Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai He Rồi

Chương 44: Chương 44




Vài ngày sau, trường học gửi thành tích của kỳ kiểm tra cuối học kỳ cho mỗi một bạn học.

Lần này Chử Duyên làm bài được hạng nhất cả lớp, hạng hai toàn khối.

Tuy có hơi tiếc vì không được hạng nhất toàn khối, nhưng Chử Duyên đã rất vừa lòng với kết quả này rồi.

Thành tích của cậu làm cho Vương Mai vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng.

Bà còn cố ý làm một bàn đồ ăn ngon lớn đãi cậu.

Nhóm lớp cũng náo nhiệt một khoảng thời gian vì thành tích kiểm tra lần này.

Chỉ là Hoắc Kiệu vẫn luôn không lên tiếng.

Chử Duyên nghĩ một lúc, rồi cậu gửi tin nhắn hỏi Hoắc Kiệu kết quả được không.

Thật lâu sau Hoắc Kiệu mới trả lời.

Hoắc Kiệu trực tiếp chuyển tiếp tin nhắn báo thành tích mà nhà trường gửi cho mỗi bạn học.

Chử Duyên nhìn thấy thành tích của Hoắc Kiệu đã chính thức đi vào top 100 toàn khối, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng cho Hoắc Kiệu.

Cậu khen Hoắc Kiệu: “Lợi hại thật đó nha.”

Lại qua một khoảng thời gian, Hoắc Kiệu mới trả lời: “Cũng ổn.”

Chử Duyên nghĩ, hình như gần đây Hoắc Kiệu rất bận.

Giữa bọn họ có sự chênh lệch múi giờ rất lớn.

Thời gian rảnh hằng ngày cứ không trùng nhau được, ngay cả việc giao tiếp cũng trở nên khó khăn hơn.

Người cũng trở nên lu bu giống vậy còn có Tiêu Trình Trình.

Tiêu Trình Trình không lệch múi giờ với Chử Duyên nhiều như Hoắc Kiệu.

Buổi tối bọn họ còn có thể hẹn nhau cùng chơi game.

Nhưng không được mấy ngày, Tiêu Trình Trình đã bị cha mẹ ném tới lớp dạy ngôn ngữ, bắt đầu tiến hành chuẩn bị bài trước.

Chuyện này làm giảm bớt rất nhiều thời gian rảnh rỗi của Tiêu Trình Trình.

Cậu chàng chỉ có thời gian nói chuyện phiếm với Chử Duyên vào lúc sau khi tan học.

Còn có một chuyện làm Chử Duyên thấy ngoài ý muốn là sau khi thành tích được công bố, cậu đã nhận được một lời mời thêm bạn tốt mới.

Là từ La Thư Tiệp trong lớp.

Sau khi Chử Duyên trò chuyện với cậu ta, cậu mới biết là hoá ra lần này La Thư Tiệp được hạng hai cả lớp, hạng ba toàn khối.

“Thấy tôi là hạng hai trong lớp, tôi liền đoán có phải hạng nhất là cậu hay không.” La Thư Tiệp nói.

Cậu ta hỏi điểm của Chử Duyên, Chử Duyên liền nói cho cậu ta.

Lúc này Chử Duyên mới biết được từ chỗ của La Thư Tiệp, hoá ra điểm của hai người bọn họ rất sát nhau, mà điểm của bọn họ cùng với hạng nhất toàn khối Đoạn Lệnh Tùng cũng không kém quá nhiều.

“Nghỉ hè này cậu đừng có lơi lỏng đấy.” La Thư Tiệp nói.

Đây là lần đầu tiên cậu ta không được hạng nhất cả lớp, lúc này ý chí chiến đấu rất tràn đầy, “Nói không chừng khai giảng xong ngay cả Đoạn Lệnh Tùng cũng không phải là đối thủ của tôi đấy.”

“Được,” Chử Duyên cười, “Chúng ta cùng cố lên ha.”

La Thư Tiệp là người đầu tiên tập trung toàn bộ tinh thần lên việc học tập mà cậu quen biết.

Điều này làm cho Chử Duyên cảm thấy cậu ta rất thuần túy.

Hai người thường xuyên thảo luận một ít đề bài, cả hai đều được lợi không ít.

...!

Sau khi đã có thành tích của kỳ kiểm tra, Chử Duyên liền chính thức bắt đầu đi tìm việc làm trong kỳ nghỉ hè.

Vốn dĩ cậu tính đi làm gia sư, bởi vậy nên cậu chuẩn bị in một ít tờ đơn để dán, hoặc là phát cho người qua đường.

Trước khi in tờ đơn, Chử Duyên quyết định đi đến mấy trường tiểu học, cũng như là mấy trường học gần khu vực này để thăm dò giá cả thị trường.

Cậu lại ngoài ý muốn mà phát hiện ra một trung tâm dạy thêm đang tuyển giáo viên lên lớp, hơn nữa còn đồng ý cho chỉ làm việc vào kỳ nghỉ hè.

Cậu nghĩ một chút, rồi chạy đến tiệm net chuẩn bị sơ lược sơ yếu lý lịch của mình ngay, viết lên một ít sở trường đặc biệt cùng với cả thành tích học tập của mình.

Sau khi chuẩn bị xong, Chử Duyên tự cổ vũ chính mình, rồi liền đi phỏng vấn.

Đã có danh tiếng ưu tú của trường Trung học số 7, người phỏng vấn của trung tâm dạy thêm lại thấy thành tích của Chử Duyên rất tốt, liền cho cậu một cơ hội, kêu cậu giảng một tiết thử.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, cậu thường thảo luận đề vài với La Thư Tiệp, trước đó cậu cũng giảng bài cho Hoắc Kiệu cùng đám Tiêu Trình Trình nên ít nhiều gì Chử Duyên cũng tích lũy được chút kinh nghiệm.

Thời gian soạn bài chỉ có mười phút, Chử Duyên nhanh chóng xử lý yêu cầu trong giáo án một lần trong đầu.

Đến giờ, Chử Duyên liền đi lên bục giảng, dựa theo sự sắp xếp của mình mà nói một cách rõ ràng.

Hôm nay cậu mặc áo thun trắng và quần dài màu đen, thoạt nhìn trông vừa sạch sẽ lại vừa trong sáng.

Dáng vẻ giảng bài không nhanh không chậm ở trên bục giảng rất có thể hấp dẫn ánh nhìn.

Cậu tách vấn đề phức tạp ra, mỗi bước đi đều nói ngắn gọn dễ hiểu, làm cho người ta có thể đuổi kịp theo suy nghĩ của cậu một cách dễ dàng.

Nhóm người phỏng vấn không khỏi gật đầu, thầm cho Chử Duyên một số điểm cao.

...!

Hai ngày sau, Chử Duyên nhận được tin cậu đã thông qua phỏng vấn.

Cậu không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Cậu dựa theo thời gian được thông báo đi đến trung tâm dạy thêm.

Cậu được chủ quản* phân dạy toán cho lớp 7 và lớp 8, mỗi ngày sáng đi chiều về làm tám tiếng, nghỉ trưa hai tiếng cho nhân viên ăn cơm, một tuần có một ngày nghỉ.

*Chủ quản: được hiểu là chỉ chủ thể có trách nhiệm chính trong việc quản lí trực tiếp công việc, tài sản, nhân lực… của một ngành, một đơn vị công tác, một lĩnh vực hoạt động, một loại công việc nào đó trong xã hội.

Vì thế mỗi ngày Chử Duyên đều đạp xe từ phố Tiểu Bàng đến trung tâm dạy thêm, bắt đầu cuộc sống làm công trong kỳ nghỉ hè của mình.

Trong lúc Chử Duyên đi phỏng vấn, rốt cuộc Vương Mai cùng Khuất Hướng Dân cũng chọn được một cửa hàng sau khoảng thời gian bôn ba không ít.

Nơi đó cách phố Tiểu Bàng hai trạm xe buýt, không tính là quá xa.

Đó là một cửa hàng có mặt tiền sát bên lề đường cạnh khu chung cư, gần đó có trường học và bệnh viện, vị trí cũng không tệ lắm.

Con phố này có rất nhiều tiệm cơm.

Cửa hàng mà mấy người Vương Mai chọn vốn dĩ là một tiệm mì, trang trí trong tiệm vẫn còn sử dụng tiếp được, bởi vậy bọn họ định chỉ trang trí đơn giản thêm một chút.

Rốt cuộc, đến cuối tuần đầu tiên của tháng tám, tiệm lẩu cay của hai người Vương Mai và Khuất Hướng Dân chính thức khai trương.

Mặt tiền cửa tiệm cũng không lớn, ở giữa bày một cái bàn dài, dùng tấm ngăn thật dày để ngăn cách, hai bên trái phải đều là bàn lẩu nhỏ dành cho một người, một người liền có thể đến ăn.

Bên trái mặt tiền cửa tiệm đặt hai cái tủ mát rất lớn, bên trong đều là thức ăn tươi sống dùng trong món lẩu, muốn thì có thể tự đến lấy.

Bên phải mặt tiền cửa tiệm là khu vực tự lấy gia vị.

Phía sau bàn dài thì bày bốn cái bàn tiệm mì trước để lại.

Nồi ở đây khá lớn, có thể cho bốn người cùng dùng.

Trong cùng là sau bếp.

Trong tiệm có vài loại nước cốt lẩu, tất cả đều do bác Khuất tự mình làm ra, rất thơm.

Bởi vì giá cả hợp lý, hơn nữa còn rất tiện lợi, hương vị cũng rất ngon, thế nên khai trương xong cửa tiệm của hai người cũng đông khách.

Vào buổi tối náo nhiệt, thậm chí cả bàn dài đều được khách tới ngồi đầy.

Vương Mai và Khuất Hướng Dân không thuê công nhân, mặt tiền cửa tiệm không lớn, hơn nữa có nhiều thứ khách hàng có thể tự đi lấy, thế nên hai người bọn họ chỉ có thể bận rộn đến thế.

Từ khi tiệm lẩu chính thức buôn bán, tuyến đường đi qua hai điểm là phố Tiểu Bàng và trung tâm dạy thêm mà Chử Duyên thường đi mỗi ngày biến thành tuyến đường đi qua ba điểm.

Sau khi tan làm, cậu sẽ đạp xe đến tiệm trước.

Bác Khuất sẽ chuẩn bị cơm chiều cho ba người bọn họ.

Kỹ năng nấu nướng của ông ấy không tồi, đồ ăn được làm đều rất ngon, Chử Duyên ăn rất thoả mãn.

Sau đó Chử Duyên sẽ ở lại tiệm hỗ trợ một tiếng rồi mới về nhà.

Lúc trong tiệm không bận rộn, bác Khuất cùng Vương Mai sẽ kêu cậu cơm nước xong xuôi thì về nhà đi.

Bọn họ đều không muốn cậu mệt.

Nhưng Chử Duyên lại không thấy mệt.

Có đôi khi trong tiệm rất bận, cậu liền ở lại lâu hơn một chút, chờ đến khi không bận rộn đến vậy nữa thì mới về nhà học bài và soạn bài.

Dưới sinh hoạt như vậy, Chử Duyên cũng trở nên rất bận rộn.

Mỗi ngày cậu sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ sáng, chạy bộ buổi sáng một lát rồi về ăn sáng, tiếp theo là học bài hoặc là soạn bài.

8 giờ cậu sẽ xuất phát đi làm, buổi tối về đến nhà lại tiếp tục học tập.

Có đôi khi cậu sẽ thảo luận đề bài với La Thư Tiệp, ngẫu nhiên sẽ chơi mấy ván game với Tiêu Trình Trình ít khi được thả lỏng.

Còn Hoắc Kiệu...!

Có đôi khi Chử Duyên sẽ mở ra giao diện trò chuyện của cậu và Hoắc Kiệu.

Cậu nhìn lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở lần trước cậu hỏi Hoắc Kiệu được kết quả thế nào mà ngẩn ngơ.

Cậu nghĩ, rõ ràng chỉ mới tách ra không bao lâu, thế nhưng lại giống như đã rất lâu rồi không thấy được nhau vậy.

Hôm đó, bởi vì Chử Duyên muốn chấm hết bài kiểm tra trắc nghiệm nho nhỏ nên sau khi kết thúc tiết học, cậu quyết định ở lại văn phòng thêm một lúc.

Chị gái đứng ở quầy trước cửa biết thì nhờ cậu lúc đi về nhớ khoá cửa lại, hôm nay chị ấy phải về sớm để kịp thời gian đi hẹn hò.

Chử Duyên đã đồng ý rồi.

Chờ đến khi cậu chấm bài xong thì còn một giáo viên chưa về.

Chử Duyên liền đợi thêm chút, sẵn tiện chuẩn bị bài giảng cho ngày mai luôn.

Chờ đến khi trong trung tâm đã không còn ai, cậu liền cẩn thận kiểm tra hết các thiết bị, đóng hết những gì cần đóng, rồi khoá cửa lại chuẩn bị rời đi.

Xe đạp của Chử Duyên đỗ ở phía sau trung tâm dạy thêm.

Cậu vòng ra sau lấy xe trước, lúc đẩy xe đi ra cậu còn nhìn thoáng qua bên cửa lớn của trung tâm.

Thế mà lại vừa lúc nhìn thấy một bé gái ngồi ở bậc thang trước cửa trung tâm đang vừa lau nước mắt vừa khóc lớn.

Chử Duyên hơi sửng sốt.

Cậu cảm thấy bé gái này hơi quen quen, hẳn là một bé học sinh trong lớp tiểu học.

Cậu vội vàng đạp xe qua đó.

“Này, sao em lại ngồi đây khóc thế?” Chử Duyên ngồi xổm xuống rồi hỏi bé.

Bé gái nghe thấy tiếng thì hoảng sợ.

Bé ngước lên nhìn bằng đôi mắt mông lung đẫm lệ.

Bé chớp mắt, hạt nước mắt to tròn liền rơi xuống.

“Đừng khóc đừng khóc mà.” Chử Duyên vội vàng nói: “Em đừng sợ, thầy là người dạy mấy lớp cấp hai trong trung tâm, tên là Chử Duyên.” Cậu cười, “Em là học sinh trong lớp tiểu học à?”

Bé gái dùng sức hít mũi, “Híc híc em...!Em là, đúng vậy.”

Bé dụi mắt, vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu em biết, biết thầy, thầy là...!thầy, thầy Chử nhỏ.”

“Hở?” Chử Duyên thấy rất ngoài ý muốn vì bé gái này thế mà biết tới cậu.

Cậu là giáo viên nhỏ tuổi nhất trong trung tâm, các thầy cô hoặc là các vị phụ huynh đều gọi cậu là nhóc Chử, có đôi khi mấy đứa nhỏ sẽ gọi cậu là thầy Chử nhỏ.

Thấy bé gái nhận ra cậu, Chử Duyên không khỏi thở phào một hơi.

Cậu an ủi bé gái: “Vậy em đừng sợ nha, có chuyện gì thì nói cho thầy biết được không?” Cậu nói chuyện phiếm với bé: “Em tên là gì nhỉ?”

Bé gái thả lỏng không ít, bé thút thít nói: “Em, em tên Tống Tiểu Thi.

Em không thấy cha em đâu hết hu hu hu hu hu, em, em đi về tìm cô Vũ nhỏ, cô Vũ nhỏ cũng, cũng không thấy đâu hu hu hu hu.”

Chử Duyên nhíu mày.

Trung tâm có quy định sau khi học sinh lớp tiểu học tan học thì giáo viên phụ trách lớp phải cùng học sinh chờ đến khi phụ huynh tới rước mới có thể tan làm.

Cô Vũ nhỏ mà Tống Tiểu Thi nói cậu cũng gặp qua vài lần.

Đó là một cô giáo rất có trách nhiệm, hẳn là sẽ không để học sinh ra về một mình.

Cậu nghĩ một chút rồi hỏi: “Là cha Tiểu Thi đến rước Tiểu Thi đúng không? Em không thấy cha ở đâu nè?”

Tống Tiểu Thi lại khóc.

Bé vừa lau nước mắt vừa nói, “Hu hu hu hu Tiểu Thi cũng không biết, là, là chỗ phía trước có, có một đường đi, nhiều người lắm, Tiểu Thi vừa, chớp mắt là đã không thấy cha đâu hu hu hu hu hu...”

Chử Duyên cũng hiểu sơ sơ chuyện là thế nào rồi.

Trước trung tâm có một trung tâm mua sắm lớn, bên đó có lượng khách rất lớn, hẳn là Tống Tiểu Thi không cẩn thận đi rời khỏi cha mình, rồi một mình chạy về muốn tìm cô giáo.

Nhưng bởi vì trung tâm đóng cửa rồi, vừa hoảng vừa sợ nên mới đành phải ngồi một mình ở bậc thang mà khóc.

Cậu lấy một miếng khăn giấy trong túi ra đưa cho Tiểu Thi lau nước mắt, “Tiểu Thi đừng khóc nữa, không sao đâu.”

Cậu hỏi Tống Tiểu Thi: “Em còn nhớ số điện thoại của cha không?”

Tống Tiểu Thi suy nghĩ một lúc, rồi lại sốt ruột mà khóc lóc, nói: “Em, em không nhớ ra được.”

“Không sao không sao.” Chử Duyên an ủi bé, “Thế này ha, thầy gọi cho cô Vũ nhỏ hỏi số điện thoại của cha em, rồi sau đó chúng ta lại gọi cho ông ấy đến, có được không nè? Cha em chắc chắn cũng sốt ruột lắm.”

Chử Duyên cũng không có số điện thoại của cô Vũ nhỏ.

Cậu liên hệ với đồng nghiệp của cậu trước, qua nhiều người mới tìm cô Vũ nhỏ để hỏi số điện thoại của phụ huynh em Tống Tiểu Thi.

Cô Vũ nhỏ biết chuyện này cũng rất lo lắng.

Cô không ngừng cảm ơn Chử Duyên, làm cho Chử Duyên cảm thấy hơi hổ thẹn.

Chử Duyên gọi cho cha của Tống Tiểu Thi, đối phương lớn giọng đáp lại, hiển nhiên là rất sốt ruột.

Sau khi Chử Duyên nói Tống Tiểu Thi đang ở bên trung tâm này, cha Tống Tiểu Thi lập tức mắng bản thân sao lại không nghĩ đến chuyện quay về đây tìm thử, ông ấy lập tức nói sẽ đến đây ngay.

Thấy đã liên lạc được với cha, Tống Tiểu Thi mới dừng khóc thút thít.

Bé ngoan ngoãn dùng khăn giấy lau khô gương mặt nhỏ đã bị nước mắt của mình làm cho tèm lem.

Chử Duyên đợi cùng Tống Tiểu Thi khoảng chừng mười phút thì có một người đàn ông thở hồng hộc chạy đến.

Ông ấy còn chưa chạy đến gần mà đã hô to: “Tống Tiểu Thi!”

Tống Tiểu Thi lập tức đứng lên, hô “Cha ơi!” Rồi chạy đến chỗ ông ấy.

“Này, cẩn thận một chút.” Chử Duyên chỉ kịp nói một câu.

Cha của Tống Tiểu Thi ôm chằm Tống Tiểu Thi vào lòng, vội vàng xin lỗi: “Cha sai rồi! Cha không nên để lạc mất con, hù chết cha rồi.”

Tống Tiểu Thi dẩu miệng nhỏ, “Cha ngốc quá à!”

“Ừ ừ ừ, cha ngốc quá!”

Cha của Tống Tiểu Thi đồng ý với con, rồi ông ấy lại dắt Tống Tiểu Thi đến nói lời cảm ơn với Chử Duyên.

“Làm phiền thầy quá,” Cha của Tống Tiểu Thi nói: “Tại lúc ấy tôi vội vàng nói chuyện điện thoại quá, lúc quay đầu lại thì Tiểu Thi đã mất tăm rồi.

Tôi tìm ở bên trung tâm mua sắm quá trời, thật sự là gấp muốn chết.”

Chử Duyên liền cười: “Không cần cảm ơn, mai mốt ngài vẫn nên giữ bé nhà mình cẩn thận đó, đặc biệt là ở chỗ có nhiều người.”

Cậu nhìn Tống Tiểu Thi, “Tốt nhất là ngài cũng nên cho Tiểu Thi nhớ phương thức liên lạc với phụ huynh của bé.”

Cha của Tống Tiểu Thi liên tục gật đầu, còn Tống Tiểu Thi thì thẹn thùng nấp ở sau lưng cha mình.

Giải quyết xong chuyện này, Chử Duyên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu đạp xe đến tiệm của Vương Mai trước.

Hôm nay không bận rộn mấy, bởi vậy sau khi ăn xong, cậu đã bị hai người đuổi về nhà.

Về đến nhà, Chử Duyên tắm rửa trước.

Cậu thay áo ngắn tay và quần đùi, nghỉ hè trong nhà rất nóng.

Chử Duyên mở quạt điện rồi ngồi hứng gió một lát, đầu tóc còn ướt cũng bị thổi rối tung lên.

Câuh cầm khăn lông tính lau khô đầu tóc, đột nhiên điện thoại lại vang lên.

Chử Duyên hơi nghi hoặc.

Cậu với tay cầm điện thoại lên, khi thấy rõ nội dung hiển thị trên đó, tim cậu bỗng nhiên lỡ đi một nhịp.

Là Hoắc Kiệu gọi video tới.

Bây giờ đã là giữa tháng 8, tính đi tính lại thì cậu cùng Hoắc Kiệu đã không gặp nhau hơn hai mươi ngày rồi, lần liên lạc trước cũng đã trôi qua rất lâu.

Chử Duyên cảm thấy hẳn là Hoắc Kiệu rất bận, chênh lệch múi giờ lớn nên cậu cũng ngại quấy rầy hắn.

Đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Hoắc Kiệu, phản ứng đầu tiên của Chử Duyên vào giờ phút này là cảm thấy ngoài ý muốn, rồi tâm trạng vui vẻ dâng lên trong lòng.

Nhưng cậu không nghĩ tới, sau khi kết nối cuộc gọi video, nghênh đón cậu không phải là mặt của Hoắc Kiệu, mà là một con British Shepherd* có bộ lông dài rất xinh đẹp.

*British Shepherd: Chó chăn cừu Anh.

Tiếp đó là âm thanh của Hoắc Kiệu truyền đến, “Lucy, nghe lời.”

Đỉnh đầu của Chử Duyên nảy ra một dấu chấm hỏi.

Cậu nghĩ, chẳng lẽ là con chó không cẩn thận bấm gọi video cho cậu sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Lại tới chậm rồi, tôi xấu xa quá!

Đôi lời từ editor:

Tác giả không xấu, là tui xấu, tui đã chém gió rất nhiều trong cái chương này....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.