" Yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài "
Sở An Nhan giảm thanh âm xuống chỉ đủ hai người nghe được.
" Công chúa ngươi...... "
Nguyên Doanh Doanh không rõ, nàng ta giấu mười mấy năm, vì sao nàng ta mới tiếp xúc với Sở An Nhan đã bị bại lộ.
Sở An Nhan thoáng nhìn hoàng thượng dang đi ra cùng Đức phi, trong lòng biết nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, nhỏ giọng mở miệng: " Tới Vân Nhai viện nói rồi nói cụ thể sau "
Hai người kia tới, yến hội lúc này mới chính thức bắt đầu.
Sở An Nhan cảm thấy Đức phi mở yến hội này quả thật không tồi, lợi dụng dòng nước chảy để di chuyển đồ ăn đến trước mặt từng người.
Quả nhiên Sở Quảng Văn qua loa khen Đức phi vài câu rồi ban ít thưởng, xong lấy cớ người không được khỏe rời đi trước.
Khi dùng bữa làm sao có thể thiếu rượu ngon, chẳng qua Sở An Nhan quơ quơ ly rượu đỏ, cũng không vội uống.
" An Nhan muội muội, lần trước ngươi sinh nhật mười sáu tuổi, hoàng huynh vẫn chưa kịp chúc mừng, hiện tại ở chỗ này kính ngươi một ly, xem như tạ lễ "
Sở Tấn Tu cười đứng lên khỏi vị trí, nâng chén với Sở An Nhan.
" Hôm nay người không được khoẻ, muội đành phải lấy trà thay rượu cảm tạ nhị hoàng huynh "
Sở An Nhan cầm lấy ly trà sữa uống một ngụm.
Trên mặt Sở Tấn Tu hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng lúc trước Sở An Nhan đã đồng ý, nhưng hắn nhìn thấy nàng cầm ly rượu kia nhưng lại không uống, không có cách nào khác mới ra hạ sách này.
Sở An Nhan này, vì sao không ấn theo kịch bản.
Sở Tấn Tu không có biện pháp, đành phải uống ly rượu rồi ngồi xuống, sau đó tìm cơ hội khác.
" Công chúa, rượu của ngươi? "
" Hẳn là có vấn đề, cẩn thận chút, ngươi cũng không nên uống "
Sở An Nhan đột nhiên nhớ tới lúc mình nhắc nhở Nguyên Doanh Doanh nên ho khan, Sở Tấn Tu có phân phó một người đi xuống.
" Bọn họ có lẽ suy xét đến cơ thể của ta, cũng không hề đưa rượu cho ta, mà là cho ta một ly trà sữa "
" Ngươi uống rồi? "
(còn)