Chử Duyên mờ mịt chớp mắt. Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu đang nói... Ai?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, không cảm xúc nói: “Người hẹn hò với cậu hồi sáng.”
Chử Duyên nghi hoặc suy nghĩ một lúc, “Cậu nói anh Hạ Gia Khâm hả?”
Cậu kinh ngạc nhìn Hoắc Kiệu, “Anh ấy không phải là bạn trai của tớ!”
Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, “Vậy anh ta là ai?”
“Anh ấy là hàng xóm của tớ, ở tầng trên nhà tớ ấy.” Chử Duyên chớp mắt, “Hơn nữa, tụi tớ không có hẹn hò...”
Chử Duyên nói chuyện Hạ Gia Khâm giúp nhà cậu rất nhiều nên cậu mời anh đi ăn cơm ra.
Hoắc Kiệu nghe xong thì càng nhíu mày lại. Tầm mắt của hắn dừng trên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ lên của Chử Duyên.
Hắn hỏi: “Vậy môi cậu bị sao đấy?”
Chử Duyên không khỏi lại mờ mịt.
Cậu dùng tay sờ môi mình, khó hiểu hỏi: “Môi tớ bị sao hả?”
Chử Duyên nhìn hắn. Thấy Chử Duyên thật sự không hiểu, hắn liền nói: “Bị sưng.”
“Sưng?”
Chử Duyên nghi hoặc nhíu mày, nghĩ một lúc mới phản ứng lại được, “À, tại vì sáng nay tớ ăn rất nhiều ớt cay, chắc là bị cay nên sưng lên...”
Lúc ra về cậu chỉ cảm thấy môi hơi nóng rát chứ không có đặc biệt chú ý tới.
Bây giờ bị Hoắc Kiệu chỉ ra, Chử Duyên lập tức thấy kinh ngạc.
Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Rõ lắm hả?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu thật lâu, rồi sau đó nhíu mày, “Thật à?”
Chử Duyên nghĩ chuyện này có gì mà thật hay giả đâu chứ.
Cậu gật đầu, “Thật mà, ớt cay rất ngon, nhưng mà hơi cay quá...”
Nói một lúc, đột nhiên cậu cảm thấy không đúng. Bỗng nhiên cậu mở to hai mắt nhìn Hoắc Kiệu, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu, đừng nói là cậu cho rằng tớ và Hạ Gia Khâm... Hôn môi hả?”
Còn chưa nói xong mà lỗ tai cậu đã đỏ lên rồi, khuôn mặt trắng nõn cũng dần trở nên ửng đỏ theo.
Hoắc Kiệu nhìn sắc mặt của Chử Duyên biến hoá, trong lòng đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghĩ, Chử Duyên dễ thẹn thùng như vậy, hẳn là thật sự không hôn môi với người khác.
Hoắc Kiệu không nói gì, nhưng biểu hiện cam chịu của hắn lại làm cho Chử Duyên cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Mặt cậu càng đỏ hơn. Cậu mở to hai mắt nhìn Hoắc Kiệu: “Sao cậu lại... Nghĩ như vậy?”
Hoắc Kiệu nghĩ thầm, bởi vì trông môi Chử Duyên rất giống bị người ta hôn.
Nhưng hắn không thể nói cái lý do này ra được.
Nhìn dáng vẻ vừa nôn nóng vừa thẹn thùng của Chử Duyên, bỗng nhiên Hoắc Kiệu muốn biết nhiều hơn về cậu.
Vì thế hắn hỏi: “Có từng hôn môi với người khác chưa?”
Chử Duyên: “!!!”
Cậu thật sự không ngờ tới đột nhiên đề tài lại nhảy đến cái này.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu. Trên gương mặt tuấn tú ấy vẫn không biểu hiện ra cảm xúc gì như cũ, dường như hắn chỉ đang nói chuyện phiếm với Chử Duyên thôi.
Từ sau khi Chử Duyên biết được xu hướng tính dục của mình ở tuổi dậy thì, cậu đã không còn nói chuyện về phương diện tình cảm với những người khác.
Mấy thằng bạn khác phần lớn đều thích con gái, Chử Duyên cũng không quá muốn để người khác biết xu hướng tính dục của mình.
Bây giờ nhìn biểu cảm như thường ngày của Hoắc Kiệu, Chử Duyên sờ mũi, thầm nghĩ có phải mình nhạy cảm quá hay không, Hoắc Kiệu chỉ đang nói chuyện phiếm với cậu thôi mà.
Nghĩ như vậy, Chử Duyên nén lại sự thẹn thùng của mình. Cậu lắc đầu, thành thật nói: “Chưa từng.”
Hoắc Kiệu lại hỏi: “Vậy còn yêu đương thì sao?”
Chử Duyên lại ngượng ngùng.
Cậu lại lắc đầu lần nữa, “Cũng chưa từng.”
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng nhướng mày, “Vậy sao cậu biết bản thân thích người cùng giới?”
Cổ của Chử Duyên đã bắt đầu đỏ lên rồi. Cậu rũ mắt, nhỏ giọng nói rằng: “Có một lần... Thấy tác phẩm chụp đàn ông. Lúc đó tớ cảm thấy nó rất hấp dẫn, còn hấp dẫn hơn cả phụ nữ nữa.”
Đó là khi cậu mười bốn tuổi, đi theo cha mẹ đi xem triển lãm tranh ảnh của một nhiếp ảnh gia tài năng mới, có một bức ảnh chụp thân thể của người đàn ông làm cho cậu nhìn rất lâu.
Lúc ấy Chử Duyên cảm thấy bức ảnh đó có một loại đẹp đẽ kết hợp cùng gợi cảm rất độc đáo, bởi vậy nên rất hấp dẫn cậu.
Nhưng sau đó cậu lại phát hiện rằng, dù là trong cuộc sống hàng ngày, số lần cậu nhìn về những người cùng giới nhiều hơn rất nhiều so với nhìn con gái.
Chử Duyên cảm thấy kỳ lạ nên chạy đến thư viện xem rất nhiều tài liệu, cuối cùng mới xác định được chuyện mình là đồng tính luyến ái này.
Cũng may cha mẹ cậu một người làm nghiên cứu khoa học, một người làm công việc ngành y nên sau khi biết chuyện này họ đều hiểu và ủng hộ cậu. Bởi vậy nên Chử Duyên chưa từng bị trách móc gì vì xu hướng tính dục của mình.
Bản thân Chử Duyên cũng không cảm thấy thích người cùng giới là chuyện không trong sạch. Chỉ là ký ức trong đầu nói cho cậu biết rằng, sau khi biết được mình thích con trai, nguyên thân rất sợ bị người ta phát hiện. Hắn cảm thấy bản thân mình bị bệnh.
Đây cũng là lần đầu tiên Chử Duyên tiếp xúc với tiếng lòng của người thích người cùng giới mà không chênh lệch tuổi mấy với cậu.
Đối mặt với Hoắc Kiệu, Chử Duyên cảm thấy cũng không có gì không thể nói.
Bởi vậy cậu lựa chọn nói ra một ít chi tiết mơ hồ về chuyện mình đã trải qua chi Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu nghe xong thì có hơi ngoài ý muốn. Hắn liếc cậu một cái, nhướng mày hỏi: “Khoả toàn thân à?”
Chử Duyên ngây người. Cậu đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, “Không phải, chỉ có nửa người trên thôi, là bức ảnh kiểu có cảm giác nghệ thuật ấy.”
Hoắc Kiệu liền nhìn cậu một cái, rồi sau đó khẽ cười.
Chử Duyên: “...”
Cậu cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Hoắc Kiệu đang chạy như điên đến hướng của tên háo sắc.
Tuy Chử Duyên đang nói chuyện phiếm với Hoắc Kiệu, nhưng trong lòng bàn tay cậu vẫn còn hạt lựu khi nãy.
Cậu sợ hạt lựu để bên ngoài lâu quá sẽ không ăn được nên liền duỗi tay hướng tới Hoắc Kiệu, “Cậu mau ăn đi, ngon lắm.”
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn tay được Chử Duyên duỗi ra, đột nhiên hắn hỏi: “Thật sự chưa từng tách hạt lựu cho người khác à?”
Thật ra cậu có hơi nghi hoặc, không rõ vì sao Hoắc Kiệu lại chấp nhất với vấn đề này như vậy.
Hoắc Kiệu lại như bị lấy lòng. Hắn cong môi cười, lấy hạt lựu trong lòng bàn tay của Chử Duyên đi.
Ngón tay hắn đụng vào lòng bàn tay Chử Duyên, làm Chử Duyên cảm thấy hơi ngứa.
Chờ đến khi Hoắc Kiệu lấy đi hết toàn bộ hạt lựu, Chử Duyên mới rút miếng khăn giấy lau khô tay mình, rồi sau đó dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu không thích ăn loại trái cây vừa ngọt vừa phiền phức thế này, nhưng hắn cảm thấy hôm nay có thể ăn một chút.
Hắn bỏ một hạt lựu vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước lựu ngọt lịm liền chảy ra.
Chử Duyên rất mong chờ mà nhìn hắn.
Cũng không biết vì sao mà khi nhìn Hoắc Kiệu ăn hạt lựu do chính cậu lột, Chử Duyên liền cảm thấy có hơi vui vẻ.
Cậu nhịn không được mà cong môi cười.
Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên sáng mắt nhìn chằm chằm mình, giống như là đang chờ chính mình đưa ra nhận xét vậy.
Hắn dừng một chút, rồi sau đó cầm lấy một hạt lựu đưa đến bên miệng Chử Duyên.
Vương Mai mua lựu rất ngon, hạt nào hạt nấy đều to và mọng nước.
Thấy Hoắc Kiệu đưa hạt lựu đỏ tươi đến đút cho mình, Chử Duyên tưởng Hoắc Kiệu không biết miêu tả hương vị của hạt lựu thế nào nên đã dứt khoát cho cậu ăn thử.
Vì thế Chử Duyên theo bản năng mà há miệng ăn hạt lựu Hoắc Kiệu đút cho cậu. Cậu mút nó một chút, rồi sau đó cười nói: “Ngọt thật đó.”
Hoắc Kiệu xoa nhẹ ngón tay bị lưỡi của Chử Duyên không cẩn thận đụng trúng, âm thanh bình tĩnh nói “Ừm” một tiếng.
Hắn nhìn Chử Duyên cười đến mức khoé miệng giương cao, đột nhiên hắn hỏi: “Cậu thích dạng nào?”
“Hả?”
Chử Duyên cảm thấy hạt lựu rất ngon nên đã cầm nửa trái lựu vừa nãy mình chưa tách xong lên tách ăn.
Nghe Hoắc Kiệu hỏi, cậu hơi sửng sốt, “Cậu nói về... Người hả?”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Chử Duyên nghĩ một lúc, sau đó phát hiện bản thân nói không nên lời.
Cậu liền nói với Hoắc Kiệu: “Bây giờ tớ không thích ai hết, nên tớ không biết người ấy là người thế nào.”
Hoắc Kiệu nhướng mày, liền thấy Chử Duyên cười.
“Nhưng mà, đợi đến khi người tớ thích xuất hiện, chắc chắn vừa gặp là tớ sẽ biết được tớ thích người ấy ngay.”
Giọng điệu của Chử Duyên giống như đang nói về một chuyện hiển nhiên: “Vậy thì người ấy là dạng người gì thì người tớ thích là dạng người đó.”
Hoắc Kiệu: “...”
Khoé miệng hắn giật nhẹ, “Có phải cậu xem ti vi nhiều rồi không?”
“Sao cậu lại không tin chứ.” Chử Duyên hoang mang nhìn hắn, “Tớ cảm thấy vậy đúng mà.”
Hoắc Kiệu đối diện với cậu một lát.
Bỗng nhiên hắn phát hiện Chử Duyên rất ngây thơ trong phương diện tình cảm này. Giống như khi nhỏ tin vào truyện cổ tích vậy, có sự nhiệt tình cực kỳ thuần túy đối với tình cảm và mấy tình tiết trong phim.
Hoắc Kiệu không thể hiểu được loại nhiệt tình này. Bản năng hắn cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin nhất trên đời, cũng là thứ dễ phản bội nhất.
Nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Chử Duyên, Hoắc Kiệu lại không muốn nói quá nhiều.
Bởi vậy hắn chỉ bĩu môi nói, “Sợ là mắt nhìn người của cậu quá kém.”
“Sao thế được,” Chử Duyên cười, “Mắt nhìn người của tớ rất tốt.”
“Vậy à.” Hoắc Kiệu không tỏ ý kiến gì.
Hắn thong thả ăn hết hạt lựu mà Chử Duyên đã tách cho hắn rồi rút miếng khăn giấy lau khô tay, sau đó nói: “Tôi phải đi rồi.”
Chử Duyên giật mình, “Nhanh vậy à?”
Cậu có cảm giác như Hoắc Kiệu chưa ngồi được bao lâu.
Hoắc Kiệu nâng mí mắt lên liếc nhìn cậu một cái, “Cậu muốn giữ tôi lại ngủ ở nhà cậu à?”
“Cũng không phải là không thể.” Chử Duyên thật sự suy nghĩ nghiêm túc.
Cậu đưa ra ý kiến với Hoắc Kiệu: “Nếu cậu không chê thì có thể ngủ trên giường tớ, tớ có thể ngủ trên sô pha. Dù sao thì tư thế ngủ của tớ rất tốt, không có lộn xộn.”
Hoắc Kiệu không khỏi hơi nhíu mày. Sô pha nhà Chử Duyên là loại sô pha cũ kiểu hẹp dài, với thân hình của Chử Duyên, dù có ngủ được thì chắc chắn cũng sẽ ngủ không thoải mái.
Có đôi khi hắn thật sự không hiểu được Chử Duyên đang nghĩ cái gì.
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng vươn tay ra cốc đầu Chử Duyên một cái, hỏi cậu rằng: “Có phải cậu bị ngốc không?”
Chử Duyên đã không thể giữ Hoắc Kiệu lại rồi mà ngược lại cậu còn bị Hoắc Kiệu mắng.
Cậu hơi ngây người, đành phải đi theo sau Hoắc Kiệu đi đến cửa nhà.
Lúc muốn thay giày, đột nhiên cậu nhớ tới chuyện cậu còn chưa cho Hoắc Kiệu xem hoa sơn trà nên cậu liền hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu có muốn xem hoa cậu đưa tớ không?”
Hoắc Kiệu hơi sửng sốt, “Hoa gì?”
Chử Duyên nhìn hắn, phát hiện Hoắc Kiệu hoàn toàn nghĩ không ra, đột nhiên cậu có chút thất vọng.
“Cậu không nhớ nhỉ.”
Chử Duyên nói: “Là hoa sơn trà cậu đưa tớ lúc tớ tới nhà cậu lần đầu ấy.”
Lúc này Hoắc Kiệu mới nhớ ra.
Hắn cười một tiếng, “À, là hoa bị bé mèo nào đó lì lợm la liếm không chịu bỏ đi.”
Chử Duyên ngẩn người, mặt lại chậm rãi đỏ lên.
“Cậu mới là mèo.” Cậu nhỏ giọng nói: “Tớ cũng không có lì lợm la liếm.”
Hoắc Kiệu liền hỏi: “Không có thật à?”
Chử Duyên không quá dám khẳng định chuyện này, cậu nói: “... Chắc là không có.”
Hoắc Kiệu cười một tiếng, nói cho có lệ: “Ừm, cậu nói không có thì là không có.”
Chử Duyên: “...”
Nhiệt độ trên mặt truyền đến khiến cho cậu quyết định bỏ qua cái đề tài này.
Cậu quay về chủ đề hoa sơn trà: “Vậy cậu có muốn xem không? Bây giờ sơn trà rất đẹp. À đúng rồi,” cậu lại nói: “Đại Bạch cũng ở trong phòng tớ, là con gấu Đại Bạch cậu đưa tớ á.”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, rồi sau đó nói: “Tiểu Hắc Đại Bạch, sao cậu đặt được nhiều cái tên như vậy, giống như trẻ con vậy.”
Hắn hỏi Chử Duyên: “Rốt cuộc cậu đã nhiêu tuổi rồi?”
Chử Duyên ngẩn ngơ. Cậu thầm nghĩ sao Hoắc Kiệu lại cứ thế này.
Luôn cười nhạo cậu.
Tức giận rồi á!
Chử Duyên tức giận nói không nên lời. Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, “Giận rồi à?”
Chử Duyên: “Ừm!”
Hoắc Kiệu cười một tiếng. Hắn xoa đầu Chử Duyên, “Cậu muốn chăm hoa sơn trà thì cứ chăm đi, tôi không xem đâu. Còn Đại Bạch thì...”
Hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn nói: “Lần sau ha.”
Hoắc Kiệu cũng không có hứng thú gì với thú bông lông xù, thậm chí hắn còn không nhớ nổi con gấu Đại Bạch đó trông như thế nào, chỉ nhớ nó là con gấu lớn nhất trong cửa hàng thôi.
Nhưng Chử Duyên lại rất thích. Hoắc Kiệu không thể hiểu được sao Chử Duyên lại thích nhiều thứ kỳ lạ như vậy.
Ý từ chối trong giọng nói của Hoắc Kiệu rất rõ ràng. Hắn đứng cạnh cửa nhà Chử Duyên, vóc dáng cao hơn so với trước khi nghỉ, khí chất cũng thành thục hơn khi trước một chút.
Trông hoàn toàn không hợp với nhà của mình.
Chử Duyên đành phải gật đầu, “Vậy được rồi, để tớ tiễn cậu ra ngoài.”
Hai người thay giày, rồi xuống lầu bằng cầu thang nhỏ hẹp.
Hoắc Kiệu gọi xe trước, Chử Duyên tiễn hắn đến đầu phố Tiểu Bàng, không bao lâu sau xe mà Hoắc Kiệu gọi đã đến.
Chử Duyên nhìn hắn lên xe, rồi sau đó vẫy tay với hắn cách một tầng cửa sổ. Cậu cười nói: “Khai giảng gặp lại nha.”
Hoắc Kiệu nhìn gương mặt ngoan ngoãn đang tươi cười của Chử Duyên, thật lâu sau mới “Ừm” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Bọn nhỏ ngốc quá à ( thở dài)