Đột nhiên vang lên âm thanh vô cùng có cảm giác tồn tại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng đó.
Ở ngã rẽ thang máy, một người một tay bỏ vào túi, một tay cầm văn kiện, quần áo màu xám tôn nên dáng người tuyệt hảo, hai cúc áo phía trên được cài tạm bợ, có một chút ưu nhã lại có chút lưu manh.
Sắc mặt Hác Mộc bình thản hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Giang Hàn Dật tùy ý nói: "Tìm mày có chuyện."
Sau đó ánh mắt nặng nề hướng về phía người nào đó vừa mới "Phát ngôn xằng bậy"
Từ lúc Lộ Hâm thấy Giang Hàn Dật xuất hiện, trong lòng đã lộp bộp vài tiếng, lúc này lại nghe thấy Hác Mộc dùng ngữ khí quen thuộc nói chuyện với anh, trong lòng đã sóng gió ngộp trời.
Ở thành phố Lâm An, chỉ cần là người hơi có chút địa vị, ai mà chẳng biết đến Giang Hàn Dật chứ?
Mẹ anh ta làm về bất động sản, lúc nào cũng ở đầu bảng người giàu ở Trung Quốc, coi như không dựa vào cha mẹ, Giang Hàn Dật trong giới thượng lưu cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Nhân vật như thế này sao lại có quan hệ với Hác Mộc?
Hán Mộc là người của Giang Hàn Dật?
Lộ Hâm bị cái suy nghĩ này dọa sợ, vô thức ngẩng đầu muốn giải thích, vừa nhìn thấy đôi mắt của Giang Hàn Dật thì giống như thấy lốc xoáy không đáy, dâng lên một cảm giác hít thở không thông.
Giang Hàn Dật cười như không cười nói: "Mày mới vừa nói muốn làm gì nó?"
Anh vừa nói vừa phóng tin tức tố ra áp chế, trán Lộ Hâm nhanh chóng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, gian nan mở miệng: "Giang Tổng, hiểu lầm......"
"Hiểu lầm?"
"Đúng......!Là hiểu lầm, tôi không biết Hác Mộc là người của ngài......"
"Ha, đó là do tao hỏi sai rồi, nếu nó không phải người của tao, mày tính làm gì nó?"
Lộ Hâm: "......"
Lúc này Lộ Hâm hối hận đến xanh ruột.
Nếu biết Hác Mộc với Giang Hàn Dật có quan hệ, hắn ta nhất định đã đi vòng qua rồi có được không?
Thế nhưng trên đời không có thuốc chữa hối hận!
Lúc Giang Hàn Dật chất vấn Lộ Hâm, Hác Mộc cũng không biết làm sao lại sinh ra cảm giác không khỏe, trực giác cậu mách bảo có thể có quan hệ với việc Giang Hàn Dật phóng tin tức tố, cậu nhíu nhíu mày, định nhắc nhở anh mình một chút.
Giang Hàn Dật còn đắm chìm trong cơn phẫn nộ khi em trai bị khi dễ, nhìn thấy người vừa nãy còn hung hăng như hổ bây giờ lại sợ hãi như chim cút, ỷ thế hiếp người còn bắt nạt kẻ yếu, thật sự khiến cho người ta tức giận.
Truyện được đăng tại Wattpad: @DoaSenNho và blog: https://doasennho.blogspot.com/
Cảm xúc hắn đang dâng trào, xuống tay không biết nặng nhẹ, vô số tin tức tố hướng đến áp chế Lộ Hâm, Lộ Hâm chỉ cảm thấy sau lưng mình như ngọn núi Thái Sơn đè ép, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt.
Sau đó chỉ nghe một tiếng "phịch", có người quỳ xuống.
Tin tức tố áp chế không có tiếng động, nhưng đầu gối chạm xuống mặt đất thì có âm thanh.
Nghe được âm thanh mọi người đồng thời sửng sốt.
Bởi vì vốn phải là Lộ Hâm quỳ xuống, nhưng còn Tiểu La cầm tay hắn ta, hắn không thể quỳ được.
Vậy cái âm thanh "phịch" ở đâu phát ra?
Mọi người lại cùng nghiêng đầu, thấy được Hác Mộc đã ở thấy xuống hai phần.
"......"
"......"
"......"
Giang Hàn Dật phản ứng lại, thử thăm dò: "Mày......!Làm sao vậy?"
Hác Mộc trừng măt, sắc mặt không thể tin được.
Chỉ mới vừa rồi, cậu định ngăn Giang Hàn Dật làm hành vì dùng tin tức tố áp chế, không ngờ được người còn chưa chạm được, lập tức cảm giác hô hấp cứng lại.
Cậu xem Giang Hàn Dật là người nhà nên không phòng vệ, đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất luôn.
Chống lại những ánh mắt kinh ngạc, cậu mơ mơ hồ hồ hỏi: "Anh nhìn xem em quỳ đạt tiêu chuẩn chưa?"
Giang Hàn Dật: "......"
Hác Mộc khiếp sợ nói: "Em không phải bảo bối nhỏ thân yêu của anh sao? Sao anh có thể công kích bừa bãi thế hả?"
"......"
Giang Hàn Dật bị cậu chất vấn đến dở khóc dở cười, lập tức thu tin tức tố lại, xoay người đỡ cậu đứng dậy.
Hác Mộc lập tức xua tay cự tuyệt: "Không cần, em tự đứng dậy được."
Hai tay chống trên mặt đất, điều chỉnh tư thế, chân đạp xuống đất, sao đó......!Chân run, đứng dậy không nổi.
Lúc Lộ Chiêu Hành từ thang máy bước tới, nhìn thấy Hác Mộc bị vài người vây quanh, sau đó là cảnh ngã phịch xuống mặt đất.
Đồng tử hắn co lại, nhanh chóng chạy đến đỡ người dậy.
Hác Mộc quay đầu nhìn thấy Lộ Chiêu Hành, không biết sao sống mũi cay cay, bật thốt lên: "Anh đã đi đâu vậy hả?"
Lộ Chiêu Hành bị cậu hỏi ngẩn ra.
Hốc mắt Hác Mộc có chút đỏ đỏ, vẻ mặt tủi thân, dáng vẻ vô cùng dụ người, trong lòng Lộ Chiêu Hành nóng lên, chạm đến bàn tay lạnh lẻo của Hác Mộc, lý trí hắn quay về: "Đứng lên, đứng lên trước đã."
Lần này Hác Mộc không từ chối.
Cậu coi như hiểu được mình hiện tại yếu ớt cỡ nào, cậu thu hồi cái câu mình lảm nhảm lúc trước, cậu đúng là bông hoa nhỏ yêu kiều không thể tạo gió, không đánh được mưa!
Lộ Chiêu Hành đỡ cậu đứng dậy, xác nhận cậu không sao mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hàn Dật: "Anh cũng biết em ấy không khỏe mà? Sao lại để cho em ấy ngồi dưới đất?"
"......"
Giang Hàn Dật tự biết mình đuối lý, muốn mở miệng nhưng rồi ngậm lại.
Đúng là anh nóng nảy quá, quên luôn chuyện Hác Mộc còn ở sau lưng mình.
Trách Giang Hàn Dật xong, Lộ Chiêu Hành quay lại nhìn Hác Mộc, nhưng ngữ khí thì mềm mại nhẹ nhàng hơn: "Em tới đây làm gì? Không phải nói có chuyện thì nhắn tin cho anh sao?"
Nói đến chuyện này, Hác Mộc lập tức thấu tính đạt lý: "Còn không phải do anh không chịu trả lời tin nhắn của em."
Không gọi điện là do sợ người ta có chuyện gấp không có điện thoại để nghe.
"......"
Lộ Chiêu Hành xem như cảm thụ được sự bất lực của Giang Hàn Dật, "Chuyện này một lát nữa giải thích với em, có đứng được không?"
Hác Mộc kiên định nói: "Đứng được mà."
Nhưng Lộ Chiêu Hành không dám buông tay.
Hắn quay đầu nhìn về bà cô trung niên đứng ở cửa phòng bệnh nói: "Dì* vào nghỉ ngơi đi, con xử lý chuyện này."
* Người này là vợ của Lộ Phong, cha của Chiêu Chiêu.
Vì chưa biết Chiêu Chiêu có đang gọi bà ấy là mẹ không nên tạm thời tui để Chiêu Chiêu gọi bà ấy là dì trước.
Để xem sau này sửa lại sau.
Người nọ chần chừ rồi gật đầu, đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Hành lang lần nữa yên tĩnh, tầm mắt rơi xuống trên người Lộ Hâm đang bị Tiểu La kiên trì chế ngự.
Lộ Hâm gần như đã quên sự sợ hãi khi bị tin tức tố áp chế khi nảy, con ngươi chấn động nhìn ba người trước mắt.
Hác Mộc không phải người của Giang Hàn Dật sao? Rồi sao bây giờ lại tựa vào trong lòng Lộ Chiêu Hành?
Ba người này có quan hệ thế nào vậy?
Giang Hàn Dật nhìn thấy người của mình trong lòng người người khác sao không có phản ứng gì?
Tuy sớm đã nghe rằng Giang Hàn Dật có vô số tình nhân, người kết giao với anh ta cũng không phân nam nữ, nhưng Omega của mình bị Alpha khác ôm, cái này anh ta cũng nhịn được?
Thật không ngờ......
Ánh mắt Lộ Hâm chuyển hướng lên Hác Mộc, hắn ta thầm nghĩ "Omega này lợi hại quá! Làm cho hai Alpha vĩ đại như vậy thần hồn điên đảo luôn?
Đại khái là hắn nhìn chằm chằm lúc lâu, cái cảm giác bị áp chế hít thở không thông lại truyền đến nữa, có điều lần này đã đổi người.
Lộ Chiêu Hành nói: "Tới làm gì?"
Lộ Hâm đã sớm hoảng, nhưng vẫn không chịu thua trước mặt Lộ Chiêu Hành: "Tao đến thăm bác cả của tao, có vấn đề gì không?"
Lộ Phong là bác ruột của hắn ta, hắn ta đến thăm là chuyện hoàn toàn bình thường.
Lộ Chiêu Hành cũng không vì hắn ta trả lời vô lại mà tỏ ra giận dữ, thản nhiên nói: "Nói đi thăm bệnh vậy anh kêu Nghê Tư Viện cầm chân tôi làm gì?"
"......"
Nghe được tên Nghê Tư Viện, tinh thần Hác Mộc rung lên.
Cậu nghiêng đầu về phía Lộ Chiêu Hành, có lẽ cảm nhận được tâm mắt cậu, Lộ Chiêu Hành bóp nhẹ vai cậu như đang chấn an.
Hác Mộc: "?"
Cậu bị ép dựa vào trong lòng Lộ Chiêu Hành, phảng phất có thể ngửi được một mùi bạch đàn thanh mát, cậu vô thức nhận ra đây là mùi tin tức tố của Lộ Chiêu Hành, khác với tin tức tố làm cho cậu không khỏe của Giang Hàn Dật, tin tức tố của Lộ Chiêu Hành làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái, như là mảnh đất khô cằn trong phút chốc được mưa phùn làm dịu đi.
Cậu giống như chó con ngửi thấy mùi đồ ăn, đột nhiên nghiêng đầu, ngửi ngửi cổ của Lộ Chiêu Hành.
[......]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Chiêu Chiêu: Em thế này là đang đùa với lửa..