Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai He Rồi

Chương 36: Chương 36




Chử Duyên nhìn quần áo Hoắc Kiệu đưa cho cậu mà hơi sửng sốt.

Ngoại trừ áo thun và quần thì còn có một cái qu@n lót màu xám đậm.

Chỉ là, Chử Duyên có hơi rối rắm nhìn thoáng qua bản thân.

Cảm giác như sẽ rộng.

Nhưng cậu thật sự không muốn thả rông, thế nên do dự một hồi rồi cũng mặc qu@n lót mà Hoắc Kiệu đưa cho cậu vào.

Nhưng mà, bởi vì nó rộng thùng thình nên cảm giác có hơi kỳ lạ.

Cũng may quần Hoắc Kiệu lấy cho cậu là quần thun có dây, sau khi buộc dây lại thì ổn hơn không ít.

Sau khi thay quần áo xong, Chử Duyên nhanh chóng dọn dẹp phòng tắm lại một chút, rồi ném quần áo cậu vừa thay ra vào rổ đồ dơ.

Sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.

Hoắc Kiệu đã thay một bộ quần áo khác.

Hắn lấy khăn lông tùy tiện xoa tóc mình, rồi thuận tay click mở phần mềm gọi cơm, rồi lại nhíu mày vì bên trên hiển thị nhắc nhở trời mưa to dẫn đến ùn tắc giao thông.

Nhìn thấy cửa phòng tắm bị mở ra, hắn ngẩng đầu nhìn sang theo bản năng, rồi sau đó thấy hơi sửng sốt.

Chử Duyên mặc quần áo của hắn, đang hơi rụt rè mà nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Kiệu cho người khác mặc quần áo của mình.

Từ trước tới giờ hắn không nghĩ tới quần áo của mình được người khác mặc trên người sẽ có......!Cảm giác như vậy.

Chử Duyên mảnh khảnh, quần áo của hắn được mặc trên người của Chử Duyên liền biến thành oversize, nhưng lại không giống như là mặc quần áo của người lớn, mà là......!

Trong đầu Hoắc Kiệu bị ma xui quỷ khiến mà xuất hiện cụm từ “Áo khoác của bạn trai” này.

Bởi vì Chử Duyên tắm bằng nước ấm nên làn da trắng nõn hơi phiếm hồng.

Tóc của cậu mềm mại ẩm ướt, đôi mắt đen như nai con kia như bị nhiễm sương mù.

Đối với Hoắc Kiệu mà nói thì áo thun trắng vừa vặn che lại mông của Chử Duyên, bởi vì cổ áo rộng nên có thể thấy được xương quai xanh thực tinh xảo của cậu.

Cái quần màu xám cũng vì quá dài nên đã bị Chử Duyên săn ống quần lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân gầy gò trắng nõn của cậu.

Hoắc Kiệu dời tầm mắt đi, trong lòng lại sinh ra một tia tiếc nuối không rõ ràng.

Chử Duyên dẫm lên dép lê đi đến trước mặt Hoắc Kiệu.

“Tớ tắm xong rồi!” Cậu thúc giục Hoắc Kiệu, “Hoắc Kiệu, cậu nhanh đi tắm đi.”

Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.

Hắn lại liếc nhìn Chử Duyên một cái, giơ tay ném khăn lông sạch sẽ đã chuẩn bị trước đó lên đầu Chử Duyên.

“Ể?”

Chử Duyên bị khăn lông to rộng vừa vặn che khuất, đến khi vén khăn lông lên nhìn lại thì chỉ thấy được bóng lưng Hoắc Kiệu đóng cửa phòng tắm lại thôi.

Cậu nghĩ đến quần áo mình ném vào rổ đồ dơ còn chưa giặt, liền đi đến trước cửa phòng tắm nói với Hoắc Kiệu: “Đồ của tớ còn để trong rổ đồ dơ chưa có giặt, lát nữa tớ sẽ đi giặt, cậu không để ý chứ?”

Hoắc Kiệu đã cởi áo thun trên người mình ra, nghe thấy Chử Duyên đứng trước cửa nói chuyện, hắn hơi nhíu mày.

Chử Duyên đang đứng ở cửa phòng tắm, chờ Hoắc Kiệu trả lời.

Lại không nghĩ tới cánh cửa trước mắt đột nhiên bị mở ra, cậu cùng Hoắc Kiệu đối diện tầm mắt với nhau.

“!!”

Đồng tử của Chử Duyên lập tức phóng đại.

Cậu đỏ mặt, lắp bắp nói: “Tớ, tớ quấy rầy cậu hả?”

Tầm mắt của Hoắc Kiệu dừng trên vành tai phiếm hồng của cậu, hắn khẽ nhíu mày.

“Không cần,” Hoắc Kiệu nói: “Đến lúc đó có người tới giặt.”

“Ò......”

Chử Duyên ngơ ngác nhìn Hoắc Kiệu đóng cửa lại lần nữa, sau đó trong phòng tắm vang lên tiếng nước.

Cậu nghĩ thầm, dáng người của Hoắc Kiệu đẹp thật đó.

Chử Duyên nhịn không được mà sờ bụng của mình, rồi sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bởi vì trời mưa nên bên ngoài chỉ có một màu đen kịt, tiếng mưa rơi vẫn rất vang vọng, thậm chí Chử Duyên còn cảm thấy trận mưa này sẽ luôn rơi liên tục đến khi tận thế.

Cậu dùng giấy lau hết nước trên cặp của mình.

Mặt ngoài của cặp sách ướt hết, cũng may sách vở bên trong không bị ướt nhiều.

Cậu rất đau lòng lấy điện thoại từ trong cặp ra.

Lúc bắt đầu mưa cậu đang cầm điện thoại trên tay để tìm địa chỉ quán ăn, thế nên điện thoại cũng bị mưa xối giống như cậu vậy.

Trong lòng Chử Duyên cầu cho điện thoại Hoắc Kiệu đưa cho cậu đừng hư.

Có lẽ là bởi vì chất lượng điện thoại rất tốt nên khi cậu mở điện thoại lên xem thì mới kinh ngạc phát hiện ra rằng vẫn còn có thể sử dụng được bình thường, không có chỗ nào có vấn đề hết.

Chử Duyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu gọi điện thoại cho Vương Mai.

“Alo? Duyên Duyên,” Vương Mai vừa bắt máy đã hỏi, “Chỗ của con có mưa không? Mẹ đi đưa dù cho con nhé?”

“Không cần không cần,” Chử Duyên vội vàng nói, “Con mượn dù của bạn là được rồi.”

Cậu lại hỏi Vương Mai, “Mẹ về nhà chưa? Bên mẹ có mưa không vậy?”

“Mẹ về nhà rồi.” Vương Mai nói: “Bên phố Tiểu Bàng không có mưa đâu.

Mẹ vừa xem trên thời sự nói nội thành có mưa to, thấy trường học của con cũng ở trong phạm vi kia nên mẹ định đi đưa dù cho con này.”

“Không cần tới đâu,” Chử Duyên nói: “Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, không thôi lại đau xương khớp.”

Dưới sự khuyên bảo của Chử Duyên, cuối cùng Vương Mai cũng từ bỏ ý định đi đưa dù cho cậu.

Bà dặn dò Chử Duyên kỹ lưỡng, nếu khi về nhà mà trời còn mưa thì cứ bắt xe về, đừng lái xe.

Chử Duyên nói: “Dạ, mẹ yên tâm đi.”

Sau khi cúp máy, Chử Duyên nhìn thoáng qua dự báo thời tiết.

Rốt cuộc tin tức về trận mưa to này đã lên dự báo thời tiết rồi, dự tính tạnh mưa vào khoảng hai tiếng sau.

Chử Duyên nhớ tới việc cậu vốn muốn mời Hoắc Kiệu ăn cơm, cậu không khỏi hơi nhíu mày.

Cậu click mở phần mềm gọi cơm, lại nhìn thấy thông báo nhắc nhở bởi vì trời mưa to dẫn tới ùn tắc giao thông, bên cầu vượt vẫn còn một hàng dài, trong chốc lát không thể khơi thông được, vì thế dẫn đến một ít tiệm cơm ở xa đều hủy bỏ dịch vụ giao cơm tận nhà.

Chử Duyên “A” một tiếng, nghĩ một lúc rồi lại click mở phần mềm gọi cơm hộp, sau đó cậu thất vọng phát hiện ra bởi vì trận mưa to này nên shipper cũng không nhận đơn ở mấy tiệm ăn vặt gần đây.

Cũng đúng, loại thời tiết này không nhận đơn mới tốt.

Chử Duyên hơi lo lắng nghĩ, không lẽ cậu và Hoắc Kiệu phải nhịn đói sao, cậu thì không có vấn đề gì cả, nhưng mà còn Hoắc Kiệu thì sao?

Trong lúc sốt ruột, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện, cậu cũng có thể tự nấu cơm ăn mà.

Như vậy cũng có thể coi như là mời Hoắc Kiệu ăn cơm rồi!

Chử Duyên vừa nghĩ ra thì đã làm ngay, cậu định cho Hoắc Kiệu một bất ngờ, vì thế nên không nói với Hoắc Kiệu mà lặng lẽ đi đến phòng bếp.

Nhưng vào lúc mở cửa tủ lạnh ra, Chử Duyên ngây ngẩn cả người.

Tủ lạnh nhà Hoắc Kiệu không có gì cả, rỗng tuếch.

Chử Duyên thấy có chút khó khăn.

Cậu cau mày suy tư một lúc, đột nhiên đôi mắt sáng lên.

Chử Duyên nhớ tới trong khu chung cư Hoắc Kiệu ở có một cửa hàng tiện lợi, bình thường hoạt động 24/24, bây giờ chắc là chưa đóng cửa đâu.

Nghĩ vậy, Chử Duyên liền quyết định đến cửa hàng tiện lợi xem thử.

Cậu tìm được một cây dù lớn màu đen ở huyền quan*, nhưng lại sợ Hoắc Kiệu ra mà không thấy cậu đâu thì sẽ thấy lo lắng.

Bởi vậy cậu hơi do dự xem nên gửi tin nhắn hay là để lại một tờ giấy, hay là cứ đến trước phòng tắm nói một tiếng luôn?

*Huyền quan: là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Trong lúc cậu còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt thì Hoắc Kiệu đã mở cửa phòng tắm đi ra luôn rồi.

Hắn nhìn thấy Chử Duyên cầm cán dù đứng ở trước cửa thì hơi sửng sốt.

“Cậu về à?”

Hoắc Kiệu nhìn thoáng qua cơn mưa xối xuống mạnh mẽ bên ngoài, nhíu mày.

Chử Duyên thấy hắn hiểu nhầm thì vội vàng xua tay, “Không phải không phải, tớ chỉ muốn đến cửa hàng tiện lợi trong khu chung cư để mua vài thứ thôi.”

“Cần gấp vậy à?” Hoắc Kiệu hơi nhíu mày.

Chử Duyên đành phải nói thật: “Tớ muốn đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn......”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Kiệu, âm thanh của cậu càng lúc càng yếu đi, “Tớ chỉ định......!Nếu có thể mua được thì tốt rồi, như vậy tớ có thể nấu cơm cho cậu ăn.”

Hoắc Kiệu giật mình.

Hắn lại liếc nhìn Chử Duyên một cái.

Chử Duyên rũ đầu giống như làm sai chuyện gì.

Cậu nghĩ thầm, có phải Hoắc Kiệu thấy không vui không ta.

Lại đột nhiên nhìn thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng của Hoắc Kiệu cầm lấy cán dù trong tay cậu.

Chử Duyên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Khoé miệng của Hoắc Kiệu hơi giương lên, thấp giọng nói câu, “Cùng đi.”

Vì thế Chử Duyên liền mơ màng đi xuống lầu cùng với Hoắc Kiệu.

Hai người mang cùng mẫu dép lê, Chử Duyên còn mặc quần áo của Hoắc Kiệu, bởi vậy trông trang phục của hai người cũng hơi giống nhau.

Đầu tóc của bọn họ cũng ẩm ướt vì vừa tắm rửa xong nhưng chưa kịp khô.

Chử Duyên nhìn mình và Hoắc Kiệu trong cái gương trong thang máy, cậu nhịn không được mà cười lên, “Chúng ta giống như anh em vậy.”

Hoắc Kiệu nâng mí mắt lên liếc cậu một cái, khoé miệng hơi cong lên, “Vậy kêu anh đi.”

“Vốn dĩ cậu đã lớn hơn tớ một chút.” Chử Duyên nói.

Hoắc Kiệu liền nhìn cậu bằng ánh mắt hài hước, “Có lẽ cũng không chỉ lớn hơn một chút.”

Chử Duyên: “?”

Lúc ra thang máy, bọn họ thật sự rất gần nhau.

Hoắc Kiệu ngửi thấy hương thơm của dầu gội trên người bọn họ giống nhau như đúc.

Hắn thầm nghĩ mặc dù là hương thơm quen thuộc, nhưng ở trên người Chử Duyên thì giống như nó cũng trở nên đặc biệt.

Bọn họ cầm dù, gian nan đi đến cửa hàng tiện lợi dưới cơn mưa to.

Nhân viên của cửa hàng tiện lợi cảm thấy rất kinh ngạc vì có người mạo hiểm mưa to thế này mà tới mua hàng, thế nên y còn dùng ly giấy dùng một lần đổ nước ấm cho bọn họ.

Chử Duyên vội cảm ơn.

Trong cửa hàng tiện lợi, Chử Duyên kinh ngạc phát hiện bên trong có không ít đồ ăn nhanh, đun nóng một chút là có thể ăn được rồi.

Vì thế cậu nói với Hoắc Kiệu: “Hay là chúng ta mua đồ ăn nhanh đi? Cảm giác sẽ rất ngon.”

Hoắc Kiệu hời hợt nhìn lướt qua, biểu cảm hơi lạnh nhạt.

“Không muốn ăn.”

Chử Duyên “A” một tiếng, truy vấn Hoắc Kiệu, “Vậy cậu muốn ăn gì?”

Hoắc Kiệu nhìn cậu, chỉ nói: “Cậu tự xem rồi quyết định đi.”

“Vậy được rồi,” Chử Duyên suy nghĩ một chút, “Vậy tớ đi xem thử ha?”

Hoắc Kiệu: “Ừ.”

Thật ra trong cửa hàng tiện lợi không có quá nhiều rau củ có thể mua.

Chử Duyên lấy một hộp bánh gạo, rồi tìm được một hộp thịt ức gà, rau củ thì rất may mắn mua được một cây bông cải xanh, cùng với dưa leo để trong hộp và một hộp cà rốt.

Ngoài ra thì là một ít gia vị cơ bản như dầu muối tương dấm vân vân, trong nhà Hoắc Kiệu không có gì cả.

Trước đó Chử Duyên đã xem qua, cũng may là không thiếu đồ dùng làm bếp và đồ đựng thức ăn.

Lúc tính tiền, Hoắc Kiệu đang muốn lên trả tiền thì Chử Duyên lại rất kiên quyết nói: “Để tớ.”

Cậu mỉm cười nhìn Hoắc Kiệu, “Đã nói muốn mời cậu rồi mà.”

Hoắc Kiệu đối diện với mắt cậu, nhẹ nhàng nhướng mày, “Không phải hồi nãy còn mời tôi ăn đồ ăn nhanh sao?”

Chử Duyên chớp mắt.

Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Nãy giờ cậu không vui là vì chuyện này hả?”

Hoắc Kiệu không muốn để ý đến cậu.

Chử Duyên liền nói: “Tớ sai rồi, tớ cho rằng cậu sẽ muốn ăn đồ ăn nhanh hơn.”

Hoắc Kiệu giơ tay búng vào trán cậu một cái, “Ngốc.”

Thật ra kỹ năng nấu nướng của Chử Duyên chỉ có thể miễn cưỡng làm được cỡ tự cấp tự túc thôi.

Muốn làm cho người ta hết sức kinh ngạc thì không được.

Cậu đứng trước khu bếp nhìn nguyên liệu nấu ăn được bày ở trên, trong lòng nghĩ đến đồ ăn phải làm một lần rồi bắt tay vào làm ngay.

Vốn dĩ Hoắc Kiệu còn muốn tới hỗ trợ, nhưng từ trước đến giờ hắn không có nấu cơm bao giờ.

Chử Duyên ngại hắn làm vướng tay vướng chân, hơn nữa có người nhìn cậu nấu cơm cũng làm cho cậu hơi ngượng —— nếu lỡ không cẩn thận rồi làm sai thì chẳng phải là không có cơ hội cứu chữa sao?

Vậy thì có hơi ngượng ấy.

Nghĩ như vậy, Chử Duyên liền đuổi Hoắc Kiệu ra khỏi phòng bếp.

Cậu rửa sạch bông cải xanh cùng thịt ức gà trước, xắc xong thì đi rửa cà rốt.

Sau khi chuẩn bị gia vị xong, cậu liền bắt đầu làm món đầu tiên, ức gà xào bông cải xanh.

Thật ra trong lòng Chử Duyên cũng không chắc chắn, không biết nó có biến thành một món hắc ám hay không.

Lúc cậu tự nấu cơm cho mình ăn thì rất tùy ý, cái gì cũng dám thử, phản hồi của Vương Mai vẫn luôn là ăn ngon, Chử Duyên cũng không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm nói quá nữa.

Nhưng bây giờ phải làm cho Hoắc Kiệu ăn, thế nên Chử Duyên trịnh trọng hơn rất nhiều.

......!

Động tác của Chử Duyên còn tính là mau.

Không để Hoắc Kiệu chờ quá lâu, cậu đã làm xong toàn bộ bữa ăn rồi.

Món chính là sủi cảo, cùng với 3 món ăn và 1 canh: Ức gà xào bông cải xanh, bánh gạo cay*, dưa leo ngâm nước tương và canh đậu hũ non.

*QT để là “tạc bánh gạo”, tui tra thì nó chỉ ra món bánh gạo cay (tokbokki) của Hàn Quốc thôi á, vậy nên tui để đại vậy luôn nha:3

Chử Duyên bưng đồ ăn ra bàn hết, rồi sau đó cậu nhìn Hoắc Kiệu bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

“Có thể ăn rồi!” Chử Duyên nói: “Nói trước nhé, ăn không được cũng đừng trách tớ đấy.”

Hoắc Kiệu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy Chử Duyên mang lại cho hắn một loại cảm giác hắn chưa từng có.

Rõ ràng chỉ là một nơi ở tạm, có lẽ mai sau hắn sẽ không nhớ rõ chính mình còn có một chỗ bất động sản này, lại tại một khắc này, Hoắc Kiệu có một ảo giác ngắn ngủi cho rằng nơi này có thể được xưng là “Nhà”.

Tác giả có lời muốn nói:

Có lẽ ngày mai sẽ đăng trễ, các bảo bối không cần chờ đâu ( quỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.