Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

Chương 33




Sau khi Vu Sảng đồng ý, tất nhiên hắn không còn cơ hội để phản bác nữa.

Gần như lập tức, hắn tiến lên một bước, đồng thời khóa cửa phía sau lưng.

Họ gần đến mức chóp mũi chạm nhau, hơi thở quấn quýt. Vu Sảng nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng, đầy dục vọng mãnh liệt.

Khao khát muốn được chiếm trọn trái tim Lục Nhất Mãn chưa bao giờ thay đổi.

Lục Nhất Mãn nhìn thấy bóng hình mình hằn trong mắt hắn, đồng thời trong hơi thở đan xen, nhiệt độ cơ thể hai người cũng đang tăng vọt.

Đôi mắt anh sâu thẳm và mê hoặc, nhìn vào như có thể nuốt chửng người ta bằng cảm tình mãnh liệt chất chứa bên trong.

Vu Sảng lại không khỏi chìm đắm trong đó. Mặt hắn đỏ bừng, không kìm được cúi người xuống, nhưng ngay khi môi răng chạm nhau, Lục Nhất Mãn đã ngoảnh mặt đi.

"Nơi này em rất ít khi tiếp đãi khách qua đêm, nên không có đồ vệ sinh dự phòng. Để em xuống dưới mua cho anh."

Anh chỉnh trang lại quần áo xộc xệch trên người, với lấy áo khoác trên giường rồi bước ra ngoài.

Vu Sảng còn lại một mình, ánh mắt u ám quay lại, chăm chú nhìn bóng lưng anh, đầy vẻ cố chấp.

Còn Lục Nhất Mãn đứng dưới lầu, châm một điếu thuốc, ngước nhìn vầng trăng trên cao, lại xoa xoa sâu vào mi tâm.

Thật phiền phức.

Anh sắp hết kiên nhẫn rồi.

...

Cuối cùng Lục Nhất Mãn không quay lại căn hộ, vì anh nhận được cuộc gọi từ Bành Đa Đa. Đầu dây bên kia, hắn say mèm đang nói nhảm, còn có tiếng Cao Khâm Thường la hét inh ỏi.

Bành Đa Đa đã đánh hắn ta, còn là kiểu đè xuống mà đánh.

"Tên khốn kiếp! Lục Nhất Mãn! Mau đến đây kéo Bành Đa Đa đi! Nếu anh không đến tôi sẽ gọi vệ sĩ ném hắn ta ra đường đấy!"

Câu cuối cùng phát ra tiếng vỡ giọng, rồi là tiếng chửi bới lầm bầm của Bành Đa Đa, cùng với âm thanh nắm đấm đập vào thịt và tiếng Cao Khâm Thường rít lên đau đớn.

Cuối cùng, điện thoại rất ồn ào, có lẽ đã rơi xuống đất trong lúc ẩu đả. Giữa một mớ hỗn loạn, Cao Khâm Thường vẫn can đảm cho anh biết địa chỉ, cuối cùng để lại một câu đe dọa yếu ớt: "Nếu trong nửa tiếng nữa anh không đến, tôi sẽ đánh gãy răng Bành Đa Đa!"

Nhưng theo tiếng kêu thảm thiết bên đó, có lẽ khả năng răng Cao Khâm Thường bị đánh gãy còn cao hơn.

Sau khi cúp máy, Lục Nhất Mãn dụi tắt điếu thuốc. Anh ngước nhìn căn hộ trên lầu vẫn sáng đèn, suy nghĩ một lúc, rồi vẫn không nhắn tin cho Vu Sảng.

Có lẽ anh không biết, hoặc có lẽ anh biết, Vu Sảng đang đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn anh rời đi dưới lầu.

Chiếc xe hỏng lần trước đã sửa xong. Lục Nhất Mãn khá tiết kiệm, chiếc xe này đã được vá víu lại xong, anh cũng chẳng có ý định đổi mới, vẫn có thể chạy được, chỉ là không tăng tốc tốt như trước.

Giữa đường, điện thoại lại đứt quãng gọi đến. Qua tiếng chửi bới và cãi vã bên trong, anh đại khái hiểu được nguyên nhân sự việc.

Nguyên nhân chỉ là tên ngốc ngây thơ Bành Đa Đa muốn ra mặt thay anh.

Qua một loạt thái độ bất thường của anh đối với Vu Sảng, sau khi đấu tranh tâm lý, Bành Đa Đa cuối cùng cũng chấp nhận mối quan hệ giữa anh và Vu Sảng.

Vậy nên trong mắt hắn, dù Vu Sảng không cùng phe với họ, nhưng Vu Sảng cũng là người của Lục Nhất Mãn.

Thế nhưng gần đây lại truyền ra tin Vu Sảng sắp liên hôn với nhà họ Cao. Chưa chốt hạ, nhưng đối với họ cũng chẳng phải bí mật gì khó dò.

Hôm nay anh mới cùng Vu Sảng về nước, trong giới đã truyền ra chuyện này!

Bành Đa Đa không thể chấp nhận được!

Nhưng Lục Nhất Mãn lại đang bệnh, hắn không thể truyền nỗi phiền muộn trong lòng hộ anh, nên đã liên lạc với Lạc Đình ra ngoài uống rượu!

Càng nói càng nhiều, rượu cũng càng uống càng nhiều, hắn say rồi, đầu óc bắt đầu mơ hồ.

Không biết sao Bành Đa Đa lại nhớ đến chuyện Lục Nhất Mãn ngã xuống sườn núi cả tháng trời mà chẳng ai đến thăm, lại nghĩ đến mối quan hệ đắng cay trước đây giữa anh và Dư Tứ Minh, càng nghĩ càng khóc.

Tuy việc giờ đây ở bên Vu Sảng rất bất ngờ, nhưng cũng coi như có kết cục viên mãn!

Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện chướng ngại vật là nhà họ Cao!

Bành Đa Đa thấy cay đắng trong lòng, hắn cảm thấy Lục Nhất Mãn như một cọng rau trắng đáng thương!

Vì vậy, hắn tự nhận là người bạn thân duy nhất của Lục Nhất Mãn, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này!

Nhưng hắn đã tính sai, tính sai ở chỗ Lạc Đình là kẻ thích xem náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Sau khi nghe xong, đối phương hoàn toàn không bị lây nhiễm bởi nỗi bi phẫn của hắn, ngược lại còn hăng hái xúi giục hắn hẹn Cao Khâm Thường ra ngoài đánh một trận.

Không phải Cao Khâm Thường và Lạc Đình có thù oán gì cả, chỉ là Cao Khâm Thường quá kiêu ngạo, Lạc Đình không chịu nổi có kẻ còn kiêu ngạo hơn mình!

Bành Đa Đa vốn ngốc, hắn tin ngay, còn rất hưng phấn, lập tức gọi điện khiêu khích Cao Khâm Thường một phen.

Cao Khâm Thường lại là kẻ không chịu nổi kích động, điển hình của tính cách vừa lành vết thương đã quên đau, lập tức một mình lái xe đến chiến trường trong đêm khuya.

Một kẻ dễ nổi nóng, một kẻ say rượu đang nổi điên, hai người gặp nhau là tẩn nhau ngay!

Chỉ là không ngờ Lạc Đình xem náo nhiệt thật, nhưng ra tay cũng thật, thấy Bành Đa Đa chịu thiệt thòi, cậu ta cũng lập tức nhảy vào.

Giữa chừng, theo lời của Cao Khâm Thường, Lạc Đình còn nhân lúc đánh nhau bóp eo hắn ta mấy cái.

Hắn ta có lý do chính đáng mà nghi ngờ rằng đối phương đang thừa cơ mà chấm mút mình đây mà.

Đồ gay chết tiệt!

Hai người vừa chạm mắt nhau, suýt nữa lại đánh nhau.

Lục Nhất Mãn đứng giữa tách hai người ra, hơi nhíu mày đau đầu.

"Thôi đủ rồi, tôi đã biết chuyện, đừng đánh nữa. Lạc Đình, phiền cậu đưa Đa Đa về, nếu chị gái cậu ấy biết cậu ấy uống say mèm ngoài đường còn đánh nhau, chắc chắn sẽ dạy dỗ cậu ấy một trận."

"Vậy chuyện này cứ thế mà bỏ qua sao?" Lạc Đình cũng bị kích động thật sự, nhìn Cao Khâm Thường bằng ánh mắt đầy lửa giận.

Lục Nhất Mãn quay đầu nhìn Cao Khâm Thường mặt mũi bầm dập, thở dài nói: "Vốn dĩ họ không nên đánh nhau."

Nếu không phải Lạc Đình xúi giục.

Lạc Đình tự biết, nhưng không thừa nhận, cậu ta ngẩng cổ, bất mãn nói: "Vậy cũng tại nhà họ Cao làm việc không đàng hoàng!"

"Mày nói lại xem, nhà tao làm sao không đàng hoàng?!"

Cao Khâm Thường làm bộ muốn xông lên, nhưng chỉ làm điệu bộ thôi, dù sao kẻ thiệt là hắn, nên khi Lục Nhất Mãn vừa giơ tay ngăn lại, hắn lập tức phối hợp dừng bước.

Lạc Đình cười khẩy một tiếng, mặt Cao Khâm Thường lập tức đỏ bừng.

"Nhà họ Vu không phải các người muốn nhúng tay là được đâu. Vu Sảng không nói làm gì, hắn tuyệt đối không hợp với em gái mày. Vu Xuyên càng không phải kẻ dễ đối phó. Mày tin không, chỉ cần nhà mày có một chút gì khiến Vu Sảng không hài lòng, Vu Xuyên có thể trực tiếp san phẳng nhà mày luôn đấy."

Lạc Đình khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Cao Khâm Thường đang nhíu chặt mày.

"Nhưng hôn nhân chính trị vốn rất bình thường mà..."

"Nhà mày bình thường à? Nhà họ Vu bình thường à? Không nói tới ba mày cưới ba bà vợ, anh hai mày nghiện ma túy vào tù, mày trực tiếp được đẩy lên làm thiếu gia thứ hai, chưa kể hiện tại nhà họ Vu cũng tuyệt đối không yên ổn, bọn họ còn có cả một cuộc nội chiến phải đánh kìa."

Nói đến câu cuối cùng, cậu ta liếc nhìn Lục Nhất Mãn.

Lúc này Lục Nhất Mãn đang đứng một bên hút thuốc, vẻ mặt không liên quan.

Anh đứng dưới ánh đèn, cao ráo thẳng tắp, tay kẹp điếu thuốc với những khớp xương rõ ràng, khuôn mặt không cười có chút lạnh lùng và cấm dục, nửa gương mặt được ánh sáng chiếu rọi, trong mơ hồ tỏa ra vẻ quyến rũ khiến người ta mềm nhũn chân.

Đệt mợ! Hút thuốc mà cũng đẹp trai thế!

Lạc Đình buộc mình thu hồi ánh mắt, tiếp tục kiêu ngạo nhìn Cao Khâm Thường.

"Chuyện này tao cũng đâu có quyết định được." Giọng Cao Khâm Thường đầy bực bõ, nhưng rõ ràng hắn đã nghe lọt tai lời Lạc Đình nói.

Lạc Đình cười khẩy một tiếng, đầy vẻ khinh miệt.

"Nên mày mới vô dụng như vậy đấy. Được đẩy lên làm thiếu gia thứ hai rồi mà còn chả chen vào được câu nào."

Câu này vừa nói ra, Cao Khâm Thường quả nhiên bị kích động.

"Mày nói cái đéo gì?!"

"Tao nói mày là đồ vô dụng đấy."

"Đệt, mày..." Cao Khâm Thường định xông lên động thủ, nhưng liếc thấy Lục Nhất Mãn bên cạnh rõ ràng không có ý định ngăn cản, hắn nhăn nhó kéo khóe miệng đau nhói, tự mình dừng lại.

Đấng trượng phu không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, hừ!

"Chống mắt lên mà nhìn, cưới xong rồi, các người cứ chờ xem điều gì sẽ xảy đến." Lạc Đình lạnh lùng nhìn hắn.

Cao Khâm Thường có chút không tin, hắn còn muốn vùng vẫy.

"Mày dựa vào cái gì mà nói vậy? Dù gì cũng là hai nhà trong Top 3 liên kết, mạnh mẽ hợp tác. Nhà tao không hề thua kém bất kỳ nhà nào!"

Lạc Đình nhìn gã bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu, thẳng thừng giơ một ngón tay.

"Thứ nhất, Vu Xuyên tuyệt đối là con sói ăn thịt không nhả xương, dù hiện tại hắn ta tạm thời bị kìm hãm, nhưng một khi bắt được cơ hội, nhà họ Cao các người chính là món khai vị đầu tiên hắn sẽ ăn."

Cậu ta lại giơ thêm ngón tay thứ hai.

"Thứ hai, mạnh mẽ hợp tác à? Mày thật là ngây thơ quá, khi cân bằng bị phá vỡ, mày dựa vào đâu mà nghĩ người khác sẽ cho hai nhà tụi mày cơ hội liên thủ, mà không phải tụ tập lại biến nhà tụi mày thành bia đỡ đạn?"

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của Lạc Đình, Cao Khâm Thường rùng mình, bỗng nhiên tỉnh táo.

Top 3 cũng chỉ là nhờ nắm bắt được thời cơ thuận lợi năm xưa mới đứng ở vị trí đó, còn nhà Trần, nhà Triệu, nhà Vương, những thế lực không thể nhìn thấu này...

Còn cả nhà họ Lạc...Hắn đối diện với đôi mắt của Lạc Đình.

Nhà họ Lạc không phô trương ở thủ đô, không phải vì họ sa sút, mà vì chiến trường chính của nhà họ Lạc ở nước ngoài, nhưng giờ Lạc Đình đã về nước, là huyết thống trực hệ của nhà họ Lạc, cậu ta ở ngay thủ đô, vậy thì nhà họ Lạc...

Hắn không dám nghĩ tiếp, hắn chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng hàng ngày, đây không phải chuyện hắn nên quan tâm.

Dù tự nhủ như vậy, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo đó vẫn còn đọng lại trong cơ thể hắn mãi không tan.

"Tao không tin lời mày nói, cứ đợi đấy, thù hôm nay sớm muộn gì tao cũng trả!"

Cao Khâm Thường để lại một câu đe dọa, không thể ở lại thêm nữa, vội vàng lên xe rời đi.

Nhưng người tinh ý đều có thể nhìn ra sự hoảng loạn và dao động của hắn.

Lạc Đình thu hồi hai ngón tay, thẳng thừng giơ ngón giữa về hướng hắn rời đi, khẽ chửi từ miệng.

"Đồ ngu."

Lục Nhất Mãn kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cậu ta, đôi mắt dưới ánh sáng mờ ảo có chút u tối, không thể nhìn rõ cảm xúc bên trong.

Khi Lạc Đình tưởng đối phương sẽ hỏi gì đó, Lục Nhất Mãn chỉ nói một câu, "Đưa Đa Đa về đi."

Nói xong anh dụi tắt điếu thuốc trên tay vào thùng rác, không ngoái đầu lại bước vào đêm tối.

Lạc Đình sững người, nhìn bóng lưng anh lầm bầm nhỏ, "Làm gì mà ngầu thế."

Cậu ta quay người định vác Bành Đa Đa đang ngả nghiêng chảy nước miếng lên, nhưng dừng lại một lúc, rồi lại đỏ mặt ngồi xuống.

Đệt mẹ, ăn cái gì mà đẹp trai thế không biết!

Cả đời cậu ta ghét nhất là những gã đàn ông đẹp trai hơn cậu ta mà cậu ta không thể có được!

...

Lúc này đã là đêm khuya, xe cộ trên đường thưa thớt hẳn, ánh đèn neon lấp lánh cũng dần tắt, chỉ còn vài chiếc xe rải rác và ánh đèn đường lướt qua.

Anh một tay nắm vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc.

Điện thoại đặt trên xe liên tục rung lên, dù không có tên hiển thị nhưng anh biết đó là cuộc gọi từ Vu Sảng.

Vào giây cuối cùng khi cuộc gọi sắp kết thúc, anh bấm nút trả lời.

"Vu Sảng, em đang trên đường về nhà."

Qua gương chiếu hậu, gương mặt anh không biểu cảm, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.

Bên kia truyền đến hơi thở gấp gáp của Vu Sảng, cảm xúc dữ dội và nồng nàn xuyên qua màn hình điện thoại. Trong sự tĩnh lặng vô thanh, anh có thể cảm nhận được sự bất ổn và nóng nảy của Vu Sảng.

"Anh vẫn ổn chứ?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Giọng nói qua điện thoại bỗng trầm xuống, như lời thì thầm của người tình, khiến tai Vu Sảng tê dại trong chốc lát.

Hắn ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn tấm thảm hồng dưới chân, một tay nắm chặt ống quần.

"Mau về đi." Hắn nói với giọng khàn đặc.

"Mau về đi." Hắn lặp lại lần nữa.

Lục Nhất Mãn lặng lẽ nhấn ga, mắt nhìn thẳng phía trước.

"Được."

Đèn trong khu chung cư gần như đã tắt hết, chỉ còn một ngọn đèn vẫn kiên cường sáng trong đêm khuya.

Anh bước ra khỏi thang máy, chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã được kéo ra từ bên trong.

"Sao vậy..."

Câu nói của anh chưa kịp dứt, nụ cười vẫn còn vương trên môi, Vu Sảng đã vòng tay ôm lấy cổ anh và hôn lên.

Nụ hôn vô cùng gấp gáp, mang theo nỗi khao khát không thể nói thành lời của Vu Sảng.

Bước chân bị kéo vào trong, cánh cửa đóng sầm lại, đánh thức cả đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang.

Lục Nhất Mãn tựa lưng vào tường, một tay đỡ lấy eo Vu Sảng, để mặc hắn đè lên người mình hôn một cách cuồng nhiệt lẫn bốc đồng.

Đối phương hôn một cách vụng về, chỉ biết liếm láp lung tung trên môi anh, hơi thở dồn dập, mang theo sự nóng bỏng đậm đặc.

Ánh mắt Lục Nhất Mãn từ bình thản ban đầu bỗng chốc trở nên sâu hút.

Anh nắm chặt eo Vu Sảng, đẩy hắn áp vào tường, anh cao hơn Vu Sảng một chút, ở khoảng cách gần cần phải cúi đầu nhìn hắn, có thể dễ dàng bao bọc lấy hắn.

Nhịp điệu bắt đầu do anh nắm quyền kiểm soát, nụ hôn của người đàn ông trưởng thành mang nhiều vị đắng hơn, chứa đựng sự cám dỗ nguy hiểm song hành cùng dục vọng.

Lục Nhất Mãn chỉ cần luồn tay vào khe hở vạt áo của hắn, Vu Sảng đã run rẩy mềm nhũn cả người, hoàn toàn gục vào lòng anh.

Hắn bị hôn đến mê man, lại càng đắm chìm sâu hơn.

Khi Lục Nhất Mãn định rút lui, Vu Sảng vẫn ôm lấy cổ anh tiếp tục đuổi theo.

Cho đến khi chạm vào môi Lục Nhất Mãn, hắn mới cảm thấy thả lỏng, đầy lưu luyến áp sát vào anh.

Lục Nhất Mãn cúi đầu nhìn đôi mắt mơ màng của hắn, khi hắn vô thức hé miệng đòi hôn, anh hôn sâu hắn một cái, rồi lại chầm chậm rút ra trong cơn run rẩy của hắn, sau đó nhẹ nhàng mổ lấy môi đối phương một cái.

Động tác thân mật như vậy dần dần làm Vu Sảng bình tĩnh lại, bắt đầu chu môi, hợp tác khi anh mổ môi mình, chờ đợi nụ hôn tiếp theo của anh.

Trong mắt anh mang theo ý cười, ngón tay chậm rãi vuốt ve eo hắn dưới vạt áo.

Vu Sảng rất nhạy cảm, bất cứ chỗ nào có thể khiến người ta có cảm giác, hắn đều sẽ phát sinh phản ứng.

Vì vậy hắn luôn run rẩy nhẹ, cổ cũng ửng hồng lên.

Hắn là một người đàn ông mà nhìn bề ngoài, chắc chắn không ai nghĩ rằng hắn yếu đuối.

Nhưng lại sở hữu tất cả những phản ứng vô cùng đáng yêu khi động tình.

"Còn muốn nữa."

Vu Sảng mở đôi mắt hơi mơ màng, chỉ bị sờ vào eo đã suýt đứng không vững, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn dâng hiến bản thân mình.

Hắn áp sát vào cơ thể Lục Nhất Mãn, mặt đỏ bừng, nhưng lại thành thật bộc lộ phản ứng bản năng chân thật của mình.

Lục Nhất Mãn cảm nhận được điều đó.

Anh nắm chặt eo Vu Sảng, trong lúc đối phương run rẩy cọ xát, khẽ dùng sức ngăn lại động tác áp sát lên của hắn.

Vu Sảng chăm chú nhìn anh không chớp mắt, rất e thẹn, nhưng cũng rất thành thật.

Anh mím môi, im lặng rất lâu sau đó mới mở miệng, "Để em giúp anh."

Đồng thời anh vặn vai Vu Sảng, khiến hắn quay mặt vào tường, không cho đối phương nhìn rõ biểu cảm trên mặt mình.

Anh một tay đè lên lưng hắn, một tay đưa về phía trước vạt áo, vừa không để Vu Sảng quá gần gũi với mình, cũng không quá xa cách.

Ngoài hai bàn tay của anh, Vu Sảng chỉ có thể cảm nhận hơi thở của anh, không thể chạm vào bất kỳ tấc da thịt nào trên cơ thể anh nữa.

Hắn hơi bứt rứt mím chặt môi.

Lục Nhất Mãn khi nắm lấy eo hắn đã cảm nhận được, dù áo sơ mi của Vu Sảng có lộ ra kẽ hở cũng vẫn được nhét gọn gàng vào trong quần.

"Anh đeo nịt giữ áo à?"

Anh móc lấy một sợi dây, khi bật trở lại, sợi dây đánh vào chân Vu Sảng.

Vu Sảng run lên, cúi đầu nói: Ừm."

Hắn gần như ngày nào cũng mặc trang phục chính thức ra ngoài, và tất nhiên, mỗi lần hắn đều chỉnh trang bản thân một cách chu đáo nhất.

Điều này không liên quan đến việc có đang ở nơi làm hay không, trong cuộc sống hàng ngày, hắn cũng yêu cầu bản thân phải chỉn chu như vậy.

Lục Nhất Mãn cũng chỉ có một lần thấy hắn không mặc trang phục chính thức, mà là một chiếc áo khoác đen, nhưng ngay cả khi đó, bên trong hắn vẫn mặc áo sơ mi gọn gàng.

"Không mặc, sẽ nhăn."

Cả gáy Vu Sảng đều đỏ bừng.

Lục Nhất Mãn chăm chú nhìn vào làn da đó, nếu bây giờ hôn lên sẽ rất vừa vặn, nhưng anh lại không động đậy.

Cà vạt của Vu Sảng lỏng lẻo treo trên cổ, thắt lưng cũng trễ xuống nửa chừng trên eo quần, bàn tay chống tường không dám dùng sức, co lại rồi lại duỗi ra.

Còn Lục Nhất Mãn đứng phía sau hắn lại ăn mặc chỉnh tề như một nhà truyền giáo, ngay cả cúc cổ áo cũng được cài chặt trên yết hầu.

Cuối cùng, Vu Sảng khàn giọng gọi tên anh.

"Lục Nhất Mãn."

Anh cúi đầu nhìn hắn, yết hầu chuyển động, khô khốc đáp lại một tiếng.

"Ừm."

...

Đã lâu lắm rồi Vu Sảng mới ngủ say như vậy, trong phòng không đốt hương thơm, chỉ có mùi thuốc lá thoang thoảng.

Hắn cũng không nhớ rõ tối qua mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, nhưng nhớ rằng Lục Nhất Mãn luôn ở bên cạnh hắn.

Khi mở mắt ra, trong phòng chỉ có một mình hắn, Lục Nhất Mãn không có ở đó.

Bên ngoài cửa sổ có một tia nắng xuyên qua tầng mây, không khí cũng rất trong lành, chỉ là mang theo chút se lạnh, có lẽ mùa đông sắp đến rồi.

Hắn vén chăn xuống giường, mở cửa ra, Lục Nhất Mãn đang ngồi trên ban công đọc sách, anh mặc quần dài, áo len cardigan, trên sống mũi kẹp một cặp kính không gọng.

Lục Nhất Mãn không bị cận thị nặng lắm, anh chỉ thỉnh thoảng mới đeo kính.

Dáng vẻ này của Lục Nhất Mãn như biến thành một người khác, từ người đàn ông dịu dàng thanh lịch trở nên có khoảng cách hơn, lạnh lùng hơn, kiềm chế hơn, vẫn lịch thiệp như cũ, nhưng lại như đang giấu đi điều gì bí mật không thể để người khác dòm ngó sau lớp kính.

Hắn lặng lẽ nhìn anh, từng chút một khắc sâu hình ảnh của anh vào tâm khảm.

Lục Nhất Mãn nhận ra ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt nở nụ cười.

"Anh dậy rồi à, ngủ có ngon không?"

Đôi mắt anh ẩn sau tròng kính, khiến nụ cười trên gương mặt anh cũng như mang theo chút bí ẩn.

Vu Sảng sững người, gật đầu.

"Rất ngon."

Chưa bao giờ ngủ một giấc yên bình đến vậy, ngay cả ác mộng cũng không thấy đâu.

"Bây giờ đã 8 giờ rồi, anh có cần ra ngoài không?" Lục Nhất Mãn nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi hắn.

Vu Sảng khựng lại, mới nhớ ra hôm nay có hẹn.

Hắn nắm chặt tay mình, nhưng lại dừng lại, cúi đầu, băng trên ngón tay đã được băng bó lại.

Điều này khiến hắn nuốt nước bọt, những lời nói chôn giấu trong miệng mãi không thốt ra được.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhắm mắt lại, khẽ "ừm" một tiếng.

Vu Sảng một mình ra khỏi cửa, thậm chí không ăn bữa sáng, Lục Nhất Mãn cũng không làm cho hắn, tất cả như thể là sự mặc định có chủ ý của Lục Nhất Mãn.

Sau khi cánh cửa đóng lại, gió thổi qua chiếc cà vạt đen treo trên ban công, Lục Nhất Mãn cúi đầu nhìn bóng dáng Vu Sảng rời đi phía dưới, "phịch" một tiếng, cuốn sách trong tay được đóng lại.

...

Ngồi trong công ty, Vu Xuyên dù thế nào cũng không thể tập trung vào tài liệu trước mặt, trong lòng y luôn có một cảm giác lo lắng đang dày vò y không ngừng.

Ngay cả từng phút trôi qua trên đồng hồ cũng trở nên khó chịu vô cùng.

Cuối cùng, y vẫn đứng dậy, thư ký vừa định vào thông báo về cuộc họp ngạc nhiên nhìn bóng dáng y sắp ra ngoài, không khỏi nhắc nhở: "Chủ tịch Vu, lát nữa còn có cuộc họp với Giám đốc Vu..."

Vu Xuyên nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: "Đến thì bảo anh ta đợi."

Nói xong, y quay lưng đi ra ngoài không hề ngoái lại.

Khi ngồi lên xe, cảm giác bực bội trong lòng Vu Xuyên gần như đạt đến đỉnh điểm, tài xế không dám hỏi nhiều, theo địa chỉ lái xe ra ngoài.

Buổi sáng ở Kinh Trung hơi bận rộn, xe cộ trên đường rất nhiều, tiếng còi xe qua lại cùng với những đèn đỏ dường như chờ mãi không hết, khiến sắc mặt y càng lúc càng khó coi.

Đây đều là những thứ y đã quen thuộc hằng ngày, nhưng hôm nay lại trở nên không thể chịu đựng nổi.

Trong một lần dừng xe chờ đèn đỏ, phía sau vang lên tiếng còi thúc giục, y nổi gân xanh, lạnh mặt mở cửa xe, đi về phía chiếc xe phía sau.

Tài xế hoảng sợ, vội vàng cũng xuống xe theo, còn những chiếc xe phía sau thì ngạc nhiên và hơi e dè nhìn sắc mặt u ám của y.

Khi đi đến trước chiếc xe đó, cảm giác bực bội trong lòng Vu Xuyên gần như nuốt chửng lấy y.

Nhưng y lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Bây giờ y đang làm gì vậy, mất hết lý trí, nổi giận với một người đi đường sao?

Trong lòng chợt trống rỗng, y cụp mắt xuống, đứng im lặng một lúc, rồi lại quay người rời đi.

Khi y trở lại xe, những chiếc xe phía sau thầm thở phào nhẹ nhõm, tài xế đi theo cũng vội vàng xin lỗi đối phương.

Khi xe họ từ từ lái đi, những chiếc xe phía sau đều lặng lẽ quay vô lăng tránh xa một chút.

Loại xe này nếu vô ý va quẹt một tí, thì có bán nhà cũng không đền nổi!

...

"Chủ tịch Vu, đến rồi."

Tài xế dừng lại một lúc mới lên tiếng nhắc nhở Vu Xuyên đang ngồi ở ghế sau.

Vu Xuyên đang mải suy tư nghe thấy câu nói này, trái tim chợt thắt lại.

Y nắm tay cầm cửa xe dừng lại rất lâu, mới hít sâu một hơi rồi xuống xe.

Đối diện quán cà phê có một người đàn ông mặc vest lạnh lùng điển trai đang ngồi.

Đối phương cô đơn ngồi ở đó, chỗ ngồi đối diện trống không.

Đồng tử Vu Xuyên chợt co lại, lập tức mím môi, ngay cả mắt cũng không dám chớp.

Nhà họ Cao là cái thá gì! Dám bắt anh trai y phải chờ!

Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm thanh thản và bình tĩnh của Vu Sảng khi nhìn ra ngoài cửa kính, trong lòng y chợt ngẩn ngơ, rồi nhanh chóng bị nỗi chán nản chiếm lĩnh.

Còn y.... là cái thá gì chứ?

Nếu y có can đảm hơn một chút, hôm nay Vu Sảng đã không phải ngồi ở đó.

Nhưng đối với y, điều y phải chấp nhận từ trước đến nay không phải là áp lực nặng nề từ ông già họ Vu, mà là rào cản trong lòng y không thể vượt qua.

Y không thể chấp nhận, và cũng không thể chịu đựng bất kỳ khả năng nào về việc Vu Sảng rời xa y.

"Xin chào, Vu tổng."

Giọng nói quen thuộc khiến Vu Xuyên giật mình, y ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lục Nhất Mãn chỉ cách một chỗ ngồi.

"Sao anh lại ở đây?"

Lục Nhất Mãn cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn quán cà phê đối diện, khẽ nói: "Đến từ nơi xa xôi, nhấm nháp một tách cà phê mà thôi."

Nói xong, anh thu hồi ánh mắt từ Vu Sảng, lại nhìn về phía Vu Xuyên, chớp mắt nói, "Nhưng cà phê ở quán đó không ngon bằng quán này. Do đó có thể thấy, Vu tổng xét về năng lực đưa ra lựa chọn, có tầm nhìn xa hơn Vu Sảng nhiều."

Vu Xuyên như bị tát một bạt tai, y "bộp" một cái đứng dậy, nhưng vì e ngại điều gì đó, lại cố nén xuống, ngồi trở về.

Y hít sâu một hơi, cố gắng không để mất bình tĩnh rồi đứng dậy, đi đến vị trí đối diện Lục Nhất Mãn ngồi xuống, không quên mang theo ly cà phê của mình.

Cuộc đối đầu lần trước vẫn còn rõ mồn một, y thua thảm hại.

Nhưng y biết, bản thân vấn đề này không thể đánh giá bằng thắng thua.

"Lục Nhất Mãn, ý của anh tôi đều hiểu, nhưng dựa vào đâu mà anh bình phẩm tôi?"

Y chăm chú nhìn Lục Nhất Mãn, trong mắt mang theo cơn giận dữ bùng phát.

Lục Nhất Mãn vẫn nhìn y một cách bình thản, chân bắt chéo, nửa tựa vào lưng ghế, tư thế cao ngạo vô hình mang theo bầu không khí áp chế tự nhiên.

"Dựa vào việc, anh đang làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.