Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bán Manh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Toàn Thế Giới

Chương 17




Nguyễn Nặc lập tức chột dạ mà che mặt, giống như là thật sự có vết hằn.

Toang rồi. Lần nào nói dối cũng bị vạch trần, biết vậy cô đã không nói. Cô lùi lại phía sau hai bước thì cảm nhận được có một bàn tay to lớn đang giữ lấy eo của mình.

Không biết từ khi nào Từ Kha đã đi đến bên cạnh cô, anh nói: “Chuyện gì vậy?”

Từ Duy Du nhìn bọn họ, cười một cách mờ ám. Sau đó chị ấy lấy một quyển sách dày cộp đang giấu ở phía sau đưa ra trước mặt Từ Kha: “Nè, chị lấy được từ chỗ ở nước ngoài mà mẹ từng ở, có lẽ là em sẽ cần đến.”

Từ Kha đưa tay ra nhận lấy: “Ừ.”

Nguyễn Nặc nhìn Từ Kha một cái, vẻ mặt của anh nặng nề hơn rất nhiều.

Từ Duy Du đưa đồ xong rồi liền ra ngoài khép cửa lại.

Thường ngày, vẻ mặt của Từ Kha đã lạnh lùng rồi, hiện giờ biểu cảm của anh còn sa sầm lại hơn nữa. Nguyễn Nặc đến đây là để thương lượng với anh, nhưng bây giờ cô lại sợ, muốn rời đi. Nhưng tay anh vẫn còn đang giữ lấy eo của cô.

“Từ Kha, tôi về đi tắm trước.” Nguyễn Nặc xoay người lại đối diện với anh.

Tầm mắt của Từ Kha rời khỏi cuốn sách, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: “Đi đi.”

Nhận được sự cho phép, Nguyễn Nặc lập tức rời khỏi phòng.

Đại lão phản diện đúng là lật mặt như bánh tráng.

Nguyễn Nặc quay về phòng khách của mình tắm rửa. Lúc ngâm mình trong bồn tắm, động tác của cô rất chậm chạp. Tuy biết rằng đã sắp đến thời gian phải ôm ấp, nhưng cô vẫn thong thả ung dung mà tắm rửa.

Vừa nghĩ đến việc lát nữa phải đối mặt với vẻ mặt âm u của Từ Kha, cô cảm thấy mình vẫn có thể ngồi cắm rễ ôm đầu gối ở đây thêm một lúc nữa.

Không biết đã ngâm được bao lâu, Nguyễn Nặc cảm thấy ngón tay của mình cũng nhăn nheo lại cả rồi. Lúc này cô mới đứng dậy dùng khăn lau sạch nước trên cơ thể, mặc một chiếc áo ngủ dài màu trắng.

Cô đi tới trước gương trang điểm trong phòng ngủ rồi ngồi xuống, nhìn những hộp mỹ phẩm bày đầy khắp bàn, liền bật cười thành tiếng.

Từ Kha hoàn toàn không hiểu về những mỹ phẩm dưỡng da mà con gái cần. Tuy rằng da của cô rất tốt, nhưng vẫn cần phải bảo dưỡng. Vì vậy vài ngày trước cô có nhắc với anh chuyện này, hôm nay ở đây liền có thêm rất nhiều mỹ phẩm.

Hơn nữa, nếu như cô nhớ không nhầm, những thứ này đều là dựa theo mỹ phẩm trên bàn trang điểm của Từ Duy Du phòng bên cạnh để mua.

Nguyễn Nặc chọn lấy vài lọ sữa dưỡng thể thích hợp với mình ra, kiên nhẫn bôi lên để da hấp thụ.

Sau khi làm xong những việc này, Nguyễn Nặc mới chầm chậm quay lại phòng của Từ Kha.

Theo lệ cũ, gõ cửa vài cái. Nhưng lần này lại không có ai mở cửa.

Nguyễn Nặc lấy thêm can đảm gõ thêm một lần nữa, nhưng vẫn không có hồi đáp. Đang chuẩn bị nén nhịn sự khó chịu mà rời đi thì cửa đột nhiên mở.

Từ Kha hình như là mới từ trong phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn đang ướt, thỉnh thoảng còn có nước nhỏ giọt xuống dưới.

Còn có một giọt đang chảy từ xương quai xanh của anh đi xuống...

“Mặt đỏ cái gì chứ?” Giọng nói của Từ Kha trầm thấp mà lại có từ tính.

Nghe thấy anh nói như vậy, Nguyễn Nặc mới bất giác cảm thấy mặt của mình có hơi nóng: “Tôi không có nhìn anh.”

Xong rồi, lại không nhịn được mà nói dối.

“Vậy sao?” Từ Kha kéo cô vào trong phòng, đè cô lên tường.

Nguyễn Nặc sợ hãi ôm lấy gương mặt đỏ bừng của mình, ngay cả mắt cũng nhắm lại: “Tôi không nhìn nữa.”

Từ Kha vốn còn đang định trêu chọc cô thêm chút nữa, nhưng dường như lại nghĩ đến điều gì đó mà ngừng lại, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Giúp tôi sấy tóc.”

“Hả?” Nguyễn Nặc mở mắt ra, nghi hoặc nhìn anh.

Ánh mắt của Từ Kha dần dần trở nên sắc bén.

“Đi ngay đây.” Nguyễn Nặc vội vàng chạy trốn khỏi phạm vi tầm nhìn của anh. Đi đến bên giường lại bắt đầu mờ mịt: “À....máy sấy tóc ở đâu vậy?”

“Ngăn kéo dưới nhất ở tủ đầu giường.”

Biết được vị trí cụ thể, Nguyễn Nặc nhanh chóng chạy qua mở tủ, sau đó thì nghe thấy âm thanh ngồi xuống giường của Từ Kha.

Sấy tóc ở trên giường, không sợ làm giường bị ướt à?

Nguyễn Nặc âm thầm khinh bỉ, nhưng lại không dám nói thẳng ra. Chỉ đành cắm máy sấy tóc vào, trèo lên giường sấy tóc cho anh.

Từ Kha thân hình cao lớn. Cho dù có ngồi trên giường thì vẫn cao hơn cô một đoạn. Nguyễn Nặc ngồi xuống thì không thể sấy lên đỉnh đầu cho anh được. Vì vậy chỉ đành uốn đầu gối, tận lực đứng thẳng người dậy sấy cho anh.

Đây là lần đầu tiên cô sấy tóc cho người khác, sợ rằng nếu dựa vào quá gần thì hơi nóng sẽ làm anh bị bỏng. Bởi vậy từ đầu đến cuối đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Từ Kha chỉ cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại luôn đùa nghịch trên mái tóc anh, có cảm giác hơi ngứa ngáy.

Anh bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò, cô thích đỏ mặt như vậy, liệu có phải ngay cả khi sấy tóc cũng đỏ mặt không. Vì vậy, anh quay đầu lại nhìn cô một cái.

Nguyễn Nặc cảm thấy đã sấy khô rồi, chuẩn bị tắt máy sấy tóc đi. Kết quả anh quay đầu lại nhìn cô một cái, dọa cô sợ hết hồn, bỗng nhiên không cầm chắc máy sấy, khiến nó đụng lên người mình.

“Đau.” Khi máy sấy tóc đụng vào bả vai của cô thì lại cuốn thêm một lọn tóc của cô vào đó.

Từ Kha nhìn thấy vậy liền lập tức tắt máy sấy tóc đi.

“Đồ mèo ngốc.”

Trong máy sấy có một mùi khét tỏa ra.

“Tóc của tôi.”

Nguyễn Nặc đưa tay ra, muốn kéo lọn tóc còn đang bị mắc kẹt trong máy sấy của mình ra ngoài, nhưng lại bị Từ Kha ngăn lại.

“Đừng lộn xộn.” Nói xong, anh lập tức đi ngắt nguồn điện, sau đó đi lấy một cây kéo đến, trực tiếp cắt luôn tóc của cô.

“Ô.” Nguyễn Nặc tiếc nuối nhìn phần tóc còn bị kẹt trong máy sấy của mình. Đó là tóc mà cô đã nuôi suốt một năm đấy.

Từ Kha cất máy sấy đi, sau đó đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Nặc ấm ức ngồi một mình trên giường. Rõ ràng là anh bảo cô sấy tóc cho anh, cũng là anh dọa cô giật mình. Bây giờ tóc cô bị mắc ở trong máy sấy mà còn hùng hổ dọa người như vậy.

Từ Kha cầm máy sấy tóc quay lại thư phòng, kiên nhẫn lấy tóc còn mắc ở bên trong ra.

Cô gái này, ngay cả tóc cũng mềm như vậy.

Anh lấy một cái hộp tinh xảo từ trên giá sách xuống, sau đó bỏ tóc vào trong.

Khi ra khỏi thư phòng, không quên vứt máy sấy tóc vào thùng rác rồi mới quay về phòng của mình.

Nguyễn Nặc thấy anh quay lại, bỗng nhiên cảm thấy ôm gối không thoải mái nữa, trong lòng cực kỳ muốn lao qua ôm lấy anh.

Không được. Vừa rồi anh còn hung dữ với cô, không thể không có khí phách như vậy được.

Lúc anh đi đến gần, Nguyễn Nặc dùng hết toàn bộ sức lực để kiềm chế.

Từ Kha thấy cô đang vùi đầu vào trong gối đầu, lại nhìn qua đồng hồ một cái. Lúc này cô vốn phải ôm anh rồi, nhưng bây giờ vẫn còn chưa nhúc nhích.

Giận rồi?

Từ Kha ngồi lên giường. Cô ôm lấy gối, không hề động đậy.

“Lúc nãy kéo phải tóc rồi, có đau không?” Thái độ của Từ Kha cuối cùng cũng hòa hoãn lại.

Lời này vừa nói ra, đến Từ Kha cũng cảm thấy kỳ lạ. Từ sau khi chuyện kia xảy ra, anh không còn quan tâm người khác nữa. Sao bây giờ lại nói với cô những lời này?

Nguyễn Nặc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh. Cô lập tức bỏ gối xuống, trực tiếp chui vào lòng anh, ôm lấy anh.

“Không đau nữa rồi.” Nguyễn Nặc không phải người thù dai. Một câu nói của anh khiến sự tức giận của cô hoàn toàn tan biến.

“Ngoan.” Từ Kha vỗ vỗ lên vai cô.

Thấy sắc mặt của Từ Kha đã tốt hơn so với lúc nhìn thấy tập tranh vẽ đó, Nguyễn Nặc cũng dần dần trở nên to gan. Đã đến lúc nhắc đến chuyện cô bước vào giới giải trí rồi.

“Từ Kha, Duy Du hỏi tôi có muốn vào giới giải trí với chị ấy không?” Nguyễn Nặc ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của anh.

“Vậy cô có muốn đi không?” Nhìn thấy mặt mà cô tự đưa đến, anh nhịn không được mà nhéo nhéo một chút.

“Tôi muốn đi.” Nhưng vào giới giải trí rồi, chắc chắn không thể ngày nào cũng ở đây. Buổi tối cô muốn ôm anh để yên tâm, anh cũng muốn ôm cô để vào giấc ngủ. Thực sự là khó mà cân bằng được.

“Tùy cô.” Giọng của Từ Kha bỗng nhiên lạnh đi rất nhiều: “Cô muốn như thế nào là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi.”

Nguyễn Nặc lần đầu tiên nghe anh nói một câu vô tình đến vậy, có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt.

Dù sao cô và anh cũng chỉ là quan hệ ôm nhau đi ngủ rất đơn thuần, cũng không thân thiết được đến đâu.

“Được.” Nguyễn Nặc gật gật đầu, sau đó vươn vai một cái: “Tôi buồn ngủ rồi.”

“Ngủ đi.” Từ Kha đợi cô nằm xuống xong rồi mới tắt đèn.

Đêm nay, cho dù Từ Kha có ôm cô ngủ nhưng cũng ôm rất lâu rồi mà không thể ngủ say. Tập tranh vẽ đó đều là do người mẹ làm họa sĩ của anh vẽ mấy đứa trẻ trong nhà họ Từ lớn lên.

Nhưng bà chỉ vẽ anh cho đến khi anh lên tiểu học.

Nghĩ đến đây, Từ Kha im lặng nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt càng lúc càng phức tạp.

Ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo lên, Nguyễn Nặc lập tức ấn nút tắt nó đi. Sau đó cẩn thận chui ra khỏi ngực của Từ Kha.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm bữa sáng cho Từ Kha.

Sau khi Nguyễn Nặc rửa mặt xong rồi mới đến phòng bếp nấu cháo. Lần này cô thuần thục hơn lần trước một chút, cảm thấy rằng tay nghề trước đây của mình đã dần dần trở lại rồi.

Lần này, sau khi nấu xong, cô không múc lên bát ngay mà nhờ người làm bưng cả nồi cháo lên bàn. Như vậy thì sẽ không nhanh nguội nữa.

Sao vẫn chưa xuống nhỉ?

Nguyễn Nặc buồn chán ngồi trên bàn ăn chơi điện thoại. Cô đã quen với việc dậy muộn, bây giờ dậy sớm có chút không quen. Hai mắt dần dần trĩu lại.

Khi Từ Kha đi đến phòng ăn thì thấy Nguyễn Nặc đã ngủ say.

Dậy sớm khó đến như vậy à? Anh nuôi một con mèo Xiêm hay là một con heo vậy?

Từ Kha không đánh thức cô mà trực tiếp ngồi vào bàn ăn tự múc cháo.

Hôm nay Từ Duy Du cũng bắt đầu phải đi làm, cũng xuống phòng ăn từ sáng sớm. Lúc chị ấy nhìn thấy Nguyễn Nặc đang nằm trên bàn, trong lòng có chút nghi hoặc. Sao cô lại thường xuyên mệt mỏi như vậy? Đêm qua cũng vậy, sáng nay cũng vậy.

Chị ấy nhìn qua Từ Kha đang có tinh thần trạng thái rất tốt một chút, không lẽ là nó làm quá mức rồi?

Nghĩ đến đây, Từ Duy Du yên lặng ngồi xuống phía đối diện với Từ Kha, bảo dì Trần múc cho chị ấy bát cháo.

Ánh mắt không ngừng nhìn về phía Từ Kha.

“Có việc?” Từ sau khi chị ấy đi vào phòng ăn, ánh mắt chưa từng rời khỏi anh. So với việc tiếp tục bị chị ấy nhìn như vậy, không bằng trực tiếp mở miệng hỏi.

“Từ Kha, có đôi khi loại chuyện này cũng không thể làm quá mức.” Từ Duy Du du dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.

Từ Kha nhìn bát cháo trước mặt. Quá mức sao? Nhưng giá của chiếc điện thoại mà anh cho Nguyễn Nặc đã đủ để trả lương cho đầu bếp một năm rồi. Hơn nữa, cô cũng chỉ làm có một bữa sáng.

“Mỗi ngày một lần mà cũng vất vả cho cô ấy à?” Từ Kha nhướng mày. Anh biết là Nguyễn Nặc yếu ớt, nhưng cũng đâu có đến mức mỗi sáng nấu một nồi cháo mà cũng làm không được?

Trước đây Từ Duy Du đã từng có bạn trai, cũng biết rằng tần suất như vậy cũng coi là bình thường rồi: “Vậy thời gian thì sao?”

Lúc đầu Từ Kha cũng không hiểu tại sao chị ấy lại hỏi nhiều như vậy, cho đến khi Nguyễn Nặc đổi một tư thế khác, gối đầu lên cánh tay. Lúc này mới nghĩ đến rằng hóa ra Từ Duy Du nghĩ sai rồi.

Có điều, sai thì cứ sai đi.

“Nửa tiếng.”

Vậy thì quá đáng rồi. Khó trách ngày nào Nguyễn Nặc cũng mệt mỏi đến như vậy. Với bộ dạng yếu ớt của cô thì có thể chịu đựng nổi sao?

“Từ Kha, em không thể nhẫn nhịn một chút sao?” Thỉnh thoảng chăm sóc bạn gái một chút là điều cần thiết, bảo sao nó lại độc thân lâu đến như vậy.

Lúc Từ Duy Du nói câu này có hơi to, Nguyễn Nặc mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Hai người đang nói gì vậy?” Hình như là Từ Duy Du tức giận rồi, nhưng chị ấy nói gì thì cô lại không nghe rõ.

“Chị ấy thấy rằng mỗi ngày tôi bắt cô dậy sớm nấu cháo sẽ khiến cô mệt mỏi.” Khóe miệng của Từ Kha hiếm có được lúc cong lên.

“Không có chuyện như vậy đâu, em tình nguyện nấu cháo.” Nguyễn Nặc vội vàng giải thích với Từ Duy Du.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.