Chớp mắt bảy ngày nữa đã trôi qua, hai người Kỳ Phi dừng chân tại Thiên Thừa Quốc hơn một tuần, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, rất tròn bổn phận của người làm khách.
Hôm nay, như thường lệ, Âu Dương Kỳ luyện võ cùng với A Phiến cô nương, Diệp Nhược Phi ngủ trưa trong phòng. Tôn đại lão gia vào triều, thư sinh cùng Tôn nhị lão gia làm thuốc. Hết thảy chẳng có gì thay đổi.
Cho đến khi Diệp Nhược Phi ngủ trưa xong.
Hơn một tuần chăm chỉ bồi bổ, lần này thuốc giải triệt để phát huy tác dụng. Lúc hắn mở mắt ra đã không còn trông thấy những thứ mờ ảo nữa.
Lần này mọi thứ đặc biệt rõ ràng.
Từ những thứ to lớn như cánh cửa, cái bàn cho đến những thứ nhỏ nhặt hơn như đôi giày, ngay cả chi tiết hoa văn trên rèm che cũng nhìn được hết.
Nhưng bởi vì vừa mới ngủ dậy vẫn còn đang ngơ ngác, Diệp Nhược Phi đần người ra một lúc lâu trên giường mới phản ứng lại được.
... Hắn nhìn thấy rồi! Thật sự nhìn thấy rồi!!
Đôi mắt của hắn rốt cuộc trở lại!
Trong lòng không nén nổi kích động, tim hắn đập thình thịch, hai bước thành một phóng thẳng xuống giường.
Lúc mở cửa phòng ra, đôi mắt lâu ngày mới tiếp xúc với ánh sáng nheo lại, một giọt nước mắt vô thức rơi ra, được ánh mặt trời chiếu vào, lấp lánh.
Diệp Nhược Phi chân trần chạy ra ngoài phòng, đứng trước một khung cảnh xa lạ, hắn dừng lại bước chân, cảm giác vui vẻ bỗng hơi chùn xuống, đột nhiên mờ mịt.
Hắn phải tìm vương gia ở đâu đây?
Trong thời gian bị mù mặc dù được Âu Dương Kỳ dắt đi xung quanh, cũng cảm nhận được một chút hoàn cảnh, thế nhưng khi chân chính nhìn thấy, không hiểu sao hắn lại trở nên mất phương hướng, không biết hoa viên nên đi về phía nào.
May mắn thư sinh đi lấy thuốc cho Tôn nhị lão trở về trông thấy hắn đứng ngẩn ra đó đã vội đi tới.
"Diệp công tử sao lại ra đây?"
Diệp Nhược Phi nghe âm thanh quen thuộc của cậu, một phát quay phắt đầu lại, chính xác nhìn vào thư sinh: "Cậu là Tôn nhị thiếu gia!"
Thư sinh bị tình huống bất ngờ làm cho hơi giật mình, mới gật đầu, sau đó lại thấy không đúng lắm, mới hỏi: "Công tử cần đi vệ sinh ư? Ta dẫn ngài đi nhé."
Diệp Nhược Phi lắc đầu, như tìm được cứu tinh, nắm chặt lấy tay cậu, gấp gáp nói: "Ta... Ta nhìn thấy rồi! Hai mắt ta khỏi rồi! Xin hỏi vương gia đang ở đâu?"
Thư sinh đầu tiên ngớ người, lúc sau như hiểu được hắn đang nói gì, nhất thời hai mắt mở to: "Ngài nhìn thấy được rồi?!"
Diệp Nhược Phi gật đầu.
Không chờ hắn nói tiếp, thư sinh đã nhanh chóng kéo hắn đến hoa viên.
Âu Dương Kỳ đang đứng chỉ điểm một số lỗi sai trong chiêu thức của A Phiến đột nhiên thính tai nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu liền thấy thư sinh giống như đang lôi kéo Diệp Nhược Phi chạy tới.
Y sải bước tới ôm Diệp Nhược Phi qua, giọng nói lo lắng: "Có chuyện gì thế?"
Vừa nói vừa liếc thư sinh, như trách cứ cậu sao lại lôi kéo mạnh như vậy.
Diệp Nhược Phi lọt thỏm trong lòng y, bàn tay níu lấy vạt áo có mùi hương thanh lãnh quen thuộc, chóp mũi bỗng cay cay.
Âu Dương Kỳ đang kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu hay không, đột nhiên trên môi có cảm giác mềm mại áp tới. Y kinh ngạc cúi đầu, Diệp Nhược Phi chỉ nhón người thơm nhẹ một cái, híp mắt cười: "Vương gia, ta nhìn thấy ngài rồi."
Âu Dương Kỳ nghe xong ngỡ ngàng: "Mắt của ngươi..."
Diệp Nhược Phi nói: "Đã khỏi rồi."
Y ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cong thành hai hình bán nguyệt kia, Diệp Nhược Phi đang rất vui vẻ, liền không nhịn được kích động cùng vui mừng mà ôm chầm lấy hắn.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi."
Diệp Nhược Phi ôm y, thuận tay vỗ lưng.
Mới ngày hôm qua vẫn không có tiến triển, Âu Dương Kỳ còn nghĩ chắc sẽ phải chờ rất lâu, ai mà ngờ được hôm nay nói khỏi liền khỏi, đúng là làm cho người ta không kịp chuẩn bị.
A Phiến cô nương nghe thấy như thế cũng đi lại gần, hào sảng nói: "Diệp công tử khỏe mạnh là tốt rồi. Tối nay có muốn uống rượu chúc mừng không?"
Diệp Nhược Phi nghe vậy xua tay bất đắc dĩ: "Đa tạ A Phiến cô nương, nhưng có lẽ không nên tốn kém như vậy."
A Phiến bị hắn từ chối cũng không buồn, chỉ cười ha hả, là một tiểu cô nương hoạt bát.
Âu Dương Kỳ nói: "Vẫn còn một đơn thuốc chưa uống. Đi thôi, bổn vương đưa ngươi về phòng."
Diệp Nhược Phi gật đầu, cả hai cùng rời đi, để lại thư sinh cùng A Phiến.
Thư sinh nhìn thấy trên bàn có bộ ấm trà dùng dở, chủ động bước tới dọn dẹp, thuận miệng nói: "Diệp công tử khỏe lại rồi, chắc là họ sẽ mau chóng trở về Thiên Quốc."
Sau đó dừng lại, nhìn sang A Phiến: "Sau này tỷ không được luyện võ cùng Âu Dương vương gia nữa rồi."
A Phiến lúc này mới nghĩ tới vấn đề này, khoanh tay nhún vai: "Có sao đâu. Thời gian qua luyện chung đã đủ rồi, ta cũng đã tiến bộ không ít. Ngược lại đệ phải nhìn lại mình đấy, mấy hôm nay chẳng thấy đệ luyện tập gì cả."
Thư sinh gãi gãi đầu: "Công việc của phụ thân quá bận, đệ phải giúp ông ấy."
A Phiến phất phất tay, quay người đi: "Thôi, cứ làm chuyện mà đệ muốn, đừng để sau này bị ta vượt mặt là được."
Thư sinh không trả lời, cúi đầu đặt ly trà vào khay, khóe môi không dấu vết hơi kéo lên.
.
Sau khi hay tin Diệp Nhược Phi đã khôi phục đôi mắt, Tôn nhị lão cũng rất vui, lần chữa trị này xem như thành công, mới hào phóng tặng cho hắn mấy cây thảo dược trân quý, dùng để sắc cùng với thuốc bổ. Diệp Nhược Phi vô cùng cảm kích, còn nói sau này nếu có cơ hội sẽ mang một ít đặc sản Thiên Quốc đến làm quà.
Lại trôi qua thêm hai ngày, Âu Dương Kỳ đề nghị nên sớm trở về, vì thế vào sáng sớm hai người liền mua một ngựa, nói lời từ biệt với Tôn gia.
Vẫn như cũ là Âu Dương Kỳ cưỡi ngựa còn Diệp Nhược Phi ngồi phía trước tựa vào vai y, khác biệt lần này là chuyến đi không còn căng thẳng nữa.
Lúc đi vội vàng, lúc về thong thả.
Diệp Nhược Phi ngẩng đầu nhìn mây trắng bồng bềnh trên trời, trong lòng cảm khái bản thân thật sự may mắn, vượt qua được kiếp nạn này. Hắn nghiêng qua nói với người bên cạnh: "Cảm ơn ngài đã cùng ta bôn ba."
Âu Dương Kỳ nghe vậy nở nụ cười: "Ừ."
Diệp Nhược Phi lại nói: "Lần này trở về phải đi thăm Đoạn gia để cảm ơn, ta đã hứa sẽ nấu một bữa cơm cho ông ấy."
Âu Dương Kỳ im lặng lắng nghe, lại yêu chiều đáp: "Được."
Diệp Nhược Phi tiếp tục nói: "Không biết bệ hạ và ca ca sao rồi."
Âu Dương Kỳ đáp: "Họ đang đợi ngươi trở về."
"Đợi chúng ta chứ." Hắn nói.
"Ừ."
Hai người một người nói một người trả lời, ngươi một câu ta một câu, lúc sau lại đột nhiên chìm vào im lặng.
Con ngựa bước đi trên đường phát ra tiếng lộc cộc, gió thổi miên man, rất dễ buồn ngủ.
Âu Dương Kỳ thắc mắc tại sao hắn không nói nữa, quay đầu mới thấy, Diệp Nhược Phi đang nhìn mình, trong đôi mắt có ý tứ.
Trong phút chốc y đột nhiên đoán được hắn định nói gì tiếp theo.
Quả nhiên, Diệp Nhược Phi hỏi: "Ngài sẽ không nhầm lẫn chúng ta nữa phải không?"
"Chúng ta" ở đây là chỉ hắn và Thiên Thiên, ý muốn tra hỏi y liệu có phải sẽ tiếp tục vì Thiên Thiên mà coi hắn như một kẻ thay thế.
Trái tim Âu Dương Kỳ bỗng mềm đi, Nhược Phi của y đang muốn dò hỏi y đây mà.
"Sẽ không đâu." Y trả lời chắc nịch.
Bây giờ trong lòng bổn vương chỉ có ngươi mà thôi, ta sẽ không để bản thân mắc một sai lầm nhiều lần.
"Thế thì được." Diệp Nhược Phi nghe y khẳng định rồi mới quay đầu đi, thả lỏng người, như một con mèo lười biếng thở ra.
Âu Dương Kỳ nhìn hắn, trong lòng thầm quyết định trở về rồi sẽ càng chăm lo người này nhiều hơn nữa.
.
Hành trình lúc đi về không có nhiều vướng bận, cho nên chỉ nửa tháng sau bọn họ đã đi đến biên giới Thiên Quốc.
Nhìn những người dân ăn mặc giản dị lại quen thuộc, Diệp Nhược Phi có cảm giác kỳ thực mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, chớp mât tỉnh lại tất cả chẳng có gì thay đổi.
Âu Dương Kỳ xuất ra thẻ bài vương gia, hai người nhanh chóng đi qua nơi cửa khẩu, trở về "nhà".