Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bán Manh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Toàn Thế Giới

Chương 39




Gần đây móng vuốt của con mèo ngốc này đã dài ra rồi, vậy mà lại dám khiêu khích anh. Từ Kha nắm lấy tay cô đặt cái cốc lại lên bàn, cúi đầu xuống hôn cô, bàn tay còn nhéo nhéo vòng eo nhỏ nhắn chưa đủ một một cái ôm của cô.

“Ưm.” Nguyên Nhi bị hôn đến chóng mặt, đôi mắt mê ly như là vừa uống rượu. Bây giờ trong lòng cô đang vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì đã nghe lời đút cho anh rồi.

Thật vất vả Từ Kha mới bỏ qua cho cô, Nguyễn Nặc chôn mặt trong ngực anh, không dám lộn xộn nữa: “Đừng mà.”

Từ Kha hài lòng nhìn động tác thẹn thùng của cô, nghĩ đến dáng vẻ bị hôn mà vừa ngây ngô lại vừa ham muốn của cô ban nãy thì lại muốn tiếp tục bắt nạt cô một lúc nữa. Nhưng lại nghĩ đến bây chưa tới lúc nên vẫn chịu đựng.

Giá trị kỳ vọng càng lớn, vậy đến lúc đó mới có thể càng thêm thoải mái.

Nguyễn Nặc thì nào có biết suy nghĩ của anh, bây giờ mặt cô rất nóng, tim cũng đập rất nhanh, chỉ có thể dựa vào anh, từ từ chậm rãi ổn định lại, mới vừa rồi khi anh chạm vào cơ thể cô thì cô lại không thể cưỡng lại cảm giác muốn được vuốt ve.

Biết được chủng loại của mình rồi, cô đã từng tìm kiếm trên điện thoại di động, mèo Xiêm La là một giống mèo vô cùng dính người, bình thường rất thích được vuốt ve.

Nhất định là cô bị tập quán của mèo Xiêm ảnh hưởng.

Aiz, nếu khi biến thành mèo thì chờ mong được vuốt ve là chuyện bình thường, nhưng bây giờ cô là người mà, như vậy thì không khỏi khiến cô quá xấu hổ.

“Nguyễn bánh bao.” Giọng nói của Từ Kha mang theo sự ẩn nhẫn.

“Ừm.” Nguyễn Nặc vẫn giữ nguyên động tác dán mặt vào ngực anh, đáp lại một tiếng buồn rầu.

“Sau này khi ra ngoài thì mặc nhiều quần áo một chút.”

“Tại sao?” Cuối cùng Nguyễn Nặc cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn anh, bây giờ cô mới phát hiện hóa ra lỗ tai Từ Kha cũng đã đỏ lên rồi, trên môi của anh hình như còn có dấu vết mà ban nãy cô không nhịn được cắn xuống.

“Nghe nói mèo Xiêm bị lạnh thì lông sẽ bị biến thành màu đen.” Từ Kha cúi thấp đầu xuống, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Anh không nuôi mèo mun.”

“Em sẽ không bị biến thành màu đen đâu.” Nguyễn Nặc tức giận nhìn anh, bị anh dời đi sự chú ý nên sự ngượng ngùng ban nãy đã biến mất không ít.

Cô nhìn về phía mặt bàn của Từ Kha, phát hiện trên đó có một cuốn album rất tinh tinh tế, có lẽ là thứ đồ rất quan trọng với anh, tầm mắt Nguyễn Nặc dừng lại mấy giây rồi lại nhìn sang chỗ khác, cũng không mở miệng nói muốn xem.

Từ Kha đưa một tay ra kéo ôm cả người cô vào, tay kia lại đưa qua chỗ quyển album kia, kéo đến trước mặt mình: “Muốn xem sao?”

Nguyễn Nặc thành thật gật đầu một cái, trong truyện tranh cũng không có hình ảnh khi còn nhỏ của Từ Kha, đúng thật là cô có chút tò mò, Từ Duy Du nói nửa đầu thời thơ ấu của anh đều là vui vẻ, cô muốn nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Từ Kha.

Nhưng cho dù anh có là ánh nắng mặt trời ấm áp, hay có là người hung ác, nham hiểm thì cô cũng cam tâm tình nguyện sa vào.

“Mở ra đi.” Từ Kha điều chỉnh vị trí để cô ngồi ngay ngắn lên đùi của anh, còn anh thì tựa cằm lên vai cô, cùng cô xem.

Quyển album này được dán hình dựa quá trình đoạn trưởng thành của mấy đứa con nhà họ Từ, trước mắt là một tấm hình có ba đứa trẻ mập mạp ngồi cạnh nhau.

Khóe miệng Nguyễn Nặc cong lên, không cần Từ Kha tự mình xác nhận thì cô đã nhận ra ngay một đứa nhỏ đang cười gượng gạo trong đó chính là Từ Kha. Khi còn nhỏ như vậy mà đã không thích cười rồi, chẳng trách sau này lớn lên lại mang một bộ mặt giống như con joker trong bộ bài vậy.

Cô tiếp tục lật những trang sau, quả nhiên người đẹp thì từ nhỏ cũng đã thể hiện ra rồi, ba đứa trẻ nhà họ Từ đều là kiểu có khuôn mặt vô cùng đẹp, cho dù là sau khi lớn lên thì tướng mạo vẫn vượt trội như vậy. Cô lật rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy hình của Thẩm Dư Tình, khi đó có lẽ cô ta cũng mới học tiểu học, khuôn mặt thì chỉ có thể nói là thanh tú, đứng cùng ba đứa trẻ nhà họ Từ thì tỏ ra vô cùng bình thường.

Nguyễn Nặc gần như đã lật hết quyển album thì mới nhìn thấy hình của ba mẹ Từ Kha, mẹ của anh có một khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng, ba thì lại mang một bộ mặt nghiêm túc. Xem ra là Từ Kha giống ba rồi.

Khi Từ Kha nhìn thấy ba mẹ mình thì vô thức siết chặt tay của Nguyễn Nặc.

Nguyễn Nặc cảm thấy anh đang căng thẳng thì vội vàng lật qua trang khác, muốn xem tiếp phía sau, nhưng lại phát hiện phía sau hình của ba mẹ anh thì không còn tấm hình nào nữa.

Sau khi ba mẹ của Từ Kha mất thì cũng không có ai cập nhật quyển album này, mà hình của ba mẹ Từ Kha ngược lại giống như là có người đã để vào sau cùng, với ý nghĩa là kết thúc ghi chép tuổi thơ của những đứa trẻ nhà họ Từ.

“Từ Kha, anh thật là đáng yêu.” Bây giờ trong đầu cô đều là hình ảnh Từ Kha mặc bộ âu phục nhỏ nhắn, Nguyễn Nặc xoay người qua đối mặt với anh, bây giờ khuôn mặt Từ Kha đã góc cạnh rõ ràng, không còn vẻ bụ bẫm, đáng yêu nữa, trong nháy mắt vẻ đẹp này đã khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Nguyễn Nặc lấy hết can đảm nhéo lên mặt anh một cái, ừm, không có thịt nên bóp không thích, chỉ tiếc rằng cô không gặp được Từ Kha khi còn nhỏ, nếu không thì có bóp cả ngày cũng không đủ.

Hình như cô đã hiểu được đôi chút lý do mà Từ Kha lại thích bóp mặt cô rồi.

Khi Nguyễn Nặc vẫn đang ngơ ngác nhìn anh thì bỗng nhiên Từ Kha đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận kia của cô: “Em còn nhìn anh như vậy nữa thì anh sẽ ăn em đó.”

Sao mà cô lại không hiểu ra ý trong lời nói này của anh được, vì vậy mà vội vàng cúi xuống, không dám nhìn anh nữa.

Chỉ mới nhìn một chút mà cũng không cho, keo kiệt.

Nguyễn Nặc ở nhà được một tuần thì lại phải đi quay phim, lần này Từ Duy Du cho cô nhận một nhân vật có phân cảnh quay tương đối nhiều, mặc dù cô không nằm trong tuyến nhân vật chính nhưng bởi vì được thuê chung nhà với nữ chính nên vẫn được lên hình tương đối nhiều.

Đến ngày tổ chức lễ khai máy thì tự nhiên cô cũng đứng ở bên cạnh nữ chính, mặc dù vị trí cách nhau vẫn còn rất xa, nhưng ít nhất cũng không cần đứng chung với những diễn viên quần chúng nữa.

Bộ phim cô đóng này có tên là “Món quà muộn màng”, nữ chính tên An Lễ do một ngôi sao nổi tiếng tên là Ninh Tiên Du thủ vai, mà vai nam chính Hàn Hạo Thiên do ngôi sao nhí tên Lữ Minh Trình thủ vai, cậu ta xuất thân từ một bộ phim cổ trang với kỹ năng diễn xuất được đảm bảo.

Mà nhân vật của Nguyễn Nặc chính là bạn thân tên Phương Cẩn của nữ chính.

Vì để cho nam, nữ chính được nhập vai trước nên đầu tiên đạo diễn Lư đã quay cảnh tình cảm của bọn họ đang ở trong giai đoạn cuối, vì vậy mấy ngày nay Nguyễn Nặc đều vùi đầu trong khách sạn để đọc kịch bản.

Lần trước đã trải cuộc mất tích đáng sợ kia nên lần này Nguyễn Nặc cũng không từ chối Từ Kha sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cô nữa. Dĩ nhiên lần này Nguyễn Nặc vẫn ở cùng Từ Kha.

“Từ Kha, anh mà cứ như vậy thì em không thể đọc kịch bản được.”

Nguyễn Nặc vừa mới muốn rời khỏi bên cạnh anh thì Từ Kha lại lập tức kéo cô trở lại trong ngực: “Đoạn này có cảnh em đấu tay đôi với người đàn ông khác.”

Đoạn này nhìn rất bình thường mà, Nguyễn Nặc nhìn anh với vẻ nghi ngờ, nhớ tới anh là người mà ngay cả người khác chạm vào cô một cái thôi cũng ghen, vẫn là nên để cho anh xem tiếp thì hơn.

“Vậy chúng ta xem cùng nhau.” Nguyễn Nặc kéo quyển kịch bản dịch sang chỗ anh một chút để anh dễ nhìn hơn.

Sự thỏa hiệp lớn nhất của anh là đã không ngăn cả cô gia nhập giới giải trí, vậy nên để anh xem những thứ này cho anh yên lòng cũng tốt.

Sau khi cho Từ Kha thẩm duyệt kịch bản, Nguyễn Nặc đang định đi tắm rồi ngủ thì lại nhận được điện thoại của Diệp Huân.

“Nguyễn Nặc, chúng ta đi dạo phố đi, gần đây tôi không có cảnh quay nên tương đối rảnh.” Giọng nói của Diệp Huân cứ như là đưa đám, đây đúng hơn là đi giải sầu là chính, còn đi dạo phố mua sắm chỉ là phụ thôi.

Nguyễn Nặc suy nghĩ một lát, cảnh quay của cô còn chưa bắt đầu, ra ngoài một chút cũng tốt, sau khi cô tới thế giới này thì vẫn chưa được đi dạo phố đàng hoàng: “Cũng được, cô gửi địa chỉ cụ thể cho tôi đi, vậy ngày mai gặp nha.”

Cúp điện thoại thì Từ Kha cũng vừa vặn tắm xong đi ra: “Ngày mai đi gặp ai đó?”

“Diệp Huân, anh đã gặp rồi.” Nguyễn Nặc sợ anh hiểu nhầm nên trực tiếp nói ra hết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện điện thoại.

“À, là người phụ nữ muốn ngủ cùng em hả?” Ánh mắt Từ Kha càng ngày càng nguy hiểm.

“Bạn thân thì cũng sẽ thỉnh thoảng có lúc ngủ cùng rồi nói chuyện đêm khuya mà.” Nguyễn Nặc đi nhanh đến bên cạnh anh: “Hơn nữa, hôm đó em cũng đã từ chối ngay trước mặt cô ấy rồi, anh cũng nghe thấy mà.”

“Ừm, bạn giường của anh.” Từ Kha nhẹ nhàng nâng cô lên để cô đối mặt với mình.

Sao lại đi gây khó dễ cho bạn giường vậy chứ, vấn đề này thật là.

“Em, em đi tắm.” Nguyễn Nặc xấu hổ đẩy anh ra, đi vào phòng lấy quần áo ngủ rồi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau, cô đến trung tâm thương mại cao cấp đã hẹn trước với Diệp Huân, bởi vì các cô đều không phải là diễn viên có danh tiếng gì cho nên cũng không cần phải che giấu gì nhiều, trực tiếp mặc quần áo bình thường rồi ra khỏi nhà.

Bởi vì Nguyễn Nặc được bồi dưỡng trong nhà nên mắt nhìn vẫn luôn rất tốt, khi phối hợp quần áo thì vừa vặn làm nổi bật lên khí chất của bản thân cô, vậy nên cho dù không nổi tiếng nhưng cũng hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.

Vì Diệp Huân đã từng đóng vai nữ phụ trong một số bộ phim truyền hình nên thỉnh thoảng trên đường cũng sẽ có người cảm thấy quen mặt.

“Nguyễn Nặc, cô có từng thầm mến ai chưa?” Diệp Huân cúi đầu nhỏ giọng hỏi.

Lần đầu tiên cô thích người khác là Từ Kha, hơn nữa ở thời điểm cô còn chưa hiểu rõ nỗi lòng của mình thì đã bị anh bắt chặt trong tay rồi, hình như vậy thì cũng không tính là thầm mến.

Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, nhếch miệng lên, nhìn về phía Diệp Huân với một bộ dáng hóng chuyện tiêu chuẩn: “Không có. Vậy bây giờ cô có thầm mến ai không?”

Diệp Huân lặng lẽ gật đầu, ngày hôm đó cô ấy biết anh ta muốn đi tham dự tiệc sinh nhật của mẹ anh ta, cho nên việc anh ta xin nghỉ cô ấy có thể hiểu được, nhưng hôm đó Ôn Nhã cũng xin nghỉ rồi rời khỏi đoàn làm phim. Trong lòng Diệp Huân không dễ chịu, nhưng cô ấy và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, khó chịu trong lòng thì cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng, ngay cả cơ hội thổ lộ hết cũng chẳng có.

“Nguyễn Nặc, tôi hỏi cô này, Ôn Nhã đã đến dự tiệc của nhà họ Từ hả?” Cô ấy biết sau khi nói ra những lời này thì Nguyễn Nặc sẽ có thể đoán được người cô ấy thích là ai, nhưng cô ấy nhất định phải biết, sau đó sẽ mắng cho mình tỉnh lại rồi không nên vọng tưởng nữa.

Hôm Thẩm Vân Nguyệt tổ chức tiệc sinh nhật thì Ôn Nhã đã đứng bên cạnh Từ Lẫm.

Cho nên người Diệp Huân thích là Từ Lẫm. Nguyễn Nặc nghĩ đến cảnh gặp mặt của bọn họ ngày hôm đó, Diệp Huân đã được Từ Lẫm đưa đến, vì Từ Lẫm đóng vai nam chính nên điều kiện về mọi mặt ở đâu cũng vô cùng tốt, thậm chí còn cho cô cả vai diễn nữa, Diệp Huân bị cuốn hút bởi anh ta cũng là chuyện bình thường.

“Ôn Nhã có tham gia tiệc.” Thấy dáng vẻ thất thần của Diệp Huân thì Nguyễn Nặc có chút không đành lòng, nhưng cô biết vấn đề này đã giải thoát cho Diệp Huân, nên vẫn nói thật ra.

“Tôi biết rồi.” Diệp Huân hít sâu một hơi, đè nén tương tư của mình lại, từ bây giờ cuối cùng cũng có thể chết tâm rồi, dù sao sau khi quay xong bộ phim này thì ngay cả cơ hội dính líu đến nhau mọi người còn chẳng có, vậy nên sẽ càng không thể liên lạc.

“Hình như quần áo bên kia rất đẹp.” Diệp Huân chỉ vào tủ kính ở xa xa phía đối diện: “Chúng ta đi xem một chút đi.”

“Được.” Nguyễn Nặc nhìn theo tầm mắt của cô ấy, trong nháy mắt nụ cười trên mặt liền cứng lại, vừa có một người đàn bà tao nhã, cao quý đi ra từ cửa hàng kia.

“Nguyễn Nặc, cô làm sao vậy?” Diệp Huân để ý đến sự khác thường của cô, vội vàng nhìn cô.

“Chúng ta đi nhanh lên chút.” Nguyễn Nặc trực tiếp kéo tay Diệp Huân rồi đi qua bên kia, nhưng bởi vì ban nãy bị những thứ đồ trang trí chắn tầm mắt nên Nguyễn Nặc không có cách nào hoàn toàn nhìn thấy phương hướng bà ta rời đi.

Khi đến cửa của cửa hàng quần áo kia thì Nguyễn Nặc lại nhìn về hướng người đàn bà kia rời đi, sớm đã không còn bóng dáng người đó nữa.

Nguyễn Nặc vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Từ Duy Du: “Duy Du, mẹ chị có chị em sinh đôi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.