" Tặc...... Đêm qua ta trở như thế nào a? "
" Chính ngài tự đi về "
Chính nàng tự về? Nàng như thế nào lại không có ấn tượng?
Nhưng nam chủ lại không có khả năng sẽ lừa nàng.
Chẳng lẽ đêm qua nàng bị quỷ nhập?
" Như thế nào? "
" Không, không có gì, ta chỉ hỏi một chút ". Sở An Nhan nuốt nước bọt, hàn khí từ lòng bàn chân lan tràn, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định nhắc nhở Lăng Giang một chút, " Ta hoài nghi Ly An cung có ma...... "
Lời nói còn chưa nói xong, cửa trước mặt đã bị đóng lại.
Thật là tà môn, nàng nhớ rõ cuốn tiểu thuyết này là thuần cổ a, như thế nào biến thành huyền huyễn?
Sở An Nhan trở về rửa mặt, vừa ăn cơm vừa suy tư chuyện này.
" Công chúa, ngài cũng đừng suy nghĩ, công chúa là thiên chi ngọc diệp, tà ám không nhập vào được, nói không chừng là ngài mộng du "
" Hồng Tô, ngươi nói có đạo lý a ". Loại sự tình như mộng du này cũng không phải không có khả năng.
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
" Đúng vậy công chúa, ngài còn nhớ khi còn bé ngài mộng du qua, thiếu chút nữa rớt xuống nước, còn may tuần vệ phát hiện kịp thời "
Nguyên chủ thế nhưng còn bị mộng du?
Hết thảy sự tình liền thông suốt.
Nghĩ kỹ sau, Sở An Nhan giải sầu rất nhiều, ăn cơm đều vô cùng ngon.
" Đúng rồi công chúa, còn có chuyện này, hoàng hậu nương nương muốn ngài hôm nay mang Lăng công tử cùng tiến Tử Hiên điện dùng bữa tối "
" Mang Lăng Giang? Vì cái gì? "
Sở An Nhan mạc danh có loại cảm giác giống như dẫn bạn trai về ra mắt cha mẹ.
Lúc trước, Lăng Giang ở phủ công chúa địa vị rất thấp, cùng hạ nhân đều giống nhau, sau lại là chính mình muốn có hảo cảm, Lăng Giang mới có chút phân lượng.
Lại thế nào cũng không tới nông nỗi phải đi gặp đế hậu.
Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy nàng mê muội mất cả ý chí, muốn giải quyết Lăng Giang?
*
Chạng vạng, Sở An Nhan trang điểm một phen sau đó mang theo Lăng Giang đi Tử Hiên điện.
Bữa tối bày ở bên trong đình, là một bữa gia yến đơn giản, đế hậu đều đã tới rồi.
Rõ ràng ước định thời gian còn chưa tới, đôi phu thê này liền đã ở chỗ này chờ, có thể thấy được bọn họ quan tâm nguyên chủ như thế nào.
" An An tới, mau ngồi ". Sở Quảng Văn vẫy Sở An Nhan qua, ở trước mặt Sở An Nhan, hắn dỡ xuống bộ dáng một hoàng đế uy nghiêm, chỉ còn bộ dáng phụ thân từ ái.
Ôn Xu liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh, các món ăn liền lục đục mang lên.
" Đều là món con thích ăn, bất quá hôm nay phải chờ một chút, còn quý nhân muốn tới ". Ôn Xu nhìn Sở An Nhan nói.
"...... ". Bày hết ra rồi bắt nàng ngửi mùi.
Không đúng, còn có quý nhân, quý nhân nào mà đến cả đế hậu cũng chịu chờ.
" Đây là Lăng Giang đi ". Ôn Xu tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía Lăng Giang đang đứng ở cây cột biên.
" Mẫu hậu, Lăng Giang là người phủ công chúa, có chuyện gì tìm con liền được ". Sở An Nhan vội vàng nói, sợ Ôn Xu gây khó dễ hắn..
Lăng Giang đại khái có thể đoán được ý tứ hoàng hậu bảo hắn tới, chỉ không nghĩ tới Sở An Nhan sẽ vội vàng bảo hộ hắn như thế.
Hắn áp xuống cảm xúc nơi đáy lòng, trên mặt không nửa tia gợn sóng.
" Ngươi cái nha đầu này, ta còn chưa nói gì đâu, như thế nào, sợ ta phạt hắn? "
" Không thể nào, mẫu hậu tâm địa thiện lương, như thế nào sẽ phạt hắn ". Nếu là thật sự phạt Lăng Giang, về sau bị hắn ghi hận, Sở quốc liền nguy hiểm.
Nhìn hai người trước mặt, mặt mày thiện lương, Sở An Nhan thật sự không muốn kết cục bọn họ giống trong nguyên tác.
" Chỉ biết ba hoa, ta là muốn bản cung lưu hắn lại dùng bữa "
Sở An Nhan sững sờ vài giây, bên kia Lăng Giang nghe xong mệnh lệnh liền ngồi xuống bên cạnh Sở An Nhan.
Sẽ không phải thật giống dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ đi? Sở An Nhan nhìn Ôn Xu dùng ánh mắt từ ái nhìn Lăng Giang, đột nhiên có chút muốn biết Hồng Tô rốt cuộc nói cho hoàng hậu những gì.
" Thần đã tới muộn "
Nghe thấy được giọng nói có chút quen thuộc, Sở An Nhan quay đầu lại, thấy bạch y nam tử đang tiến vào.
Tầm mắt cả hai vừa vặn chạm phải nhau, sau đó Sở An Nhan nhìn thấy nguyên bản trên mặt Thẩm Tử Sâm mang theo ý cười cũng từ từ thu hồi.
Đến cùng chán ghét nguyên chủ đến mức nào a.
Sở An Nhan bĩu môi, có thể làm cho Thẩm Tử Sâm chán ghét, bản lĩnh của nguyên chủ đúng là thâm hậu.
" Không muộn không muộn, Thẩm ái khanh không cần giữ lễ tiết, lại đây ngồi "
" Nếu người đều đến đông đủ, vậy mọi người liền động đũa đi ". Ánh mắt Ôn Xu quét qua phía ba người, cuối cùng dừng trước mặt Sở An Nhan.
Yến tiếc buổi tối này, đều đã vì nữ nhi nàng mà chuẩn bị tốt.
" Mẫu hậu, tam ca sao không tới? "
" Tam ca ngươi còn có chuyện, đêm nay chỉ có mấy người chúng ta "
Sở An Nhan nga một tiếng, cho nên khách quý bọn họ chờ là Thẩm Tử Sâm?
Hiện tại nhìn đội hình, Sở An Nhan tổng cảm thấy quái quái.
Nhưng thực mau, tầm mắt nàng đều bị mỹ thực trên bàn hấp dẫn.
Rượu Lưu Li Trản mang ra, đồ ăn càng thêm mỹ vị.
Bữa ăn tương đối thoải mái, đề tài chủ yếu đều vây quanh chuyện của Sở An Nhan.
Bọn họ hỏi cái gì, Sở An Nhan đều qua loa trả lời, một lòng chỉ nghĩ ăn cơm.
Sở An Nhan uống xong một bầu rượu, Ôn Xu mang ra một đồ vật kêu Sở An Nhan đi qua.
" Mẫu hậu đưa đồ gì cho ta vậy? "
Sở An Nhan cảm thấy đầu có chút mơ mơ màng màng, lời nói cũng trở nên lộn xộn.
" Ngươi cái nha đầu ngốc, vẫn mê rượu như vậy, rượu hôm nay uống là rượu hoa lê, tác dụng nhanh ". Nhìn mặt Sở An Nhan hơi đỏ, Ôn Xu bất đắc dĩ điểm điểm cái trán của nàng.
Bất quá như vậy cũng tôt, uống say thì sẽ nói thật, nàng cũng có thể biết được người đứa nhỏ này muốn rốt cuộc là ai.
Hôm qua nghe Hồng Tô nói rất nhiều chuyện giữa nữ nhi và Lăng Giang, nói hai người tiếp xúc thân mật, nói công chúa đối xử với Lăng Giang cực tốt.
Ngắn ngủi mới có nửa tháng, An An đối với một tên nam tử để bụng có chút nghĩ không nổi, rốt cuộc trước kia nàng vì Thẩm Tử Sâm cũng làm không ít việc ngốc.
Nếu nàng là do nhất thời giận dỗi mới đối xử tốt với Lăng Giang cũng không phải không có khả năng.
Suy nghĩ nhiều như vậy, tóm lại là muốn khi An An đủ mười sáu tuổi tìm cho nàng một phò mã như ý.
" An An, ngươi nghe mẫu hậu nói, ngươi có vừa ý Thẩm Tử Sâm không? "
" Vừa ý gì? Thẩm Tử Sâm lớn lên soái, đương nhiên vừa ý hắn ". Sở An Nhan nghi hoặc chớp chớp mắt, cảm thấy Ôn Xu hỏi vấn đề linh tinh, soái ca ai mà không yêu?
" Vậy An An có nghĩ muốn hắn sau này trở thành vị hôn phu của ngươi không? "
" Hôn phu? Không có khả năng! Thẩm Tử Sâm hắn chán ghét con như vậy, tuyệt sẽ không đáp ứng, dưa hái xanh không ngọt, tuy rằng mỗi ngày có thể thấy được khuôn mặt Thẩm Tử Sâm, nhưng con đối với hắn trừ bỏ sùng bái còn lại đều không có cảm tình "
Sở An Nhan thanh tỉnh vài phần, Thẩm Tử Sâm đối với nàng mà nói không khác gì thần tượng, nếu thật bị hoàng đế hạ lệnh phải cưới nàng.
Kia không phải là vấy bẩn thần tượng của nàng?
" Mẫu hậu, con hẳn là uống say rồi, con về cung trước ". Sở An Nhan đi đường loạng choạng, nàng thật không ý thức được rượu này tác dụng nhanh như vậy.
Nàng trước kia chưa uống qua rượu, vừa rồi nếm thử còn tưởng rằng là nước trái cây, kết quả uống nhiều chút, nàng hiện tại chỉ nghĩ tìm một chỗ để ngủ.
" An An, mẫu hậu vì ngươi an bài phòng tốt, uống say liền qua đó nghỉ ngơi, ngày mai trở về cũng không sao "
Ôn Xu đệ cái ánh mắt, để cung nữ đỡ Sở An Nhan đi xuống.
Đợi đến khi chung quanh không còn ai, Ôn Xu hướng tới một nơi hơi hơi mỉm cười.
" Ra ngoài đi "