Lúc Diệp Nhược Phi tỉnh lại đã là hai ngày sau. Hắn chỉ vừa mới nhúc nhích một chút, chỉ cảm thấy cả cơ thể đều mỏi nhừ, đầu óc nặng nề mơ hồ tựa như đã nằm rất lâu rồi. Gian nan mở mắt, đập vào tầm nhìn là một màu trắng toát, nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là một tấm màng lụa mỏng, trên người hắn còn được đắp chăn, vô cùng thoải mái.
Nhưng mà đại não Diệp Nhược Phi có chút không theo kịp tiết tấu này.
"Không phải đã chết rồi sao?" Hắn lẩm bẩm, "Chẳng lẽ đây là thiên đường?"
Cố chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, trên tay liền cảm thấy một cơn đau nhức truyền đến. Hắn hơi nhăn mặt, biết rõ cơn đau này là do bản thân đã rạch tay mà ra, nhưng khi giơ cánh tay đã được băng bó cẩn thận lên nhìn, cơ hồ còn ngửi được mùi thảo dược toát ra bên trong lớp vải băng, tâm trạng hắn lúc này rất khó tả.
Chuyện gì vậy? Là Giang Đình Phong phát hiện ra rồi giúp hắn ư?
Không có khả năng, Giang Đình Phong đã vứt bỏ hắn rồi, sẽ không có chuyện thương hại giúp đỡ gì cả. Hơn nữa vào lúc đó hắn rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh của bản thân đã chấm dứt rồi, nhưng mà sao bây giờ lại hít thở đều đặn mà ngồi ở đây?
Đưa tay vén tấm màn lụa, hắn bị khung cảnh trước mắt làm cho chấn động.
Trước mặt hắn là một cái bàn tròn cùng với bốn cái ghế, bên trái là một cái tủ, bên phải là cửa sổ còn đang đóng chặt. Tất cả đều tỏa ra mùi gỗ tươi mới.
Nhưng vấn đề không nằm ở đây!
Cái căn phòng mang phong cách cổ trang này là sao vậy? Chẳng lẽ bản thân bị ảo giác rồi?!
Diệp Nhược Phi không dám tin mà đứng bật dậy, tiến về phía trước sờ soạng hết cái này tới cái kia, cư nhiên đều là hàng thật. Cơ mà thời buổi hiện đại còn có người thích style này ư? Ngay cả TV hay máy lạnh cũng không có.
Nhìn xung quanh một lượt, hắn cảm thấy nơi này tuyệt đối không phải nơi ở lúc trước của mình. Vậy hắn đang ở đâu?
Cảm giác hơi nóng nực cùng với bức bách khó chịu, hắn đưa tay lên cổ áo toang mở cúc áo ra cho thoải mái, nhưng lại không chạm được vào bất kỳ cái cúc nào. Giật mình chạy tới cái gương lớn ngay kế bên nhìn, hắn choáng váng đầu óc. Bản thân vậy mà đang mặc một bộ đồ cổ trang ống tay rộng giống mấy công tử trong phim kiếm hiệp, lại còn là cái màu tím rịm đượm buồn nữa chứ =))))).
Diệp Nhược Phi cảm thấy chính mình sắp lên huyết áp.
Lắc lắc đầu, tự nhủ bây giờ không được hoảng loạn, nếu không đầu hắn thật sự sẽ hỏng mất
Dứt khoác bước ra ngoài xem xét tình hình để tìm kiếm hy vọng, lỡ đâu chủ nhà này chỉ là thích trang trí phòng theo kiểu cổ trang thôi thì sao, chắc chắn ở ngoài vẫn bình thường chứ nhỉ?
Tuyệt đối đừng giống như những gì hắn đang nghĩ lúc này!!!
Nhưng sự thật vẫn luôn nghiệt ngã. Ở bên ngoài, không chỉ cảnh vật mà còn có cả con người nữa, toàn bộ đều toát ra hơi thở thuần cổ. Thậm chí có một nữ nhân đi đến trước mặt hắn mỉm cười hỏi: "Công tử, người tỉnh rồi, có muốn dùng thiện không?"
Diệp Nhược Phi gần như hóa đá, cứng nhắc dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, thấy đau thấu trời thì liền triệt để hết hy vọng. Nở nụ cười gượng gạo lắc đầu với nữ nhân kia, bảo một câu "không cần" rồi loạng choạng trở vào phòng.
Giờ thì hắn chắc chắn với suy nghĩ của mình rồi, chuyện đã đến nước này thì cũng chỉ có một khả năng thôi.
Bản thân đây là xuyên cmn không rồi!!!
Diệp Nhược Phi chính thức hoang mang. Là xuyên không rồi. Không ngờ sau khi chết đi có thể xuyên không. Chuyện này thật quá phi khoa học đi!
Hắn không phải không biết về khoảng này, trước đây học cấp ba từng bị một đám hủ nữ nhồi vào đầu ba cái thể loại tu chân, huyền huyễn, dị thế, xuyên không, trọng sinh gì gì ấy cho nên cũng không xa lạ gì. Nhưng mà ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới bản thân trở thành đối tượng bị xuyên đi.
Diệp Nhược Phi âm thầm cảm khái, cái vận cứt chó gì thế này.
Lão thiên gia cùng với xuyên không gia, hai người đây là đang hợp tác trêu đùa lão tử có phải không hả?
Mệt mỏi ngồi xuống giường, lại nhìn vào cái gương lớn ở kế bên, thấy rõ vẫn là gương mặt của chính mình, hắn mới thở phào. May mà không xuyên vào xác thiếu gia công tử nào khác, nếu không chắc hắn lại phải mệt mỏi lắm đây.
Mà nghĩ đi nghĩ lại, xuyên không cũng tốt, sống lại cũng được. Ở thế giới này không có Thiên Thiên, cũng không có Giang Đình Phong, có lẽ hắn sẽ được sống thoải mái là chính mình.
Nghĩ vậy, tâm tình hắn liền tốt lên một chút. Phải, chỉ có một chút thôi. Bởi vì cho tới bây giờ, cho dù đã tạm chấp nhận chuyện bản thân xuyên đến một thế giới khác, thế nhưng vừa mới thức dậy hắn đã nằm ở đây, còn không biết chỗ này là cái địa phương nào nữa. Lỡ như ở trong hang ổ kẻ xấu thì không phải sẽ đi tong cái mạng nhỏ vừa mới nhặt về này sao.
Khó khăn lắm mới sống lại, lại phải chết một cách oan uổn thì.....
Diệp Nhược Phi rơi lệ đầy mặt, sao số lão tử khổ thế này???
---oOo---oOo---
"Vương gia, người đã tỉnh lại rồi."
Bên trong thư phòng, ám vệ phụ trách theo dõi tình hình của Diệp Nhược Phi đang báo cáo kết quả công việc cho chủ tử của mình.
Âu Dương Kỳ ngồi trên ghế, trên tay là một cây bút lông mềm, sự tập trung vẫn dồn vào bức tranh thủy mặc còn chưa hoàn thành lúc trước. Lúc nghe bẩm báo cũng chỉ hơi nâng mí mắt, sau đó thong thả tiếp tục việc của mình.
"Chuyện ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?" Y hỏi.
Ám vệ đáp: "Đã làm rồi thưa vương gia, người thuộc hạ phái đi ngày hôm qua đã trở về, nói rằng Quốc sư không có xuất cung."
"Không xuất cung?" Âu Dương Kỳ mặt không đổi sắc, khóe mắt như mang điểm suy tư, "Nói vậy thì người kia quả thật không phải là Quốc sư rồi."
Trước giờ y không tin vào mấy chuyện thần tiên hay ma quái như người khác, khi gặp chuyện thì sẽ bình tĩnh mà tra xét theo hướng mà bản thân thấy hợp lý nhất. Nhưng dường như chưa bao giờ gặp phải loại chuyện khó lý giải như thế này. Một con người kỳ lạ đột ngột xuất hiện giữa chiến trường, lại bình chân như vại mà giúp quân ta chiến thắng ngoại xâm. Bây giờ lại thêm một người nữa không biết từ đâu nhảy ra, dung mạo giống như được đúc cùng một khuôn với người trước. Cho dù y làm đủ mọi cách cũng vẫn không có một chút manh mối nào về lai lịch của cả hai, trong lòng không khỏi nảy sinh cảnh giác.
"Vương gia, thuộc hạ thấy người kia rất kỳ lạ." Ám vệ nói.
"Kỳ lạ?" Âu Dương Kỳ ngẩng đầu, ý tứ thắc mắc.
Ám vệ đáp, lông mày hơi nhíu tựa như cố nhớ lại: "Thuộc hạ nghe thấy người đó nói vài câu rất khó hiểu, cái gì mà xuyên không, rồi còn thế kỷ gì gì đó, còn có đã chết rồi sao lại ở đây." Dừng một chút, lại dùng ánh mắt rối rắm nhìn Âu Dương Kỳ, "Vương gia, không phải hắn bị điên chứ?"
Âu Dương Kỳ không trả lời, mà bắt đầu trầm tư, cẩn thận suy nghĩ những gì ám vệ vừa mới nói, những thứ khác không quan trọng lắm, chỉ có câu "đã chết rồi sao lại ở đây" là khiến y để tâm. Nói cách khác, người nọ là đã chết rồi ư? Nhưng nào có đạo lý người chết sống lại đâu chứ.
"Vương gia." Ám vệ gọi, "Có cần theo dõi tiếp không?"
Đi theo y đã nhiều năm, ám vệ đương nhiên biết được tính cẩn trọng của vương gia nhà mình.
Y trầm mặc, ngón tay vân vê từng đường nét trên bức tranh phía trước, một lúc sau mới nhẹ giọng phân phó: "Tiếp tục theo dõi, đừng để kinh động người."
Ám vệ cúi mình "vâng" một tiếng rồi lập tức lui ra.
Ngồi thêm một chốc, y cũng đứng dậy, khoác áo ra khỏi phòng.
Bên trong hoa viên ở phía sau vương phủ, Diệp Nhược Phi đang ngồi bên bàn đá hóng gió, đứng ở đối diện là một nha hoàn tên gọi Phương Ly, là một nha hoàn mười lăm tuổi được Âu Dương Kỳ phân phó tới chăm sóc và hầu hạ hắn. Phương Ly này tính tình hoạt bát, nhanh nhẹn lại thân thiện, tốt bụng, vài ba câu nói chuyện đã liền xem Diệp Nhược Phi là người một nhà, cũng là người đã dẫn đường cho hắn đi tới chỗ này.
Lúc này cả hai đang cười cười nói nói rất là vui vẻ.
"Thì ra nơi này là phủ vương gia a." Diệp Nhược Phi ngạc nhiên, có chút đỡ không nổi, không thể tin là sau khi mình xuyên không lại có thể rơi vào cái nơi quyền quý mức này.
"Đúng vậy, không phải ai muốn vào cũng có thể vào đâu nha." Phương Ly hếch mũi tự cao.
Diệp Nhược Phi ngoài cười nhưng trong thì đang điên cuồng rơi nước mắt. Tuy là rớt vào nhà giàu nhưng mà không phải mấy cái tiểu thuyết kia thường nói mấy người có quan hệ với triều đình toàn là người bụng dạ thâm sâu khó lường không hay sao? Như vậy thì mình ở trong này có khác nào ở trong hang cọp không cơ chứ T.T
Sự thật sao mà nghiệt ngã.....
"Diệp công tử, ngươi có muốn uống trà không? Ta mang đến cho ngươi." Phương Ly vừa nói vừa mở nắp lồng bánh bao trên bàn ra.
"Được thôi, làm phiền ngươi." Diệp Nhược Phi mỉm cười gật đầu.
Khuôn mặt thanh tú, mắt hoa đào, môi hồng thuận, nụ cười vừa nở đã lập tức chói mù mắt thiên hạ. Chỉ thấy Phương Ly sắc mặt ửng hồng vội vã đứng dậy rời đi, giống như còn ở lại lâu thêm chút nữa sẽ lập tức chảy máu mũi.
Diệp Nhược Phi khó hiểu nhìn theo bóng lưng nha hoàn, cảm thấy con gái thời phong kiến thật dễ ngượng ngùng.
Mà lúc này, hắn có thể rảnh mắt mà quan sát hoa viên này một lúc.
Nơi này nói nhỏ cũng không nhỏ, mà lớn cũng không lớn. Xung quanh có trồng vài cây tử đằng thân cao chừng ba mét, thân lớn tán rộng, hầu như che hết đi ánh sáng mặt trời. Ở gần chỗ hắn ngồi có một cái hồ sen nho nhỏ, bên trong hình như có nuôi cả cá, lúc buồn bực đứng ở đây ngắm chúng bơi qua bơi lại có vẻ không tệ. Diệp Nhược Phi phóng tầm mắt đi khắp nơi, thấy ở phía xa xa vậy mà có cả một mảnh đất nhỏ trồng đầy thảo dược các loại. Thầm nghĩ không biết y học thời này đã phát triển tới đâu rồi.
Hắn nhàm chán nhìn lên vòm cây trên đầu, nhớ lại hồi trước học Đại học ngành Y, lúc mới bắt đầu thì ngày nào cũng phải học thuộc các loại thuốc, tên thuốc, cách nhận biết thảo dược chưa qua xử lý các thứ. Lúc đó chỉ cảm thấy muốn bỏ học cho xong, nhưng mà không nghĩ tới bây giờ lại có thể nhìn thấy chúng ở đây một lần nữa.
Nghĩ nghĩ, dù sao thế giới này cũng làm gì có máy móc kỹ thuật, chắc là sau này hắn sẽ phải nghiên cứu thêm về y học ở đây.
Phương Ly rất nhanh đã trở lại, trên tay còn cầm theo một bộ ấm trà tinh xảo. Sau khi đặt xuống bàn thì liền giúp hắn rót một ly, làm rất tốt nhiệm vụ hầu hạ của mình.
Diệp Nhược Phi cầm ly, học theo cách uống trà của mấy diễn viên trong phim, thổi nguội rồi hớp một ngụm nhỏ, ngay sau đó lập tức biến sắc.
"Đắng quá!"
"Đắng ư?" Phương Ly nghe vậy cũng thử rót một ly cho mình, "Đúng là đắng thật. Đây là trà hoa cúc mà vương gia nhà chúng ta rất thích, nhưng mà nếu không hợp với ngươi thì ta sẽ đổi cái khác vậy."
Diệp Nhược Phi gật đầu, Phương Ly liền đem bình trà đi thay. Cầm lấy một cái bánh bao nhai nhai, vị đắng trong miệng dần lắng xuống, hắn thầm suy xét về khẩu vị trà đầy vấn đề của vị vương gia này.
Sau này nếu có gặp mặt, nhất định không thể cùng ngồi thưởng trà ngâm thơ được. Tuyệt đối không thể!