Editor: Thuyền Giấy.
"Đầu tiên, hôm nay tôi rất vinh hạnh vì có thể đứng ở đây..."
Đang đứng trên sân khấu là một cô gái có vẻ ngoài diễm lệ tuyệt trần. Dây đeo đính kim sa trên người làm cho cô rực rỡ lóa mắt như chiếc cúp cô cầm trong tay.
Camera được đặt ở mọi nơi dưới sân khấu, đèn flash nhấp nháy hết đợt này đến đợt khác.
Đây là hiện trường lễ trao giải Kim Tước vinh dự cao quý nhất của diễn viên, đạt được giải nữ chính tốt nhất trở thành ảnh hậu mới chính là Nhiễm Sở Sở.
Nụ cười trên gương mặt quyến rũ của cô, con ngươi long lanh, phát biểu cảm nghĩ một cách đứt quãng. Không một điều gì là không thể hiện tâm trạng phấn khích của cô vào giờ phút này.
Làm một diễn viên, nhận được vinh dự cao quý nhất của diễn viên, dù là ai cũng sẽ vui sướng, chẳng qua...
Nhiễm Sở Sở lại không phải vì thứ này.
"Chúc mừng ký chủ đạt được giải thưởng cao quý của diễn viên! Nhiệm vụ của ngài ở thế giới này hoàn thành hoàn hảo!" Trong đầu cô có một giọng nói vang lên.
Đúng vậy, cô là một người xuyên sách. Ngoài điều này ra, cô còn là nhân viên làm việc tại cục xuyên nhanh. Xuyên qua xuyên lại các thế giới chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ hệ thống cung cấp.
Hơn nữa hôm nay hoàn thành nhiệm vụ này, cô đã hoàn thành 999 nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
Nhân viên trong cục xuyên nhanh hoàn thành 999 nhiệm vụ có thể chọn mang theo tiền rồi trở về thế giới ban đầu, cũng có thể chọn mang theo tiền sau đó chọn thế giới để nghỉ hưu.
Cuối cùng cũng có thể!! Về hưu rồi!!!
Nhiễm Sở Sở phấn khởi đến mức hận không thể nhảy dựng ngay lập tức.
Cô ở thế giới ban đầu là một người cô nhi không cha không mẹ. Vào một ngày nào đó đi trên đường, ngoài ý muốn vào Cục Quản Lý Thời Không công tác. Bây giờ có cơ hội trở về nhưng cô lại không muốn quay lại lắm.
Cuộc sống ở đó không thú vị lắm. Hơn nữa cô cũng không có người bạn thực sự nào, đã sớm không còn vướng bận. Chi bằng đi tới thế giới mới.
Thời điểm làm nhiệm vụ cuối cùng, cô đã chuẩn bị tốt các loại thủ tục nghỉ hưu và nộp yêu cầu về thế giới mình về hưu: Có tiền, không ai quản, không chăm con.
Cho dù những năm gần đây cô hoàn thành nhiệm vụ đã tích góp không ít tiền, nhưng vẫn muốn có tiền.
Mắc cười, ai mà lại ngại nhiều tiền?
Còn không chăm con, chỉ vì mấy năm nay làm nhiệm vụ gặp không ít quỷ nhỏ, quả thật khi ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ.
Với khát khao đẹp đẽ về một cuộc sống hưu trí, Nhiễm Sở Sở tỉnh lại trên một chiếc giường lớn mềm mại, lọt vào tầm mắt chính là trần nhà trắng tinh, đáng giá từ chiếc đèn chùm pha lê rối rắm phức tạp, thoạt nhìn có giá trị xa xỉ. Nhân vật cô xuyên vào đúng thật rất có tiền.
Đối với điều này, Nhiễm Sở Sở cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Cho đến khi hệ thống truyền tống cô đến thế giới này và tư liệu thân phận liên quan của cô...
???
Đợi đã, đống tiền đó cũng không hoàn toàn là của cô ư?!
Thế giới trước mắt Nhiễm Sở Sở là một quyển sảng văn nam chính, mô tả cuộc đời của ông trùm thương nghiệp Tô Ngật Tắc từ không đến có, xuất thân của anh thấp hèn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Với tài năng kinh doanh kinh người, anh trải qua rất nhiều gian lao thử thách, cuối cùng sáng tạo ra một đế quốc thương nghiệp thuộc về mình, trở thành cá sấu khổng lồ một phương.
Quyển sách này rõ ràng là thăng cấp lưu sáng chói, chỉ cần không liên quan với chuyện nam chính thăng cấp trong sự nghiệp. Toàn bộ đều sẽ bị lướt qua bằng vài nét bút đơn giản.
Mà Nhiễm Sở Sở vừa hay xuyên thành cô vợ thứ hai của nam chính.
...
"Cậu có chắc đây là thế giới thỏa mãn điều kiện của tôi không đấy?" Nhiễm Sở Sở bình tĩnh hỏi.
Hệ thống đưa cô đến thế giới về hưu vẫn chưa đi, khóc thút thít nói: "Đây thật sự là thế giới có đầy đủ điều kiện tốt nhất TAT. Có vài vai chính có tiền nhưng lại bị tật, có vài người không bị tật nhưng lại có một đống việc vặt lông gà vỏ tỏi."
Nhiễm Sở Sở trầm mặc, nói như vậy thì so ra, thân phận ở thế giới này đúng là tốt thật, ít nhất tay chân nguyên vẹn không tổn hao gì.
Hơn nữa tuy có gia đình, nhìn qua như bị mắc kẹt trong gia đình nhưng chẳng qua ông chồng này không về nhà. Ngoài sự nghiệp ra, chuyện khác đều không để bụng, ngay cả con trai cũng không quan tâm. Tạm thời xem như thỏa mãn điều kiện không ai quản đi.
Chẳng qua... Từ từ!
Con trai? Anh còn có con trai?!
Nhiễm Sở Sở hoảng sợ lật sách, phát hiện con trai đã mười sáu tuổi, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Mười sáu tuổi, không phải là sáu tuổi, có tay có chân có miệng, có năng lực có thể đi có thể nói, không cần cô chăm sóc là tốt rồi. Thậm chí lúc cần thiết còn có thể nhờ cậu chăm lo săn sóc cho cô.
Nhưng còn "có tiền" thì sao, bạn có thể nói cô vợ của một người sáng tạo ra đế quốc thương nghiệp thuộc về riêng mình không có tiền à? Không thể.
Nhưng mấu chốt là nếu sau này ly hôn thì sao?
Trong sách mô tả đến thời điểm Tô Ngật Tắc cưới cô vợ thứ hai đã là phiên ngoại, mô tả liên quan cũng không nhiều lắm. Chỉ nói đơn giản về nguyên nhân và kết quả của sự việc. Đơn giản là khi nguyên chủ ở giới giải trí hỗn loạn bất cẩn đắc tội với nhân vật nào đó trong giới được xem là có máu mặt. Phản ứng đầu tiên của nguyên chủ là tìm mẹ mình, muốn chạy trốn đến một nơi mà bọn họ không tìm thấy nhưng làm sao có thể thoát được? Vì thế, dưới tình huống thật sự không còn cách nào khác, mẹ nguyên chủ mới nhớ đến cháu trai của ông già mà mình ngoài ý muốn cứu giúp năm đó... chính là Tô Ngật Tắc nhiều năm sau đã trở thành ông trùm thương nghiệp.
Hy vọng anh giúp con gái bà.
Theo lý thuyết, có rất nhiều cách giúp đỡ, trực tiếp nhất là có thể đưa tiền, không cần phải cưới con gái bà. Nhưng trong sách cho giải thích là, mẹ nguyên chủ sợ người kia mang thù, sau này sẽ nhắm vào con gái bà. Khi mẹ nguyên chủ nói đến chuyện này còn móc ra chứng minh mình mắc phải ung thư giai đoạn cuối, cho thấy thời gian của bà không còn nhiều lắm. Hy vọng anh có thể chăm sóc tốt con gái bà.
Dĩ nhiên Tô Ngật Tắc cũng đồng ý.
Còn sau này Tô Ngật Tắc và nguyên chủ đã xảy ra chuyện gì ở bên trong, có ký hợp đồng linh tinh gì không, trong sách không có viết chi tiết. Cuộc hôn nhân thứ hai này được xếp ở phiên ngoại cũng giống như đang đóng vai trò làm cái kết một người thành công trở nên viên mãn hơn.
Nếu ký hợp đồng gì mà nếu ly hôn sẽ không được lấy gì cả, chẳng phải là cô mắc bệnh thiếu máu à?! Nhiễm Sở Sở kế thừa ký ức của nguyên chủ vội cẩn thận hồi tưởng lại một chút.
Kiểm tra lại ký ức, xác định không có hợp đồng mà là kết hôn bình thường xong, Nhiễm Sở Sở mới nhẹ nhàng thở ra.
Nói cách khác, dù về sau có ly hôn, tài sản chung của vợ chồng vẫn chia bình thường.
Tuy nguyên chủ và anh mới kết hôn chưa được ba tháng, nhưng đây chính là người đàn ông có được toàn bộ đế quốc thương nghiệp đó!!
Tiền của hơn hai tháng, cũng đủ tiêu xài.
Nếu như vậy thì miễn cưỡng xem như đây là thế giới lý tưởng để nghỉ hưu đi.
Nhiễm Sở Sở là người rất sợ phiền toái, có thể nhanh chóng xác định sẽ xác định ngay. Cô cũng không nghĩ khi về hưu lại còn bất hòa với cục xuyên nhanh.
Sau Nhiễm Sở Sở xác định không có vấn đề gì, hệ thống đi rồi, cuộc sống hưu trí chính thức bắt đầu!
Nhiễm Sở Sở duỗi người ở trên giường, mới mang dép lê vào phòng tắm. Khi nhìn vào gương, cô suýt nữa bị dọa cho nhảy dựng.
Trong gương vẫn là dung nhan xinh đẹp kia của cô. Chắc là nguyên chủ không tự tin đã lâu và không bảo dưỡng, dù không khó coi, chỉ là so với lúc cô rực rỡ thì đó là một sự khác biệt như trời với đất.
Một gương mặt xinh xắn, sao lại phá hỏng thành thế này?
Hơn nữa mặc cái gì đây? Áo ngủ quần ngủ bình thường?
Làm ơn, có dáng đẹp thì khoe ra không tuyệt à!
Nhiễm Sở Sở hận sắt không thành thép mà lắc đầu, định bắt đầu xuống tay cải tạo từ mặt trước, trở tay bảo quản gia đặt lịch hẹn với spa chăm sóc da mặt đến nhà.
Nói sao cũng là người làm không ít nhiệm vụ xuyên nhanh nên sai sử người khác khá tự nhiên, không có cảm giác trúc trắc vừa mới trở thành kẻ có tiền.
Nhưng thật ra vì Nhiễm Sở Sở quá tự nhiên, làm quản gia sau khi đồng ý cảm thấy có gì đó sai sai.
Bà chủ mới đến này... Sao lại không quá giống với khi trước nhỉ?
Không thể không nói, có tiền thật không sai, mặc kệ là khi nào, lúc nào muốn làm spa thì cũng có người tới cửa.
Nhiễm Sở Sở thoải mái dễ chịu nằm hưởng thụ spa nghĩ như thế.
Cho nên cô quyết định, mấy ngày sau tìm thử xem có cách nào kiếm tiền nhẹ nhàng chút không.
Tiền sao, đương nhiên là cuồn cuộn liên tục chảy vào túi mình mới càng làm cho người ta cảm thấy yên tâm, nằm im cũng có thể nằm càng thoải mái.
Cô làm như vậy cũng là ngừa miễn cho ngày nào đó Tô Ngật Tắc ly hôn với cô, cô sẽ mất đi một máy móc kiếm tiền ngay lập tức, rất đau.
Làm spa xong, không bao lâu sau thì đến giờ cơm chiều.
Nhiễm Sở Sở đi vào phòng quần áo. Bên trong có đầy các loại túi xách, quần áo, giày dép hàng hiệu, mấy thứ đó đều là Tô Ngật Tắc phân phó cho quản gia sắp xếp. Không thể không nói, Tô Ngật Tắc này cũng không có lạnh lùng vô tình như trong sách viết, rất là tâm lý.
Kết quả lại vì tính cách của nguyên chủ, cô cảm thấy mình không xứng với quần áo đẹp như vậy. Hơn nữa cũng cảm thấy mấy bộ quần áo đó quá hở nên cô chưa mặc lần nào cả.
Nhiễm Sở Sở chỉ đơn giản cầm lấy mấy chiếc váy và khoa tay múa chân vài cái với gương. Nói thế nào đây, Tô Ngật Tắc có cẩn thận nhưng cũng không nhiều lắm. Mấy bộ váy đó không có mấy chiếc là hoàn toàn hợp với Nhiễm Sở Sở, không phải vòng eo quá rộng thì là vòng ngực quá chặt.
Vẫn là nên để đến lúc đó cô tự mình đi mua.
Nhiễm Sở Sở thản nhiên thay váy ngủ, cầm máy tính bảng rồi đi xuống lầu.
Chắc chắn là thế giới này có rất nhiều chương trình tạp kỹ cùng phim hay!
Trong đầu Nhiễm Sở Sở toàn là chương trình tạp kỹ và phim. Cho nên, khi cô xuống lầu cũng không có chú ý đến người hầu đều đang nhìn chằm chằm cô.
Lúc này Nhiễm Sở Sở mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm bằng lụa có dây đeo, dây lưng tinh tế vắt qua vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và vùng da thịt lớn trắng như tuyết. Mỗi một bước đi, làn váy xanh sẫm hơi tung tăng một chút, lướt qua cẳng chân trắng như ngọc, cực kỳ có khí chất.
Có người suýt nữa hỏi cô này là ai vì sao lại từ trên lầu xuống đây. Không trách bọn họ, chủ yếu là khí chất và nhan sắc của cùng một người khác biệt quá lớn.
"... Bà chủ?" Có người thật cẩn thận thử hô.
Nhiễm Sở Sở ngồi xuống trước bàn ăn, ngón tay thon dài vẽ trên máy tính bảng không để ý chút nào. Nghe thấy có người kêu thì theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, giọng nói lười nhác đáp lại: "Sao vậy?"
Gương mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng thần thái lại tự tin và nổi bật hơn lúc trước làm gương mặt này trở nên sức sống hẳn lên.
Sau khười hầu ngây người vài giây mới nói: "Đã nấu đồ ăn hết rồi, bà ăn từ từ ạ."
Nhiễm Sở Sở: "Được."
Món ăn đầy bàn, màu sắc hương vị đều... Sắc mặt Nhiễm Sở Sở cứng đờ, sao tất cả đều... Nhạt nhẽo thanh đạm như vậy hả?!
Còn bữa tiệc hải sản của cô đâu, tôm hùm Boston, nấm cục đen, gan ngỗng, bò bít tết Wellington, trứng cá muối thượng hạng cùng với đủ loại sashimi đâu?! Còn các loại đồ cay có thể áp đảo bầu trời thì sao?!
Bữa ăn đầu tiên sau khi về hưu, cứ như vậy trôi qua.
Ngoại trừ mấy món ăn chẳng ra gì ra thì hương vị cũng rất ngon.
Không hổ danh là ngôi nhà của cá sấu khổng lồ của thương nghiệp, toàn mời đầu bếp trình độ ba sao Michelin.
Cơm nước xong, Nhiễm Sở Sở lại cầm máy tính bảng của cô chuẩn bị về phòng, trước khi đi, cô liệt kê một số món ăn trên máy tính bảng, đưa cho quản gia xem: "Ngày mai cho đầu bếp nấu những món ăn bên trên. Ngoài ra, sau này, có thể tự do phát huy các món ăn. Tốt nhất là kết hợp giữa chay với mặn, đừng giới hạn ở đồ chay."
Quản gia là một người đàn ông trung niên, rõ ràng là có thể thấy được trên đầu có những sợi tóc bạc xen lẫn với mái tóc đen, ông đeo kính cận, nghe thấy Nhiễm Sở Sở nói, nhanh chóng lấy điện thoại ra ghi chú.
Đến khi Nhiễm Sở Sở lên lầu, người hầu nãy giờ luôn im lặng quan sát ở một bên đều tụ tập lại...
"Sao vậy sao vậy? Bà chủ vừa mới nói gì thế?"
Đừng trách bọn họ tò mò, chủ yếu là vì ban nãy bà chủ xuất hiện cực kỳ đột ngột, cũng không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Hơn hai tháng trước, bỗng nhiên ông chủ nhà bọn họ đưa một cô gái lạ hoắc về, giới thiệu thân phận của cô không hề báo trước... Bà chủ mới.
Ngay lúc đó Nhiễm Sở Sở cúi đầu đi theo sau Tô Ngật Tắc, thoạt nhìn vừa hèn mọn vừa nhút nhát sợ sệt. Nói là người hầu mới nhà bọn họ cũng không có ai tin, kết quả lại là Bà! Chủ! Mới!
Ngoài khiếp sợ, phần lớn đều cảm thấy Nhiễm Sở Sở không xứng với ông chủ nhà bọn họ. Vấn đề cũng không phải là bọn họ có chua ngoa hay không, mà là ai lại không muốn thấy một đôi bích nhân trời đất tạo nên?
Nếu phương diện thân phận không xứng đôi thì ít nhất phương diện ngoại hình khí chất cũng phải tương xứng chứ.
Kết quả...
Chẳng qua đây là việc tư của ông chủ, cho dù bọn họ cảm thấy hai người không xứng ra sao thì cũng không can thiệp được.
Ngoại trừ tiếc nuối ra, bọn họ còn có một chuyện càng cần quan tâm hơn, đó chính là... Không biết tính tình của bà chủ mới đến như thế nào.
Nói thật, bọn họ rất sợ người trước mặt ông chủ là kiểu khác, sau lưng ông chủ lại là một kiểu khác, chuyện này thật sự rất khó khăn.
Nhưng cũng may, bản thân Nhiễm Sở Sở và thoạt nhìn không khác lắm, rụt rè, ít nói, im lặng, khiêm tốn. Hình như ban đầu còn ngại nhờ bọn họ làm việc. Sau này mới bắt đầu phân phó cho bọn họ làm chút việc nhưng lại hận không thể khom lưng 90° với bọn họ ngay tại chỗ.
Bà chủ của hôm nay và ngày xưa như hoàn toàn thay đổi một con người khác.
Nên không trách bọn họ tò mò.
Quản gia đẩy mắt kính: "Không có gì, chỉ nói mấy món muốn ăn, bảo ngày mai đầu bếp làm cho cô ấy."
"Nói thật, mấy người có cảm thấy bà chủ thay đổi rất nhiều không? Không chỉ đẹp hơn trước mà cũng có phong phạm hơn nữa."
"Tôi đã nói là ánh mắt của ông chủ không có khả năng tệ đến vậy mà! Bây giờ bà chủ đã có dáng vẻ của bà chủ rồi đó."
Trong đó có người lớn mật hơn lên tiếng: "... Sao tôi lại cảm thấy ông chủ hơi không xứng với bà chủ nhỉ? Ngoài có tiền ra, chẳng phải ông chủ là ly hôn có con sao? Nhưng bà chủ còn trẻ như vậy mà."
Vậy mà lại dám nói bậy bạ sau lưng ông chủ, thấy đề tài bị lệch khỏi quỹ đạo đến mảnh đất nguy hiểm, quản gia đúng lúc ho khan vài tiếng: "Được rồi được rồi, mấy người không cần làm việc nữa phải không? Mau làm việc đi."
*
Nhiễm Sở Sở đang yên tâm xem phim không biết chuyện xảy ra dưới lầu. Cô xem một tập rồi lại một tập không biết mệt, cảm thấy khát nước nên đi xuống phòng bếp tìm thức uống uống.
Buổi tối, người hầu đều về biệt thự khác, biệt thự chính có chút vắng vẻ, Nhiễm Sở Sở đi xuống phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, thấy tủ lạnh không có đồ uống nào, đầu óc lâm vào khoảng không trong chớp mắt.
Nói là nghèo đi thì bên trong lại có các loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp. Nói là giàu đi, ngay cả nước ngọt mấy đồng bạc cũng không có.
Qua vài giây sau, Nhiễm Sở Sở mới nhớ đến, việc này là lỗi của "cô" mà.
Lúc ấy nguyên chủ mới vào nhà họ Tô, Tô Ngật Tắc sợ cô và con trai mình sống chung không được tự nhiên nên nói giỡn nếu nguyên chủ có thời gian, có thể quan tâm đứa con trai kia của anh. Còn giao cho cô một ít quyền lợi, ví dụ như người hầu trong nhà đều nghe cô.
Nguyên chủ đối xử với Tô Ngật Tắc giống như đối xử với ân nhân, cô biết ơn Tô Ngật Tắc. Cô không có cách nào để đền đáp ở phương diện tiền tài, vì thế chỉ có thể làm một ít việc trong khả năng cho phép để cảm ơn... "quan tâm" con trai của ân nhân.
Trong đó bắt đầu quan tâm từ một ít chuyện bên ngoài, giống như phương diện ăn uống vệ sinh, ăn phải lành mạnh, uống cũng phải lành mạnh. Cho nên một vài món ăn có khẩu vị nặng và đồ uống có ga đều biến mất.
"..."
Nhiễm Sở Sở im lặng đóng cửa tủ lạnh, giây tiếp theo, trước mắt tối sầm lại.
??? Đã xảy ra chuyện gì?
Cô đóng cửa tủ lạnh chứ đâu không phải mắt mình đâu nhỉ?
Sao đen thui thế này?
Cúp điện à?
Nhiễm Sở Sở vừa muốn gọi điện thoại, kết quả cô vừa lấy điện thoại ra thì thấy, thời gian trên màn hình là đúng mười giờ tối.
Qua vài giây, cô phản ứng lại, đây cũng là "công lao" của nguyên chủ.
Buổi tối đúng 10 giờ tắt đèn, phải đảm bảo thời gian nghỉ ngơi và làm việc lành mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể:).