Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bán Manh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Toàn Thế Giới

Chương 68




"Quan sát cô ấy lâu rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đến gần cô ấy, bụng dạ khó lường." Ánh mắt của Tiểu Ngư hơi tối lại, liếc nhìn Nguyễn Nặc với ánh mắt đầy ẩn ý.

Lục Tu vội vàng thu hồi lại ánh mắt, ngón tay duỗi ra cầm lấy lọ thuốc cảm trên bàn, mở nắp và nhìn vào bên trong.

"Thế nào?" Tiểu Ngư đến bên cạnh anh ta với dáng vẻ nghi ngờ, kiễng chân lên nhìn.

Lục Tu nở nụ cười nhìn Tiểu Ngư, đặt lại lọ thuốc lên bàn: "Cô nghĩ Tiểu Nặc đã giấu thuốc mà cô đưa cho ấy ở đâu."

Đối phương lập tức hiểu ý của anh ta, lùi lại nhìn Nguyễn Nặc đang ghé mặt lên bàn giả vờ ngủ.

Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Nguyễn Nặc cảm thấy mình không cần phải giả vờ nữa, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đặt thuốc cảm trong tay xuống mặt bàn: "Sao anh biết vậy?"

Hôm đó gặp nhau trong bệnh viện, Từ Kha đã nhắc nhở cô không nên đến gần Lục Tu. Cô nghe lời, hôm nay gặp lại khiến cô cảnh giác mà nhớ lại những lần gặp trước, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Vậy nên cô chỉ giả vờ uống mấy viên thuốc này.

Bây giờ nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, quan sát cô, tại sao cần phải quan sát cô.

Vẻ mặt của cô ngưng trọng, liếc mắt nhìn Lục Tu không chút kiêng kỵ nào, nắm chặt lấy tay cầm của ghế ngồi, cả người bước vào trạng thái phòng bị.

Lục Tu liếc nhìn mấy viên thuốc cảm, thiếu một viên.

"Cô nẩn tránh theo bản năng." Lục Tu thấy trán cô đổ mồ hôi, cầm lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô: "Cứ yên tâm, ở đây không có ai muốn hại cô cả."

Nguyễn Nặc tiếp nhận khăn giấy với vẻ nghi ngờ, trực tiếp vo vào lòng bàn tay, không nhận ra ý ta muốn mình lau mồ hôi.

Lục Tu bật cười bởi dáng vẻ hoảng hốt của cô, lại đưa một tờ khăn giấy khác đến trước mặt cô, vừa đến trước mặt cô thì đột nhiên bị kéo khoảng cách. Nhưng Lục Tu không hề cảm thấy khó chịu, chậm rãi thu tay về.

Thấy đối phương qua quýt lau mồ hôi trên trán, dù chỉ một động tác đơn giản nhưng lại rất đáng yêu trong mắt anh ta.

Anh ta nhắm mắt và xoa nhẹ vùng giữa hai đầu lông mày, xua tan suy nghĩ đó của mình.

Tiểu Ngư đứng bên cạnh nhìn hai người, môi mím chặt. Vốn tưởng rằng cô sẽ hoàn toàn tin tưởng mình sau khi mình cản tấm kính giúp cô, nhưng không ngờ cô chỉ vào để chứng minh suy nghĩ của cô.

Nguyễn Nặc đứng dậy, lui về sau mấy bước, phía sau đối diện với cửa ra vào, nhìn hai người trước mặt với vẻ mặt cảnh giác: "Lục Tu, rốt cuộc anh là ai, luôn xuất hiện bên cạnh tôi, với lại vừa nãy anh nói quan sát, là có ý gì?"

Tiểu Ngư cắn môi nhưng không lên tiếng, quay đầu nhìn Lục Tu như thể đợi anh ta lên tiếng.

Lục Tu thong thả ném khăn giấy trong tay vào sọt rác, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Nặc: "Như cô thấy, tôi chỉ là một bác sĩ, nói là quan sát, là ghi lại hành động hàng ngày của cô mà thôi."

"Tại sao phải quan sát." Nguyễn Nặc nhìn anh ta chăm chú, muốn có thể nhìn ra tính xác thực trong lời của anh ta qua nét mặt.

Lục Tu nở một nụ cười khó hiểu, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho cô: "Nếu cô thật sự muốn biết thì đến địa chỉ này tìm tôi. Tiểu Nặc, nhưng tôi khuyên cô không nên biết quá rõ những chuyện này, có đôi khi sống ngây thơ lại là một chuyện tốt."

Nguyễn Nặc nhận lấy tấm danh thiếp của anh ta, đó là danh thiếp cá nhân của anh ta.

Trên đó viết địa chỉ của Viện nghiên cứu và có chữ ký của nhà nghiên cứu - Lục Tu.

Cô nhìn anh ta với vẻ mặt ngạc nhiên, há miệng không biết nên nói gì. Anh ta là nhà nghiên cứu, có khi nào lần đầu tiên mình bị đưa vào viện nghiên cứu kiểm tra đã gặp anh ta không?

Nhưng Lục Tu có vẻ ngoài nổi bật, trên người luôn toát ra vẻ phong độ của người trí thức, khó có thể mà không chú ý đến những người đặc biệt như này được.

"Được." Nguyễn Nặc cụp mắt xuống, nén mọi nghi ngờ xuống đáy lòng, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng y tế, Tiểu Ngư ở bên cạnh cũng lập tức đi theo cô.

Dù sao thì cũng là người đã cứu cô, cô không thể trực tiếp đuổi cô ấy được, chỉ có thể tăng cường sức cảnh giác.

"Tiểu Nặc, cô không có vấn đề gì khác muốn hỏi tôi sao?" Đột nhiên Lục Tu gọi cô lại, sau khi nói xong lời này, chính anh ta cũng cảm thấy hối hận, anh ta rất hiếm khi nói những lời nói chứa cảm xúc cá nhân như vậy.

Nếu trước đây không trả lại con mèo Xiêm cho nhà họ Từ, thì có lẽ bây giờ cô sẽ luôn ở bên mình.

"Tôi đã hỏi rồi, anh là bác sĩ." Về phần những chuyện khác, cô không quan tâm.

Nguyễn Nặc không quen nói những lời khiến người khác đau lòng, nên nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng, tiếp tục đi về phía trước, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, cơn mưa hôm nay đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mới mười phút mà đã tạnh.

Đẩy cửa ra, chạm mặt với nhân viên chương trình. Sau khi người đó thấy Nguyễn Nặc liền nhanh chóng nói vào bộ đàm của mình: "Tìm thấy cô Nguyễn rồi, bây giờ sẽ tập trung."

"Đi thôi." Nguyễn Nặc rời đi theo nhân viên chương trình, trong suốt quãng đường luôn nhìn Tiểu Ngư.

Cô không ngờ kỹ năng diễn xuất của Tiểu Ngư lại giỏi như vậy, luôn đi theo bên cạnh cô để quan sát, nhưng hàng ngày lại biểu hiện như một người trợ lý bình thường hay cười.

"Tiểu Ngư, tại sao em lại cứu chị?" Lúc đầu cô không nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ lại hiện lên trong đầu.

"Em là trợ lý của chị, có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của chị." Tiểu Ngư nhìn Nguyễn Nặc với dáng vẻ nghiêm túc: "Em là người làm nghề nào yêu nghề đó."

Nguyễn Nặc gật đầu, có lẽ hiểu ý của cô ấy: "Chị biết rồi."

Chương trình quay trong một ngày, đến mười giờ tối mới ghi hình xong.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia một chương trình, buổi tối trở về nhà họ Từ đã gần như không đứng vững được, chỉ có thể dựa vào ý chỉ để bước vào nhà.

Hiếm khi không thấy Từ Kha trong phòng làm việc xử lý văn kiện, mà lại ở phòng khách lật giở sách trên đùi.

Thấy Nguyễn Nặc đã về, anh đứng dậy đi qua trực tiếp bế cô lên rồi trở về ngồi xuống ghế sô pha.

"Mệt lắm à?" Từ Kha nhìn ánh mắt mệt mỏi của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.

"Ừm." Nguyễn Nặc dần lấy lại được tinh thần, cơ thể đã cực kỳ uể oải, Từ Kha nói đúng, thể lực của cô rất tệ, thế cho nên mới vận động có một chút thì đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Mệt quá, em muốn đi tắm trước."

"Nếu em nói không có sức để tắm, anh có thể giúp em." Từ Kha buông bàn tay đang ôm eo cô ra, để cô từ từ đứng dậy, hai tay còn để ở hai bên, sợ cô có thể ngã bất cứ lúc nào: "Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên."

"Em có thể." Nguyễn Nặc nghĩ đến chuyện hôm qua, khuôn mặt lập tức đỏ lên, để che giấu cảm xúc, cô lập tức bước nhanh lên tầng hai.

Sau khi Tắm rửa xong Nguyễn Nặc vẫn chưa thấy Từ Kha trở về phòng, nên cố chống lại sức hấp dẫn của chiếc giường, đi ra ngoài tìm anh.

Giờ này lẽ ra anh nên chuẩn bị đi ngủ rồi mới đúng.

Nhưng cô cũng chưa đi đâu xa tìm, đã thấy Từ Kha đi về phía mình, khi đến bên cạnh cô cúi người xuống bế cô theo kiểu công chúa, ánh mắt Từ Kha thâm thúy, giọng nói trầm thấp từ tính: "Sao lại đi ra ngoài?"

"Không thấy anh." Nguyễn Nặc đỏ mặt, một lúc sau mới cảm thấy hối hận khi nói ra lời này.

Trời ơi, cô không phải là người buồn nôn như vậy, chắc là thói quen của con mèo Xiêm khiến cô vô thức đi tìm anh.

Chắc chắn là vậy.

Khóe miệng của Từ Kha cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, bế cô đặt ngồi xuống giường, còn mình thì ngồi phía sau đưa tay lên bóp vai cho cô.

Nguyễn Nặc dựa cơ thể mệt mỏi vào người anh, để mặc anh xoa bóp cho mình.

Nhưng cô đã ngủ thiếp đi ngay sau đó.

Liên tiếp mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Nặc đều ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nghĩ đến tấm danh thiếp đó, lấy nó từ trong túi ra và vứt đi.

Cô không thực sự đồng ý với ý không muốn cô tìm hiểu sâu về những chuyện này của Lục Tu, nhưng cảm thấy rằng có một số chuyện dù cô biết cũng sẽ không thể thay đổi được điều gì, nên cô lựa chọn lảng tránh.

Một lúc lâu sau Nguyễn Nặc mới rời giường thay quần áo, ánh mắt uể oải nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường.

Mới chín giờ, cô tưởng đã trưa rồi cơ.

Mặt trời mùa đông rất chói lọi lạ thường, nhưng lại không làm tan được những lớp tuyết dày đặc, lúc này chúng trông lóng lánh dưới ánh mặt trời.

Nghĩ đến mấy ngày hôm nay cô đã lười biếng, nên đi ra ngoài tập thể dục một chút.

Cô đã bị mất thể lực sau chương trình lần này, mới chạy chưa được mấy bước thì đã thở hổn hển và mặt tái nhợt, khiến các nhân viên trong đoàn phải đi theo cô trong suốt quá trình quay, vì sợ cô mất sức mà ngất xỉu.

Nguyễn Nặc đi vệ sinh cá nhân xong thay một bộ quần áo rộng rãi rồi mới đi xuống tầng.

Lúc xuống đến phòng khách, thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha quay lưng lại với cô, dáng vẻ thanh nhã điềm tĩnh.

Dì Trần thấy Nguyễn Nặc xuất hiện ở phòng khách, lập tức bước đến giải thích rõ với cô: "Cô Nguyễn, cậu chủ đang nói chuyện công việc ở phòng khách, đó là cô Lý, đi theo bố cô ấy."

Nguyễn Nặc gật đầu, ý bảo cô biết rồi.

Dường như cô Lý cũng nhận ra phía sau mình có người đang đi đến, đứng dậy quay mặt về phía Nguyễn Nặc, ánh mắt hơi ngạc nhiên, mỉm cười lễ phép: "Chào cô, tôi là Lý Lạc Thi."

Đây là ngôi sao hạng D* sao, ngoại trừ có ngoại hình thì không có gì cả, xuất thân cũng không xứng với tk. Sao anh lại thích một người như này vậy nhỉ.

Nguyễn Nặc cũng chào cô ta, và ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phòng khách phía bên phải hành lang.

(*)Ngôi sao hạng D: Là những ngôi sao không nổi tiếng, không được nhiều người biết.

Ngẩng đầu nhìn, Từ Kha và ba người đàn ông khác đang quay về phòng khách.

Lúc nhìn thấy Từ Kha, hai mắt Lý Lạc Thi lập tức sáng lên, đi đến bên cạnh bố cô ta, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Từ Kha, giọng nói còn điệu hơn mấy lần khi nói chuyện với Nguyễn Nặc: "Bố, mọi người bàn chuyện xong rồi ạ."

Bố của Lý Lạc Thi cười to: "Bàn xong rồi, rất vinh dự khi được hợp tác với giám đốc Từ."

Từ khi Nguyễn Nặc xuất hiện trong tầm mắt của Từ Kha, ánh mắt của anh không hề nhìn đi nơi khác. Nghe thấy lời của ông ta, thờ ơ nói: "Tiền bối khách sáo rồi."

Anh bước thẳng đến chỗ Nguyễn Nặc, nhẹ nhàng nói: "Mới dậy à, vẫn chưa ăn sáng?"

Nguyễn Nặc lắc đầu: "Vẫn chưa."

Bố của Lý Lạc Thi thấy vậy lập tức nói: "Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây."

Hai người đàn ông đứng bên cạnh ông ta cũng rời đi theo.

Lý Lạc Thi cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ cô ta muốn nhân lúc Từ Kha vừa ra ngoài để bắt chuyện với anh, thế mà bây giờ bố cô ta lại bảo đi về.

Cô ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên bị nắm tay kéo ra khỏi nhà họ Từ, bố cô ta nói: "Đừng có ngốc, bây giờ quay lại chỉ có làm cậu ta tức giận thôi. Nếu con động vào cô gái kia, thì cho dù vừa rồi đàm phán hợp đồng thành công thì hợp đồng đó cũng sẽ bị hủy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.