Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bán Manh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Toàn Thế Giới

Chương 25




Nhiệt độ bàn tay của anh còn cao hơn chân nhỏ của mình, được anh nắm rất ấm áp. Nhìn bốn chữ “lưu thành công”, trong lòng Nguyễn Nặc hơi xao động.

Nhân vật phản diện vẫn rất tốt.

“Meo.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng kêu.

Từ Kha xoa cái đầu đầy lông của cô, cũng theo đó vuốt ve cơ thể cô: “Ngoan, nũng nịu cũng không nói với em cách biến thành người đâu.”

Hừ, nhân vật phản diện không hề tốt.

Nhìn cô từ vui mừng đến mất mát, Từ Kha kéo cô vào trong chăn che kín. Trước kia anh cảm thấy ôm mèo ngủ thoải mái, nhưng sau khi ôm Nguyễn bánh bao ngủ mới phát hiện hóa ra cảm giác ôm phụ nữ cũng không tệ. Bây giờ ôm mèo thế này cũng cảm thấy chênh lệch.

Nhưng mà, hôm qua cô từng làm kiểm tra, cơ thể cần phải dần khôi phục. Để tránh cô chạy lung tung, vẫn nên làm mèo cho thuận tiện trông coi.

Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ sinh học của Nguyễn Nặc đã gọi cô tỉnh lại. Lúc này chắc cô đã dậy nấu cháo cho anh rồi. Nhưng mà bây giờ mình là mèo nên cũng không cần lo chuyện ăn sáng.

Nguyễn Nặc thò đầu ra từ trong chăn, thấy gương mặt đang ngủ của Từ Kha, sống mũi cao, nửa bên mặt góc cạnh rõ ràng. Ôi, cũng chỉ có lúc ngủ mới thấy vẻ dịu dàng của anh.

Bình thường lúc cô dậy, Từ Kha còn đang ngủ, chắc không dễ tỉnh như vậy. Nguyễn Nặc nghĩ thế, giơ chân nhỏ của mình chạm vào gò má của anh.

Mặt của anh cũng thật mềm, hơn nữa trơn nhẵn không hề có tỳ vết.

Nguyễn Nặc nghĩ đến chuyện trong ngày thường, lại nhẹ nhàng ấn thêm mấy cái, hừ, cho anh nắn mặt tôi.

Ngay lúc đáy lòng cô đang vui sướng, đôi mắt của Từ Kha bất ngờ mở ra. Đôi mắt xanh nhạt của Nguyễn Nặc đối diện với tròng mắt đen như mực của anh, chân nhỏ run rẩy, sau đó có tật giật mình mà mau chóng thu về.

Hừ, giấu tay, không đụng mặt anh.

“Chào buổi sáng.” Từ Kha chào hỏi cô, cũng không có động tác trả thù gì.

“Meo.” Chào buổi sáng.

Nguyễn Nặc dần thở phào nhẹ nhõm, lại thấy anh đột nhiên đứng dậy kéo màn cửa sổ rồi nhìn bên ngoài, sau đó ngồi lại trên giường bế cô ra: “Thời gian còn sớm, em lại có tinh thần, đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng đi.”

“Meo?” Hả?

Từ Kha không giải thích mà bảo dì Trần đưa cô tới một bên rửa mặt.

Chờ lúc cô gặp lại Từ Kha, anh đã thay quần áo ngủ, mặc âu phục thường ngày, nhưng không mặc áo ngoài, áo sơ mi màu đen khiến anh chín chắn hơn. Khi ánh mắt của Nguyễn Nặc chuyển sang tay anh thì hơi ngẩn người, anh cầm một sợi dây xích màu bạc và một cái vòng cổ nhỏ.

Nguyễn Nặc lập tức biết anh nói tập thể dục buổi sáng là cái gì, cô từng tìm hiểu mèo Xiêm, có thể mang nó ra ngoài đi dạo.

Ừm, nhưng cô cũng có tính lười biếng của mèo, không muốn vận động.

Lúc anh muốn đeo vòng cổ lên cổ mình, Nguyễn Nặc gắng sức vùng vẫy, nhưng anh dễ dàng dùng một bàn tay nắm hai cái chân của cô, tiếp tục đeo vòng cổ cho cô, sau đó đến dây xích bạc tinh xảo, cuối cùng bị anh giữ trong tay.

“Meo meo meo.” Tôi không đi.

“Ngoan, đi một vòng trong vườn hoa nhỏ ở bên ngoài mới cho phép ăn cơm sáng.”

Cơm sáng? Hừ, vì cơm sáng chỉ có thể nhịn.

Từ Kha ôm cô đi xuống tầng một. Không biết có phải ảo giác của cô không, Nguyễn Nặc luôn cảm thấy người giúp việc của nhà họ Từ luôn thay đổi. Ngoài dì Trần và cả ông quản gia, những người khác cách mấy ngày sẽ đổi một lần. Cho dù trước đây cô ở nhà mỗi ngày, cũng không nhớ được mặt của những người đó.

Ở trong truyện tranh, hình như cô không thấy Từ Kha có thói quen luôn đổi người giúp việc. Nhưng mà, cũng có thể vì tác giả truyện tranh lười vẽ mặt của người mới, điểm này mới không thể hiện ở trong truyện tranh.

Ánh nắng sáng sớm rơi trên đường đá, trời mưa mấy ngày, hoa cỏ hai bên đều rất tươi tốt, còn có nhiệt độ thích hợp khiến người ta không hề nhìn ra đây là mùa đông.

Nhưng Nguyễn Nặc nhìn tất cả mà ưu sầu. Sao lúc cô biến thành mèo thời tiết tốt như vậy, còn để Từ Kha dậy sớm dắt cô theo.

Từ Kha đặt cô lên đường đá, nhéo mặt thịt của cô: “Đi thôi.”

“Meo.” Hừ.

Nguyễn Nặc đi về phía trước theo bước chân của anh, lúc cô vừa xuyên tới đều không đi đàng hoàng, không ngờ “vườn hoa nhỏ” trong miệng anh lại lớn như vậy.

Không biết đi bao lâu, cô đã mệt.

Nguyễn Nặc tăng tốc độ, dừng lại chặn trước mặt anh, đưa hai tay ra làm một động tác muốn bế.

“Meo meo.” Bế tôi.

Từ Kha cúi người xuống, dừng lại một lúc bế cô vào trong lòng, sau đó đặt về bên cạnh mình, để cô tiếp tục đi.

Đi thêm mấy bước, Nguyễn Nặc lại chặn trước mặt anh, Từ Kha vẫn lặp lại động tác trước đó, lúc bế cô thì dừng bước, chờ lúc đặt cô về mặt đất mới đi.

Sau khi lặp lại mấy lần, Nguyễn Nặc thật sự mệt mỏi không chịu nổi, đến trước mặt anh lần nữa thì bốn chân đã mệt đến không đứng vững, còn chưa giơ tay đã bị anh bế lên: “Thiếu rèn luyện, mới một vòng đã mệt.”

Nguyễn Nặc mệt mỏi xụi lơ trong lòng anh. Cô chưa từng luyện sức khỏe, phải luyện thì lần đầu tiên đừng đã tiêu hao nhiều như vậy.

Quãng đường còn lại, Từ Kha bế cô đi về, cuối cùng Nguyễn Nặc cũng có tinh thần xem cảnh sắc xung quanh.

Nhà họ Từ trong mùa đông rất đẹp, cạnh đường đá trừ một vài hoa cỏ thân thấp thì còn có từng hàng tùng tuyết cao ngất. Đáng tiếc, lúc tuyết rơi mình sợ lạnh nên không dám ra ngoài, bỏ lỡ dáng vẻ chúng được bông tuyết tô vẽ.

Từ Kha đưa cô về phòng ăn, cởi dây kéo trên người cô. Nguyễn Nặc được thả lập tức lên tinh thần, chạy cách xa anh ngay.

Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, Nguyễn Nặc nhìn đồng hồ, chắc là Từ Duy Du dậy rồi.

Quả nhiên, vừa quay người cô đã thấy Từ Duy Du bàng hoàng nhìn mình.

“Nguyễn Nặc?” Từ Duy Du dò xét mà hỏi, quả thật Từ Kha nói với chị ấy. Nguyễn Nặc là mèo của anh, bây giờ chính mắt thấy, bản thân vẫn còn do dự không dám tin.

“Meo meo.” Duy Du.

Nguyễn Nặc đáp lại chị ấy, cũng biết chị ấy nghe không hiểu mình nói chuyện, vì vậy đi qua cọ chân chị ấy.

Từ Duy Du nhìn Từ Kha. Sau khi thấy được ánh mắt khẳng định của anh, chị ấy mới đưa tay bế cô lên, hóa ra cô thật sự là Nguyễn Nặc.

Chị ấy nhớ con mèo Xiêm này là thứ cuối cùng ông nội để lại cho Từ Kha. Lúc đó Từ Kha trầm lặng ít nói hơn bây giờ, là con mèo này bầu bạn mới khiến anh tốt hơn, bây giờ con mèo này lại biến thành người ở bên cạnh anh.

Ôi, thật là không nhìn ra, Nguyễn Nặc lại yêu Từ Kha như vậy.

Từ Duy Du ngồi vào vị trí của mình, đặt Nguyễn Nặc ở trước mặt mình, thừa dịp Từ Kha không chú ý mà hôn cô một cái.

Chị ấy cũng không hề có sức chống cự với loài sinh vật như mèo.

Đều là người của nhà họ Tư, cùng một bố mẹ sinh ra, Từ Kha đã có mèo và phụ nữ, mình lại vẫn một thân một mình, quá không công bằng.

Từ Kha ngầm cho phép Từ Duy Du hôn mèo của anh, lúc đang uống cà phê, lại nhận được ánh mắt oán hận của chị ấy, anh thấy hơi quái lạ.

Chờ Từ Duy Du hôn thỏa mãn mới đặt Nguyễn Nặc về bàn ăn cơm sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.