Duy Du trầm mặc một hồi rồi xoay người quay lại sảnh tiệc.

...

Đây không phải là lần đầu tiên chị ấy ra mặt vì người khác, nhưng những người đó luôn cảm ơn rồi mới rời đi.

Chị ấy nghĩ Bạch An Hằng cũng như vậy, không ngờ kể từ đó về sau thì sau lưng chị ấy lại có thêm một người hầu nhỏ.

Nhà họ Bạch và nhà họ Từ có quan hệ rất tốt, vè vậy mà Bạch An Hằng cũng thường xuyên tới chơi với mấy đứa trẻ của nhà họ Từ.

“Bạch An Hằng, cậu không đi theo Từ Kha học kỹ thuật cưỡi ngựa cho tốt đi, lại cứ ở bên cạnh tôi để làm gì?” Từ Duy Du bỏ quyển sách lịch sử trong tay xuống, nhíu mày nhìn Bạch An Hằng đang bày ra điệu bộ đáng thương ở bên cạnh.

Trong tư tưởng của Từ Duy Du thì chị ấy vô cùng không thích những người con trai nhu nhược, nhưng không biết tại sao mà mặc dù Bạch An Hằng nhu nhược, nhưng lại cực kỳ xứng đôi với tướng mạo này của cậu. Lại còn gương mặt trẻ thơ đang làm ra vẻ tủi thân kia nữa, cũng khiến cho chị ấy cảm thấy rất tự nhiên.

“Mới vừa đi luyện được một lúc nên mệt mỏi.” Bạch An Hằng nói xong thì dè dặt ngồi xuống bên cạnh chị ấy, dựa lưng vào cái cây đa lớn ở đằng sau, nghiêng đầu nhìn quyển sách trên đùi chị ấy: “Tới đây nghỉ ngơi một lát.”

“Tùy cậu.” Từ Duy Du nhún nhún vai, nhận được lời giải thích thì cũng không ở đó xoắn xuýt nữa, mặc dù vẫn mở hồ cảm nhận được người này vô cùng bám chị.

Sau khi được chị ấy cho phép thì khóe miệng Bạch An Hằng không nhịn được mà nhếch lên, tầm mắt lặng lẽ chuyển từ sách của chị ấy đến trên người chị, không có lễ phục hoa lệ, bây giờ chị đang mặc một bộ quần áo bình thường, lại càng lộ ra sự bình dị, gần gũi người khác hơn.

Giọng nói vẫn lạnh như băng, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng Bạch An Hằng đã âm thầm khắc sâu hình ảnh này của chị ấy rồi.

...

Cuộc sống khi còn nhỏ luôn đáng để con người ta hoài niệm, Bạch An Hằng sờ vào tấm hình chụp chung của anh ta và Từ Duy Du, khi đó là ở nhà họ Từ, còn có thêm cả mấy đứa trẻ khác. Trong ấn tượng thì những người bên cạnh Từ Duy Du luôn gọi chị ấy một tiếng chị, nhưng cậu khăng khăng không chịu, cứ luôn gọi là Duy Du, Duy Du.

Đã rừng bị Thẩm Dư Tình trách mắng rồi, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm, bởi vì cậu biết, Duy Du sẽ luôn ra mặt vì cậu.

“Duy Du.” Nhìn người trong tấm hình, trong lòng dâng lên sự thương cảm, đã một tuần Duy Du không để ý đến anh ta rồi.

Bây giờ đã trưởng thành, những thứ phải kiêng kỵ của anh ta cũng nhiều hơn, không thể trực tiếp đi tìm chị ấy. Thật ra thì anh ta biết, cứ duy trì một khoảng cách an toàn như vậy cũng là chuyện tốt, đến lúc anh ta mở miệng nói ra, nếu đối phương không chấp nhận thì thậm chí ngay cả quan hệ bây giờ cũng không thể duy trì được.

Sau khi suy nghĩ xong thì anh ta nhấn điện thoại.

“Thời tiết hôm nay rất tốt, gần đây cô có khỏe không, ăn cơm chưa...”

Còn chưa chờ anh ta lải nhải xong thì đối phương đã trực tiếp cắt lời anh ta.

“Chị tôi chưa có bạn trai.” Từ Kha không nhịn được.

“Được rồi, cảm ơn, gặp lại sau.”

Sau khi cúp điện thoại, Bạch An Hằng tựa vào tường thở dài một hơi, cho dù biết Duy Du không có bạn trai thì như thế nào, chị ấy vẫn còn chưa thuộc về anh ta.

Thật ra thì Duy Du đối xử với anh ta cũng chẳng khác với Từ Kha là bao, nhưng anh ta không thỏa mãn khi chị ấy coi anh ta như là em trai, anh ta muốn trở thành một người có thể sóng vai đứng bên cạnh chị ấy. Vì chuyện này mà anh ta đã bỏ ra mười năm cố gắng, những đứa trẻ đã từng bắt nạt anh ta, bây giờ ngay cả gia tộc của bọn họ đều đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng rồi.

Mọi người cho rằng là tập đoàn đó đã suy thoái, nhưng chỉ có mình anh biết nguyên nhân phía sau.

Sự im lặng giữa hai bọn họ đến tận tiệc sinh nhật của Cố Tranh ngày hôm đó mới bị phá vỡ.

Ngày đó anh ta cũng được mời tham dự, vốn dĩ cũng không có ý định đi, nhưng bởi vì Từ Kha nhắc nhở là Từ Duy Du cũng sẽ tới nên lúc này anh ta mới quyết định phải đi.

Vì chưa chuẩn bị trước, mà công việc ngày hôm đó lại nhiều vô cùng, dù có tranh thủ thời gian để đi thì vẫn tới trễ.

Khi anh ta đến nơi thì tất cả mọi người đều đang chạy nhanh ra bên ngoài, trong lòng anh ta run lên, tiện tay túm lấy một người rồi hỏi: “Bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

“Yêu, có yêu quái.” Sắc mặt người kia tái nhợt, nói xong câu này đã vội hất tay anh ta ra rồi tiếp tục chạy như điên ra bên ngoài.

Bạch An Hằng đi ngược dòng người về phía trước, một bên gọi điện thoại cho Từ Duy Du, nhưng người bên kia vẫn luôn không nghe máy.

Dưới tình thế cấp bách, anh ta đã trực tiếp chạy vào bên trong, so với bên ngoài ồn ào thì bên trong yên tĩnh hơn rất nhiều, hơn một nửa những người còn lại ở bên trong cũng đều trốn đi, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Anh ta nghe được âm thanh ở phía sau hành lang, cùng với đó còn có cả tiếng hét chói tai truyền tới, đi tới không chút do dự, rất nhanh đã gặp được một con yêu quái đang lật ngược một cái hộp gỗ lên, bên trong không ngừng truyền tới tiếng kêu cứu.

Giọng này không phải là của Từ Duy Du, con yêu quái kia vẫn chưa phát hiện ra anh ta, tuy là có thể chạy trốn ngay lập tức, nhưng anh ta lại vẫn đứng đó không rời đi, ban đầu Duy Du đã cứu anh ta khi bị bắt nạt, bây giờ anh ta lại làm nhân vật cứu người khác một lần thì thật tốt biết bao.

Khi nhìn thấy hộp gỗ sẽ bị phá hỏng hoàn toàn, anh ta đang chuẩn bị hành động thì đường dây của điện thoại bỗng nhiên lại được kết nối, bên trong truyền tới giọng nói gấp gáp của Duy Du: “Bạch An Hằng, cậu ở đâu, tôi đang ở bên ngoài, bây giờ người của sở nghiên cứu đã đến rồi...”

Đây là lần đầu tiên nghe thấy Duy Du lo lắng cho mình, Bạch An Hằng cầm cái bình hoa bên cạnh lên đập về phía yêu quái.

Sau khi anh ta hấp dẫn sự chú ý của yêu quái thì lập tức chạy theo hướng ngược lại, nhưng tốc độ của anh ta kém hơn yêu quái rất nhiều, rất nhanh đã bị đẩy vào lưng rồi ngã xuống, điện thoại di động nắm chặt trong tay cũng văng ra ngoài.

Giọng nói của Duy Du bị cắt đứt.

Bạch An Hằng đang định quay đầu lại vật lộn với yêu quái, nhưng rất nhanh đã bị người phía sau đanh một phát hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại thì anh ta đã nằm trên giường bệnh, chân có quấn băng gạc, trên đầu cũng vậy.

“Anh tỉnh rồi.” Một giọng nói dịu dàng của một cô gái vang lên bên tai, rất nhanh anh đã đoán được đây không phải là giọng của Duy Du.

Khi anh hoàn toàn nhìn rõ người trước mặt, ngược lại dáng dấp rất đẹp, nhưng anh ta không nhận ra: “Cô là?”

“Cảm ơn anh, lúc đó tôi trốn trong hộp gỗ, không ngờ lại bị yêu quái tìm được, nếu như không phải là anh thì có lẽ là tôi đã chết rồi.” Vừa nói cô ta còn vừa khóc lên.

“Không có gì.” Sau khi Bạch An Hằng trả lời cô ta xong thì nhìn về phía tủ đầu giường, cái điện thoại di động đã bị rơi hỏng của anh ta ở trên đó, nhưng bây giờ hình như là đã được sửa lại rồi, có thể mở máy lên.

Người phụ nữ vẫn đang thút thít bị anh ta không để ý đến thì có chút lúng túng, vội vàng lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh qua, nói: “Anh đã hôn hai ngày nên hẳn là đã đói bụng rồi, tôi có nấu cháo đây, bây giờ đổ ra cho anh ăn.”

Thấy người trên giường vẫn không để ý đến cô ta, vì vậy cô ta chủ động đứng lên rồi rót cháo ra.

Cũng không biết Duy Du có biết anh ta bị thương hay không, so với người phụ nữ không quen biết này thì anh ta càng hy vọng Duy Du biết anh ta bị thương hơn, sẽ đau lòng rồi tới chăm sóc anh ta.

Sau khi điện thoại được kết nối, vẫn chưa chờ anh ta mở miệng thì đối phương đã nói: “Cậu tỉnh rồi à?”

Nếu Từ Kha đã biết anh ta bị thương thì hẳn là Duy Du cũng biết.

“Duy Du, cô ấy, có tới đây thăm tôi không?” Ngực Bạch An Hằng như nghẹn lại, có chút khó chịu, người ngoài thì lại cứ ở đây nên anh ta cũng không tiện để thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài.

“Không có.” Từ Kha nói.

“Ừm.” Trong lòng Bạch An Hằng như tro tàn, nhìn bát cháo kia được đưa tới thì cuối cùng vẫn dùng tay đẩy ra, sau đó tỏ ý bảo cô ta đi ra ngoài.

“Chị ấy vì cứu cậu mà bị thương nặng hơn, bây giờ vẫn chưa tỉnh, cậu xem thế nào mà làm đi.” Từ Kha còn nói cả vị trí phòng bệnh cho Bạch An Hằng.

Bạch An Hằng lập tức nhảy xuống từ trên giường, bởi vì động tác quá mạnh nên băng gạc trên chân hơi rỉ ra chút máu, nhưng anh ta cũng chẳng thèm để ý, trực tiếp ngồi lên xe lăn đã được chuẩn bị trước ở bên cạnh rồi rời khỏi phòng bệnh.

Đi tới địa điểm mà Từ Kha nói, qua tấm kính thủy tinh anh ta nhìn thấy người mà mình đang ngày đêm nhớ mong.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, từ từ đến gần Duy Du đang nằm trên giường, khuôn mặt chị ấy trắng bệch như tờ giấy, Từ Kha nói chị ấy vì cản dao cho anh ta mà bị đâm xuyên qua bụng.

Anh ta cho rằng mình vô cùng vĩ đại vì đã cứu được người khác, nhưng lại không ngờ tới sau lưng anh ta có một người vẫn luôn âm thầm che chở cho anh ta.

“Duy Du.” Bạch An Hằng đưa tay sờ lên mặt chị ấy, ngũ quan của Duy Du vẫn hoàn mỹ như vậy, làn da cũng vẫn trắng bóc nõn nà, anh ta đã muốn chạm vào từ lâu rồi, nhưng khi chị ấy nằm trên giường bệnh thì mới có cơ hội này.

Lông mi người trước mặt khẽ rung động, từ từ tỉnh lại, đôi mắt không còn sự sắc bén như ngày thường nữa, ngược lại là sự nhu hòa.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, không nói gì cả.

Bạch An Hằng là người phá vỡ sự yên lặng đầu tiên: “Có phải là tôi nên nói chút gì đó hay không?”

“Hả?” Từ Duy Du nghi ngờ.

“Được rồi, làm chút việc khác trước đi.” Bạch An Hằng chống tay xuống giường bệnh rồi đứng lên, cúi người xuống hôn chị ấy.

Đối phương có chút ngạc nhiên, nhưng không đẩy anh ta ra.

Giống như là lấy được tín hiệu ngầm đồng ý nên Bạch An Hằng càng xúc động hơn, không biết đã qua bao lâu mới thỏa mãn rồi rời khỏi cánh môi của chị ấy.

“Tôi sợ những lời nói kế tiếp sẽ hù dọa cô nên đã báo hiệu trước cho cô như vậy.” Bạch An Hằng sờ lên môi của chị ấy, báo hiệu này rất tốt, chị ấy đã chấp nhận rồi.

“Duy Du, tôi yêu em.” Nhìn thấy trong mắt chị ấy không có chút gợn sóng nào thì Bạch An Hằng cười lên: “Em đã biết trước rồi.”

Đâu chỉ là biết, còn bắt đầu tránh né anh ta rồi. Khi còn nhỏ anh ta tự coi mình là một người hầu nhỏ thì chị ấy còn có thể hiểu được, nhưng sau khi lớn lên lại vẫn ở bên cạnh chị, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài ăn nên cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Chị ấy cho rằng mình đối xử với anh ta cũng chỉ như đối với em trai mà thôi, cho nên đối mặt với tình cảm như vậy của anh ta cũng chỉ có thể hời hợt. Không để ý đến anh ta trong một thời gian dài thì quả nhiên là anh ta đã thu bớt lại nhiều.

Nhưng lại đến lượt chị ấy bắt đầu không thích ứng được, càng về sau, đến tận tiệc sinh nhật của Cố Tranh thì mới hiểu được rằng mình không thể không có anh ta.

Cho nên sau khi đảm bảo Nguyễn Nặc được an toàn rồi thì mới lao vào nhà hàng.

“Cũng quá rõ ràng mà.” Từ Duy Du nhìn người trước mặt, không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên.

“Vậy, em có yêu tôi không?” Hai mắt Bạch An Hằng nhìn chăm chú, không cho chị ấy trốn tránh.

“Yêu.” Lần đầu tiên Từ Duy Du nói ra chữ nãy nên có chút xa lạ, cũng có hơi mọng đợi.

Bạch An Hằng cúi đầu xuống rồi lại hôn chị ấy.

Hóa ra là trái tim cũng sớm đã trao cho anh ta rồi, là anh ta sợ nên mới để cho hai người bỏ lỡ nhau lâu như vậy, bây giờ anh ta phải bù lại hết tất cả những khoảng thời gian đã lãng phí này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.