Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bán Manh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Toàn Thế Giới

Chương 72




Hai má cô đỏ bừng, hai mắt mờ mịt hơi nước, lông mi dài rũ xuống che dấu ánh mắt lúc này của cô.

Nhưng rất nhanh, Từ Kha đã nhìn thấy cánh tay trắng nõn đang ôm lấy anh của cô hạ xuống, ngón tay chầm chậm di chuyển từ sau gáy anh ra đến cổ áo, nghiêm túc sửa lại cổ áo của anh vừa bị cô làm loạn, vuốt bằng những nếp gấp.

“Thực ra, cứ ở bên anh như vậy cũng rất tốt.” Nguyễn Nặc dựa vào bờ vai của anh, thấp giọng nỉ non.

“Hử?” Từ Kha nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn chằm chằm vào anh: “Chỉ có em đồng ý.”

Trong lòng Nguyễn Nặc lập tức căng thẳng, vẻ mặt Từ Kha chuyên chú, không hề có ý trêu chọc cô. Từ sau khi ở bên cạnh anh, cô liền hiểu ra nhân vật phản diện này cũng không xấu xa đến vậy. Nhưng bỗng nhiên nghe anh nói muốn để cô ở bên cạnh anh một cách nghiêm túc, trong lòng vẫn rất cảm động.

Nhưng cũng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc đó. Sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn nghe theo suy nghĩ của mình. Không hề giãy dụa ra khỏi vòng tay của anh, đối diện với mắt anh mà nói: “Đợi đến khi em quay phim xong, có thời gian rảnh thì ngày nào cũng sẽ ở bên cạnh anh.”

“Được.” Sự mất mát đó được giấu rất kỹ càng. Từ Kha rất nhanh đã dùng hành động khác để che dấu.

Nhắm hai mắt lại, hôn lên môi cô.

*

Sắp đến cuối năm, Nguyễn Nặc ngày nào cũng ở nhà. Tuy rằng thời gian này Từ Kha đã tỏ rõ thái độ không cho cô đi quay phim, nhưng Duy Du cũng không để cho Nguyễn Nặc nhàn rỗi. Mỗi ngày đều có giáo viên đến nhà bồi dưỡng diễn xuất và các loại kỹ năng cần thiết.

Công việc hàng ngày của cô chính là học tập. Hôm nay lại đến tiết học múa mà cô yêu thích nhất, vì giáo viên dạy múa hiện đại bị bệnh xin nghỉ nên giáo viên nói với Nguyễn Nặc rằng sẽ bảo cháu gái của mình đến dạy thay. Còn nhấn mạnh thành tích của cháu gái mình một hồi. Nguyễn Nặc suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao cô giáo cũng đã bị bệnh rồi, gắng gượng lên lớp thì cũng không được hay lắm.

Vì công việc nên hôm nay Từ Kha ở lại nhà họ Từ, nhưng đều thảo luận công việc trong phòng tiếp khách.

Cả một buổi sáng, chỉ đến khi dùng bữa trưa mới có thể nhìn thấy anh. Còn về việc bàn chuyện gì, Nguyễn Nặc cũng không hỏi. Có lẽ cũng là công việc liên quan đến hợp đồng, cô cũng không hiểu được.

Đến chiều, Nguyễn Nặc lười biếng làm tổ trên sofa trong phòng khách. Cô thích ánh sáng tươi đẹp của buổi chiều. Trước đây khi còn là mèo Xiêm, cô luôn nằm trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của Từ Kha ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Không để cô đợi lâu, dì Trần rất nhanh đã đưa một cô gái gương mặt thanh tú đến. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, cộng thêm khí chất thường xuyên tập múa của cô ta, có vẻ vô cùng có khí chất tiên tử.

Nguyễn Nặc đứng dậy đi đến trước mặt cô ta. Đến gần rồi mới nhận ra cô ta cao như vậy. Có lẽ là cao một mét bảy, cao hơn cô rất nhiều.

Cô lịch sự đưa tay ra, khóe miệng cong lên, bày tỏ sự kính trọng với cô giáo. Nguyễn Nặc nhẹ giọng nói: “Xin chào.”

“Xin chào, tôi là Tô Mẫn, đến dạy thay cô của tôi.” Cô ta có một đôi mắt cười. Lúc cười lên hai mắt sẽ cong cong, giống như một ánh trăng lưỡi liềm, khuôn mặt là kiểu mặt dễ thương của búp bê, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

Chỉ có điều đôi mắt kia quá lanh lợi, khiến Nguyễn Nặc có chút không thoải mái.

Nguyễn Nặc dẫn cô ta đi đến nơi thường xuyên dùng để tập múa, còn mình thì bắt đầu chuẩn bị động tác.

Tô Mẫn đứng ở một bên, dựa lưng vào tường, ánh mắt không hề che dấu mà dừng lại trên cơ thể Nguyễn Nặc. Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra thì những thứ khác đều bình thường đến mức không đáng nhắc đến, sao Từ Kha lại xem trọng người này chứ?

Chuyên ngành đại học của cô ta là vũ đạo. Nhưng vì trường học có tính tổng hợp nên có rất nhiều chuyên ngành.

Vào một ngày nào đó của năm ba, cô ta bị một người bạn học ngành tài chính kéo đi nghe một buổi tọa đàm, người giảng chính là Từ Kha.

Đó là lần đầu tiên Tô Mẫn gặp Từ Kha. Thứ đầu tiên thu hút cô ta chính là ngoại hình hoàn hảo. Điều thứ hai chính là giọng nói trầm thấp lại có từ tính của anh.

Vậy là trong buổi tọa đàm đó, những thuật ngữ mà cô ta hoàn toàn không hiểu nhưng lại có thể nghe một cách chăm chú. Cho đến khi bạn của cô ta đến, cô ta mới nhận ra là mình thất lễ rồi.

Lúc đi qua hành lang bên sân trường, cả người cô ta vẫn đang chìm đắm trong buổi tọa đàm đó, cho đến khi đụng phải một người đàn ông mặc âu phục đi giày da mới sực tỉnh. Cô ta mạnh mẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy người vừa rồi đã khiến cô ta mê mẩn. Vẻ mặt anh lúc này lạnh nhạt, nhưng vẫn không làm mất điểm trong lòng cô ta.

“Xin lỗi.” Cô ta biết rằng giọng của mình không phải kiểu giọng nói trời sinh nhu mì. Vì vậy liền cố gắng hạ thấp âm thanh một cách yếu ớt, khiến nó ở ranh giới của nghe được và không nghe được.

Đáng tiếc là Từ Kha không hề để ý đến cô ta, trực tiếp đi vòng sang. Anh đi rồi.

Tô Mẫn đứng yên tại chỗ, sau khi xác nhận rằng anh đã đi xa, mới dám ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh.

Nếu như lúc đầu cô ta tiếp tục nói chuyện với anh thì liệu kết cục có khác đi hay không?

Lần này cô ta ngẫu nhiên nghe được rằng cô của mình đến nhà họ Từ dạy múa cho một minh tinh nhỏ, liên tưởng đến những tin tức gần đây, không khó mà đoán được rằng đó chính là Nguyễn Nặc.

Tô Mẫn cắn cắn môi, lúc nhìn Nguyễn Nặc lần thứ hai có chút xem thường. Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà có được chứ.

Nguyễn Nặc vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị vận động, không chú ý đến ánh mắt của cô ta: “Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu.”

“Ừ.” Tô Mẫn gật đầu. Cô ta nhớ rằng cô mình đã từng dặn dò tuy rằng Nguyễn Nặc mới chỉ bắt đầu học, nhưng cũng được coi là một học sinh có thiên phú, thân thể đó cho dù là một động tác yêu cầu độ mềm dẻo rất cao cũng có thể học hỏi rất nhanh.

Tô Mẫn cũng muốn xem xem, thiên phú của người phụ nữ này có thể đến mức nào.

“Bây giờ sẽ dạy cho cô động tác mới.” Tô Mẫn không có thời gian cho cô lề mề, trực tiếp bắt đầu động tác.

Nguyễn Nặc luống cuống chân tay một hồi mới phản ứng kịp, vội vàng theo kịp động tác của cô ta.

Nhưng loạt động tác này của Tô Mẫn như mây bay nước chảy, không hề cho Nguyễn Nặc thời gian nghỉ ngơi, liên tục bắt đầu luyện tập.

Thể chất của Nguyễn Nặc vốn đã không tốt, giáo viên vũ đạo trước đây cũng biết nên sẽ dừng lại đúng lúc. Nhưng hiện giờ thì không như vậy, cô nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tô Mẫn, dựa vào sự kính trọng đối với cô giáo nên vẫn cắn răng gắng gượng nhảy theo cô ta.

Nhưng không bao lâu sau, cô đã chịu không nổi.

“A.” Nguyễn Nặc ngã xuống đất, nắm lấy cổ chân của mình, đau đến nhăn mày lại, ngay cả môi cũng đang mím chặt, trên trán toàn là mồ hôi.

“Bị trật rồi à?” Tô Mẫn đi đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống, nhưng không hề có ý muốn giúp đỡ. Căn phòng luyện tập này chỉ có hai người họ, vì vậy cô ta cũng lười giả vờ thân thiện với Nguyễn Nặc.

“Ừ.” Nguyễn Nặc thấy cô ta cách mình rất xa, cũng không có ý muốn trợ giúp vì vậy chỉ có thể cố nén cơn đau, ngồi dậy đi đến bên cạnh ghế rồi ngồi xuống.

“Tôi đi gọi người giúp cô.” Đôi mắt của Tô Mẫn híp lại, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, đi ra khỏi phòng tập.

Bên ngoài không có người làm, cô ta quay lại căn phòng khách lúc vừa mới đi vào và gặp Nguyễn Nặc lần đầu tiên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì phát hiện ra rằng Từ Kha đang ngồi trên sofa. Hóa ra anh cũng ở nhà, vậy cô ta lần này đến đây cũng không uổng phí.

“Giám đốc Từ.” Khóe miệng của cô ta cong lên thành một độ cong đẹp đẽ, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

Từ Kha mặt không biểu cảm, cau mày lại. Vẫn không nâng mắt lên mà lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”

Anh thuận tay cầm cái gối ôm bên cạnh lên, trên đó có mùi hương hoa linh lan nhàn nhạt, đoán ra rằng vừa rồi Nguyễn Nặc lại ôm cái gối ôm này đọc kịch bản.

Nghĩ đến cảnh cô cuộn tròn cơ thể ôm lấy gối ôm, tâm trạng của anh lập tức tốt hơn. Mấy ngày nay anh cố ý chuyển hết công việc về nhà xử lý là để có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng bất cứ lúc nào.

“Tôi tên Tô Mẫn.” Lúc nói chuyện, giọng nói của Tô Mẫn có chút run rẩy, trong lòng thấp thỏm bất an. Cô ta không chắc rằng Từ Kha có còn nhớ lần gặp tình cờ đó nữa hay không.

“Không quen, ra ngoài đi.” Từ Kha đứng dậy, đi qua cô ta trực tiếp đến phòng tập múa.

“Tôi, tôi là giáo viên dạy múa của Nguyễn Nặc.” Lần này cô ta không muốn đợi đến khi anh đi xa mới quay đầu nhìn nữa. Khi đó là cô ta hồ đồ, nhưng bây giờ đã trải qua nhiều thứ như vậy, cô ta biết rằng mình phải tự tạo ra cơ hội, vì vậy liền dũng cảm bước đến bên cạnh anh.

Thấy anh không nói gì, nhưng cũng không xua đuổi mình nữa, đây là một điềm báo tốt, Tô Mẫn tiếp tục nói: “Giám đốc Từ, đã lâu không gặp.”

Tô Mẫn quan sát vẻ mặt của anh, nhưng không nhìn ra được điều gì, vì vậy đành kiên trì nói tiếp: “Tôi là sinh viên khoa vũ đạo của đại học A, anh đã từng đến đó diễn thuyết, sau khi kết thúc tôi không cẩn thận đã va phải anh.”

Từ Kha cuối cùng cũng dừng bước: “Cô là giáo viên của Nguyễn Nặc, sao lại một mình ra đây?”

“Hả?” Tô Mẫn không ngờ rằng lần đầu tiên Từ Kha nói với mình một câu dài như vậy lại là liên quan đến Nguyễn Nặc: “Cô ấy không cẩn thận bị trẹo chân, tôi ra đây tìm người đến xem giúp cô ấy.”

“Từ...” Lời còn chưa nói hết đã thấy Từ Kha bước nhanh về phía phòng tập múa.

Tô Mẫn phải chạy từng bước nhỏ mới theo kịp bước chân của anh.

Nguyễn Nặc đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Mẫn gọi người đến, vì vậy đành đứng lên một cách khó khăn chuẩn bị ra ngoài, chống tay lên tường để đứng vững, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu đen chạy về phía mình.

Rất nhanh đã bị anh bế lên, cô thuần thục đưa tay ra ôm lấy cổ anh: “Sao anh lại đến đây?”

Bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Nguyễn Nặc nhìn qua thì thấy Tô Mẫn đang vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy bọn họ mới dừng lại, miệng thở hồng hộc, mấp máy môi muốn nói gì đó.

Nhưng Từ Kha không cho cô ta cơ hội, trực tiếp bế Nguyễn Nặc quay lại sofa ngoài đại sảnh. Trên đường gặp phải dì Trần liền dặn dì ấy mang hộp y tế lại đây.

Từ Kha để Nguyễn Nặc ngồi lên đùi mình, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, khẽ cau mày nói: “Chịu đựng một chút.”

“Ừ.” Nguyễn Nặc cố gắng không tỏ ra đau đớn quá nhiều, dời đi toàn bộ lực chú ý: “Anh nhẹ tay một chút.”

“Được.” Từ Kha mở hộp y tế ra, cố gắng nhẹ tay hết sức để bôi thuốc cho cô. Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn lưu ý đến gương mặt chỉ to bằng bàn tay kia đã trở nên trắng bệch, bộ dạng đau đớn yếu ớt.

Anh cố nén cơn tức giận, bôi thuốc lên cho cô trước.

“Được rồi.” Từ Kha cúi đầu, nhìn bóng dáng nhỏ bé trong ngực, ánh mắt tối lại, sau đó liền hôn lên đôi môi của cô.

Nguyễn Nặc nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể để mặc anh đòi hỏi.

Tô Mẫn đứng bên cạnh nhìn bọn họ thân mật, trong lòng bị đả kích rất lớn. Hóa ra những lời đồn mà cô ta không tin kia, một tổng giám đốc sao có thể yêu một minh tinh không có danh tiếng chứ? Nhưng không ngờ một màn trước mắt này đã khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Trong lòng cô ta hiện giờ rất loạn, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Mới bước được vài bước thì dì Trần lúc nãy đưa cô ta đến đây đã đứng ra chặn đường cô ta.

Cô ta nhất thời tâm loạn như ma. Vừa rồi cô ta chỉ dạy học vũ đạo như bình thường, là do Nguyễn Nặc không chịu được cường độ này, cái này không thể trách cô ta được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.