Editor: Qingluanpei
Chương 49 Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ ( 6)
"Nguyễn Kiến Đảng! Lỗ tai của anh có phải điếc rồi không? Nhà mẹ đang ăn thịt nhưng bà ấy lại không gọi chúng ta sang! Anh nói mẹ có ý gì?"
Liễu Chiêu Đệ càng nói càng tức giận, không ngừng khoa tay múa chân nói con thỏ kia lớn thế nào, Đại phòng nấu bao nhiêu, nhưng lại không gọi bọn họ qua ăn cùng, ngược lại còn đóng cửa ăn một mình.
"Đấy là con thỏ anh cả tự mình bắt, thích ăn kiểu gì thì ăn, liên quan gì đến cô."
"Anh là em trai mà, anh ấy ăn thịt nhưng lại không nghĩ đến anh!"
"Vậy còn cô thì sao? Lúc cô ăn thịt cô có nghĩ đến bọn họ đâu?" Nguyễn Kiến Đảng hỏi ngược lại.
Liễu Chiêu Đệ mấp máy môi không trả lời được, suy nghĩ cả nửa ngày mới nói: "Không giống nhau, anh ấy là anh cả, còn anh là em trai, anh ấy phải chăm sóc anh. Hơn nữa còn sống chung một mái nhà, cũng không nên vụng trộm ăn thịt một mình, nói ra thì...."
"Đủ rồi đấy, câm miệng!" Nguyễn Kiến Đảng không nói được cô ta, thấy cô ta càng nói càng kỳ cục liền gầm lên: "Cô nếu không nấu cơm thì đi ra ngoài!"
Nói xong, xoay người lại châm một que diêm vào bệ bếp, Liễu Chiêu Đệ chỉ có thể tiến lên hỗ trợ.
Chờ bọn họ nấu xong cơm, Đại phòng bên kia đã ăn xong. Nguyễn Thỉ và Nguyễn Vỹ chép miệng mỹ mãn trở về, nhìn thấy bọn họ còn đang nấu cơm thì kinh ngạc hỏi: "Ba mẹ, sao bây giờ hai người còn chưa ăn cơm?"
"Bây giờ mới nhớ đến ba mẹ à, lúc nãy ăn thịt...." Liễu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn hai anh em, bên kia Nguyễn Thỉ đã giật ống tay áo kéo Nguyễn Vỹ về phòng, cắt đứt hết mấy lời phàn nàn bực tức phía sau của mẹ mình.
Liễu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn bóng dáng hai anh em, nếu đây không phải con ruột của mình, cô ta thật sự rất muốn dùng cái chảo đập cho mỗi đứa một phát!
Bên này Liễu Chiêu Đệ vừa chua vừa tức, nhà họ Hứa ở bên cạnh cũng không yên phận.
Phòng bếp nhà họ Hứa ở cùng một hướng với nhà Nguyễn Kiến Quốc. Bên kia mùi thịt bay tứ tung, bên này cũng ngửi thấy được.
Năm nay Hứa Thành đã 6 tuổi, ngửi thấy mùi thịt thì nước miếng chảy ròng ròng, cảm thấy trứng gà trong bát mình cũng không còn thơm nữa.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Lưu Mai ngồi đối diện, làm nũng: "Mẹ, con cũng muốn ăn thịt."
"Ăn ăn ăn! Cũng không nhìn xem mình có tốt số giống người ta không!"
Lưu Mai cũng bị mùi thịt kia làm cho thèm thuồng, nghe vậy thì tức giận cho Hứa Thành một cái đũa. Hứa Thành luôn được nuông chiều, nào đã từng bị ai đánh, ngay lập tức khóc òa lên, cơm cũng không ăn, bỏ đũa xuống rồi tụt xuống ghế dựa chạy ra khỏi phòng bếp.
Hứa Kiến Lâm đau lòng nhìn con trai, hỏi cô ta: "Không có việc gì thì cô đánh thằng bé làm gì?"
"Anh tưởng tôi muốn thế à? Nếu không phải do anh không có bản lĩnh, hai mẹ con tôi sẽ ở chỗ này ăn cỏ ăn trấu sao? Nhìn người ta xem, ngày nào cũng ăn thịt, chỉ sợ là ăn đến ngấy rồi!" Lưu Mai hừ một tiếng, nhớ tới chuyện ban ngày liền cảm thấy tức giận, lại nhìn Hứa Kiến Lâm, chỗ nào cũng cảm thấy không vừa mắt.
Người đàn ông này không cao lớn dũng mãnh giống Nguyễn Kiến Quốc, ngoại hình cũng bình thường, năng lực kiếm tiền càng không thể so sánh. Đừng nói là bắt được gà rừng với thỏ, chỉ sợ đến chuột cũng không bắt được! Thật không biết tại sao lúc trước mình lại coi trọng hắn?
Còn có người mẹ đã chết cả thằng nhóc kia, nghe nói giống với Thư Khiết, gia thế nhan sắc đều là đỉnh cao, làm sao lại mắt mù coi trọng người đàn ông này thế cơ chứ?
"Trấu đâu mà trấu?" Hứa Kiến Lâm nhíu mày, khảy khảy bát cơm khoai lang đỏ với rau xanh, cho rằng đây đã là món ăn không tồi rồi.
Hứa Kiến Lâm người này thật sự là, không đua đòi với người khác, có thể để cho vợ con ấm no là cảm thấy thỏa mãn rồi.
"Nói anh cũng không hiểu!" Lưu Mai cũng lười nói tiếp với hắn, nhanh chóng ăn hết cơm của mình, đặt bát cơm xuống nói với Hứa Kiến Lâm: "Đợi lát nữa anh dọn dẹp phòng bếp, động tác nhanh lên, bây giờ giá dầu lại tăng rồi!"