Sau Khi Xuyên Sách Tôi Trở Thành Mẹ Bia Đỡ Đạn Của Nam Chính

Chương 9: 9: Không Dám Nghĩ Đến




Nhìn bóng lưng đối phương vừa rời đi có chút chật vật, Bạch Kiều Kiều bĩu môi.Cô chỉ cảm thấy đối phương đơn giản là ngu ngốc, muốn hạ thấp cô để lấy lòng Trần , cho dù Trần Ngôn có coi thường cô thì cũng sẽ không đến lượt người ngoài đưa ra những nhận xét vô trách nhiệm.Nếu Trần Ngôn theo người ngoài và coi thường bản thân cô, vậy anh ta cưới cô anh ta là cái gì?Trần Ngôn quan sát Bạch Kiều Kiều một lúc, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ biểu hiện của cô, vì biểu hiện vừa rồi của Bạch Kiều Kiều đã bình thường hơn nhiều so với trước đây, tâm trạng của anh cũng tốt hơn không ít."Đi thôi, thủ tục xuất viện đã hoàn tất." Trần Ngôn thu hồi ánh mắt, ôm Hiên Hiên nói với Bạch Kiều Kiều.Khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, Bạch Kiều Kiều không khỏi rùng mình, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch quá lớn, bật điều hòa trong phòng cô không hề cảm thấy lạnh, nhưng khi ra ngoài cô lại cảm thấy lạnh.

, một cơn gió mát phả vào mặt cô.Đầu tháng 4, thời tiết hơi mát mẻ, Bạch Kiều Kiều mặc một chiếc váy hoa màu trắng rất nghệ thuật, nhưng với nhiệt độ khoảng 20 độ, ngay cả khi mặc một chiếc váy dài tay cũng quá mỏng.Đặc biệt hiện tại cơ thể này vẫn còn tương đối yếu."Auj, Aju, Aju!"Quả nhiên, khi cô bước được hai bước, cô đã hắt hơi ba lần liên tiếp, một số người quay lại nhìn cô.Hiên Hiên nhìn cô, quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ vẫn chưa khỏe sao?"Bạch Kiều Kiều liên tục hắt hơi ba cái, thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào mình, xoa xoa cánh tay của cô, cười nói: “Lát trong xe có máy sưởi sẽ tốt hơn.”Nhìn thấy cô đang rụt cổ trong gió, Trần Ngôn cau mày, bước tới gần cô.Đặt Hiên Hiên trong ngực xuống, một chiếc áo khoác vest còn mang theo nhiệt độ cơ thể rơi xuống trên vai Bạch Kiều Kiều.Áo khoác ngăn được rất nhiều gió lạnh, Bạch Kiều Kiều chậm rãi đi, nhanh chóng nói cám ơn: "Cám ơn.""Sau này, khi ăn mặc đi ra ngoài, chú ý đến nhiệt độ trong ngày một chút."Trần Ngôn: Trên người không có mấy kg thịt, nhưng còn dám tỏ ra phong thái không sợ lạnh, e rằng sẽ phát ốm.Anh nói xong với vẻ mặt thờ ơ, sau đó ôm Hiên Hiên đi về phía trước.Nhìn tấm lưng cao và thẳng của anh, Bạch Kiều Kiều nhẹ nhàng thì thầm: "Anh ta khá quân tử."Đột nhiên, anh lại dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Kiều Kiều, trên mặt có chút không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Sao lại ngẩn người thế? Sao không đi theo? Biết xe đang đậu đâu không?"Trần Ngôn: Kiều mị, yếu đuối, phụ nữ thật rắc rối!Bạch Kiều Kiều kịp phản ứng, chạy theo: "À, tới rồi."Một gia đình ba người ngồi ở ghế sau, tài xế lái phía trước, vì ghế an toàn của Hiên Hiên ở bên trái, vừa lên xe cậu đã yêu cầu mẹ ngồi bên cạnh nên Bạch Kiều Kiều ngồi ở ghế sau.

ở giữa và Trần Ngôn ngồi ở phía bên phải."Tăng nhiệt độ cao hơn một chút," Trần Ngôn nói với tài xế."Được."Lên xe, Bạch Kiều Kiều cảm thấy bớt lạnh hơn, nhưng tay vẫn lạnh, ngồi bên trái Hiên Hiên nắm lấy tay cô.Cậu rất tức giận, trời sinh đã là một cái bếp nhỏ, khi nắm lấy đôi tay lạnh giá của Bạch Kiều Kiều, Hiên Hiên kêu lên.“Mẹ ơi, tay mẹ lạnh quá, giống như kem Hiên Hiên ăn vào mùa hè vậy.”“Tay của mẹ luôn lạnh như vậy.” Bạch Kiều Kiều kiên nhẫn giải thích với cậu.

Nguyên chủ sau sinh con, thể chất trở nên rất kém, tay chân quanh năm lạnh lẽo.Nghe cô giải thích xong, Hiên Hiên nắm chặt tay Bạch Kiều Kiều, vẻ mặt nghiêm túc an ủi: "Mẹ không sao, Hiên Hiên có thể sưởi ấm tay mẹ, tay con rất nóng."Nói xong cậu nắm lấy tay Bạch Kiều Kiều áp lên mặt .Không biết nên cười hay nên khóc, Bạch Kiều Kiều rút tay lại, "Hiên Hiên không cần làm như vậy, mẹ và Hiên Hiên chỉ cần nắm tay, để con truyền nhiệt cho mẹ."Hiên Hiên bình tĩnh lại, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt nắm lấy tay Bạch Kiều Kiều, ôm vào lòng.Bạch Kiều Kiều: ô ô ô~ Đây là thiên thần nhỏ gì vậy.Trần Ngôn trong lòng có chút khó chịu, chua xót: bên mẹ có mấy ngày ? Mặc kệ bố.Là một người đàn ông trưởng thành, Trần Ngôn đương nhiên không thể nói những lời trẻ con như vậy, anh chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của một lớn một nhỏ.Giá nhà ở đế đô rất đắt, Trần Ngôn sống ở khu phố cổ vì cho Hiên Hiên học tập, xét về nguồn lực giáo dục thì các trường tư thục mạnh hơn.

Giá nhà ở khu trường học đúng là cao ngất ngưởng.Căn nhà hiện tại anh đang ở được bố mẹ Trần Ngôn mua lại hơn mười năm trước, không may cha mẹ anh mất sớm trong một vụ tai nạn ô tô lúc anh mới mấy tháng, ông bà nội đã nuôi anh khôn lớn.Ông nội của Trần Ngôn đã qua đời khi anh mười tám tuổi, và bây giờ bà nội của anh cũng đã qua đời cách đây hai năm.

Người duy nhất trên thế giới có quan hệ huyết thống với anh là Hiên Hiên.Bạch Kiều Kiều ở kiếp trước đã tốt nghiệp, may mắn thay, cô là một người hoạt động xã hội và làm việc bán thời gian trong vài năm, dành dụm đủ tiền để trả khoản đặt cọc, cô đã mua một căn hộ hai phòng ngủ rộng 79 mét vuông ở đó.

thành phố nhỏ hạng ba, vay thế chấp và trở thành chủ phòng.Bây giờ ở đế đô, có một căn nhà trong khu học chánh rộng hơn 200m2, chưa kể ở nhà có hai cô bảo mẫu (một người dọn dẹp, nấu ăn) và một bảo mẫu giữ trẻ.Không cần cô làm vệ sinh, không cần nấu cơm, cuộc sống như vậy cô quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.Bạch Kiều Kiều: Đơn giản là cô không thể tưởng tượng được cuộc sống hạnh phúc của người giàu.Phòng ngủ bị Bạch Kiều Kiều chiếm giữ, hai người không ở cùng phòng, lúc đầu Trần Ngôn chỉ có một yêu cầu đối với nguyên chủ là không ở cùng nhau cũng được, họ sẽ sống cùng nhà dù thế nào đi chăng nữa.Vì thế sau khi nhận được chứng chỉ, hai người ngủ riêng phòng mà không làm phiền nhau.Bạch Kiều Kiều cảm thấy cô rất hài lòng với tình trạng này vì cô không phải sống cùng phòng với Trần Ngôn.Khi Bạch Kiều Kiều trở về phòng, việc đầu tiên cô làm là xả nước, dự định tắm thật lâu để xua đi những điều xui xẻo trên cơ thể.Nhìn các sản phẩm chăm sóc da cao cấp trên bàn trang điểm, Bạch Kiều Kiều chỉ có thể mơ hồ nhận ra một vài sản phẩm quen thuộc, trong đó có rất nhiều sản phẩm tùy chỉnh VIP mà cô thậm chí còn không biết.Còn có khu trang sức, những chiếc hộp được sắp xếp gọn gàng, trang sức sáng bóng, trong trí nhớ của nguyên chủ, không có món trang sức nào ở đây là rẻ tiền, mà bất cứ món nào trong số đó đều bằng tiền lương hàng tháng của Bạch Kiều Kiều ở kiếp trước.Cô cảm thấy mình như một gã nhà quê~Quần áo trong phòng thay đồ, nhìn kiểu dáng và đường cắt vải, quả thực không thể so sánh được với bộ quần áo mà kiếp trước Bạch Kiều Kiều mua trên mạng.Nguyên chủ tựa hồ đặc biệt thích văn phong, hơn nữa phần lớn đều là văn phong mới mẻ, huống chi thân thể yếu đuối cùng tính cách nhạy cảm của nguyên chủ thực sự rất thích hợp loại văn chương này.(Hình như Văn phong là kiểu phong cách nhã nhặn đó.

Theo mình nghĩ là vậy.)Nhưng Bạch Kiều Kiều chắc chắn không muốn mặc loại quần áo này nữa, đây không phải phong cách của cô, tạm thời cô sẽ mặc đồ như vậy, sau cô mua sắm khi có cơ hội!Ngồi trong bể sục, với chiếc mặt nạ được thiết kế riêng của một thương hiệu nổi tiếng trên mặt, cô ngả người ra sau và thở phào nhẹ nhõm khi làn nước ấm áp bao quanh cơ thể."Cuộc sống thật đơn điệu và nhàm chán ~"Tắm xong, Bạch Kiều Kiều bắt đầu nghịch nghịch các lọ nước, kem dưỡng da, tinh chất, kem mắt, kem mặt, cô thoa từng lớp một, đầy cảm giác nghi lễ, trong lòng cô cảm thấy tinh tế hơn.Nhìn làn da vẫn trắng trẻo không tì vết của mình trong gương, Bạch Kiều Kiều có một nhận thức mới: Đây là cuộc sống, trước kia cô sống quả thực là sinh tồn.Sau khi tự giễu cợt mình, Bạch Kiều Kiều mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lau nước trên tóc, đột nhiên cô phát hiện trong phòng còn có người khác.Nhìn người đàn ông ngồi bên giường cô, Bạch Kiều Kiều kêu lên."Tại sao anh ở đây?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.