Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 303




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Trên phố không xa đơn vị chúng ta có một quán bún móng giò, mùi vị cực kỳ hấp dẫn, anh dẫn em đến."

Không ngờ thật sự có, Tô Nguyệt Hi hứng thú theo Tần Kiêu đi.

Sau đó, hai người cùng nhau thong thả đi trên phố.

Bây giờ đang là đầu hè, không lạnh không nóng, ánh nắng vàng rực rãi chiếu xuống người, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp.

Trong thời tiết tuyệt vời như vậy, còn có người định sẽ đồng hành cùng mình suốt đời, Tô Nguyệt Hi cảm thấy tâm trạng thư thái, rất tốt.

Còn Tần Kiêu thì không cần phải nói, có người mình yêu bên cạnh, trái tim anh như sắp bay lên.

Dọc đường, Tần Kiêu nói không ngừng, luôn nói chuyện với Tô Nguyệt Hi, hoàn toàn khác với trước kia.

Thỉnh thoảng có người quen thấy, đều có chút không thể tin được, không dám tin người không ngừng nói kia là Tần Kiêu, trước kia một ngày có thể anh không nói nổi một câu.

Vậy là, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người, cặp đôi đẹp đẽ này từ từ bước ra khỏi đơn vị.

Mười phút sau, hai người đến quán bún, thưởng thức một tô bún nóng hổi.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, Tần Kiêu lại nói: "Xung quanh đơn vị không có nhiều chỗ chơi, nhưng anh biết gần đây có một cái hồ rất đẹp, anh đèo em bằng xe đạp đi ngắm được không?"

Rõ ràng Tần Kiêu muốn hẹn hò, nếu anh không có vấn đề gì thì Tô Nguyệt Hi chắc chắn cũng sẽ đồng ý.

Nhưng anh mới xuất viện, dù Tô Nguyệt Hi có thiếu suy nghĩ đến mấy, cô cũng không để anh đi xe đạp.

"Tần Kiêu, anh vẫn chưa khỏe hẳn, chuyện này để lần sau nhé!"

Tần Kiêu yếu ớt nói: "Anh... anh cảm thấy mình rất ổn."

Tô Nguyệt Hi mỉm cười nói: "Sức khỏe của anh không phải do anh quyết định, em biết rõ tình trạng của anh hơn anh đấy."

Nghĩ đến việc bạn gái là bác sĩ, không thể lừa được, Tần Kiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếc nuối nói: "Vậy được, nhưng chúng ta đã hẹn, sau này khi anh khỏe chúng mình sẽ đi một lần."

"Em có thời gian sẽ đi." Tô Nguyệt Hi gật đầu nói.

Không thể đi xa, Tần Kiêu cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian quý báu này, dẫn Tô Nguyệt Hi đi dạo xung quanh, để tăng cường tình cảm.

Đến chiều, Tô Nguyệt Hi phải trở về.

Cô có thể dành thời gian hôm nay đã là rất tốt rồi, nếu tối không trở về, đội ngũ nghiên cứu sẽ nổi điên lên mất.

Hơn nữa, mới chỉ bắt đầu hẹn hò, dù không làm gì, Tô Nguyệt Hi cũng không thể ở ngoài qua đêm, cô không muốn cho người khác cơ hội bôi nhọ mình.

Tần Kiêu dù không muốn, nhưng anh là người có lý trí, biết Tô Nguyệt Hi nói đúng, chỉ có thể đồng ý để cô đi.

Sau khi đưa Tô Nguyệt Hi lên xe về, Tần Kiêu đứng nhìn theo bóng cô rời đi với vẻ mặt lưu luyến.

Tô Nguyệt Hi cũng hơi lưu luyến, cô nhìn Tần Kiêu qua cửa sổ cho đến khi không thể thấy bóng dáng anh nữa mới dời tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên Tô Nguyệt Hi cảm nhận được cảm giác khi tình nhân phải xa cách, tâm trạng không mấy tốt.

Chẳng trách mọi người bảo rằng khi yêu, trí tuệ dễ dàng giảm sút, tâm trạng khi đang yêu thật sự rất dễ bị ảnh hưởng.

Tâm trạng không tốt, làm việc gì cũng dễ mắc lỗi.

Điều này không thể chấp nhận được, cô không thể để Tần Kiêu chi phối tâm trạng của mình.

Bây giờ tình cảm còn tốt đẹp thì chưa là vấn đề gì, nhưng nếu sau này hai người có mâu thuẫn, thì sẽ không tốt cho bản thân cô.

Tô Nguyệt Hi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xua tan đi nỗi buồn bã trong lòng.

Khi trở về nhà đã là buổi tối, khi đi Tô Nguyệt Hi không nói lý do với Hứa Đình, vì vậy ngay khi cô vừa đến nhà, Hứa Đình đã không kiên nhẫn hỏi: "Hôm nay con đi đâu thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-303.html.]

Tô Nguyệt Hi ban đầu định giấu, nhưng rồi cô bất chợt nhớ lại việc mẹ cô gần đây càng ngày càng giục cưới, thẳng thắn nói ra, để yên lòng mẹ.

"Tần Kiêu hôm nay xuất viện, con đi gặp anh ấy."

Hứa Đình cảm thấy có gì đó không đúng, "Lần trước cậu ấy ốm con cũng đã đến một lần, sao hôm nay lại đi nữa? Con không phải là người nhiệt tình như vậy!"

Tô Nguyệt Hi mỉm cười, "Con đi gặp con rể của mẹ đấy, câu trả lời này mẹ hài lòng chưa?"

"Ối chà," Hứa Đình bị tin tức này làm cho giật mình đến nỗi cắn phải lưỡi.

Bà ấy vừa hít hà vừa không thể tin hỏi: "Con... con... con không lừa mẹ chứ?"

"Mẹ, mẹ nghĩ con dám lừa mẹ về chuyện lớn như vậy sao?"

Hứa Đình: Niềm vui đến quá bất ngờ, bà ấy hơi không chịu nổi.

Hứa Đình ôm ngực, từ từ ngồi xuống, mất vài phút mới thở ra một hơi dài, cười như Phật Di Lặc, nói: "Ha ha ha, con gái mẹ làm tốt lắm."

"Tần Kiêu, chàng trai đó mẹ đã để ý từ lâu rồi, người đâu vừa đẹp trai vừa làm việc giỏi, con có thể gả cho một chàng rể tốt như vậy, con làm tốt lắm."

Tô Nguyệt Hi nhấp một ngụm trà rồi hỏi lại Hứa Đình: "Đừng bảo mẹ nghĩ con và Tần Kiêu ở bên nhau, là con được lợi đấy nhé?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Đình trợn trắng mắt nhìn Tô Nguyệt Hi, "Mẹ chưa già đến mức ngu si đâu, biết rõ đúng sai. Tất nhiên là thằng bé kia được lợi."

"Có điều, nếu tương lai cháu trai cháu gái của mẹ có một người cha như thế, cũng rất tốt. Mẹ rất hài lòng."

Tô Nguyệt Hi vỗ vỗ tay như đang làm sạch bụi không tồn tại, nói: "Vậy mẹ nhớ nói với những người giới thiệu đối tượng cho con, bảo họ đừng bận tâm nữa, đừng giới thiệu ai nữa."

Hứa Đình vẫy tay: "Biết rồi, biết rồi."

Đùa chứ, Tô Nguyệt Hi cuối cùng cũng đã tìm được đối tượng, người ấy lại còn có tính cách tốt, ngoại hình đẹp, công việc tốt, có một con rể tốt như vậy, Hứa Đình đương nhiên không thèm nhìn những người do người khác giới thiệu nữa.

Dù những người họ giới thiệu thực ra cũng không tồi, nhưng so với Tần Kiêu thì còn kém xa.

Hứa Đình vẫn biết phân biệt tốt xấu. Nếu có người tốt hơn, dù sao cũng không để Tô Nguyệt Hi ở bên người tệ hơn.

Vì Hứa Đình không có ý kiến, Tô Nguyệt Hi cảm thấy yên tâm.

Khi Tô Hồng Hưng biết hai người hẹn hò, anh ấy cảm thấy hơi khó chịu.

Dù cẩn trọng đến đâu, cuối cùng em gái vẫn bị chú sói non cắp đi.

Còn là bạn thân làm điều đó, thật quá đáng.

Tô Hồng Hưng bực bội chạy đến nhà Tần Kiêu ngay vào đêm đó, lẻn vào đánh Tần Kiêu một trận, còn bắt anh hứa phải đối xử tốt với Tô Nguyệt Hi.

Khi anh vợ nổi giận, Tần Kiêu còn có thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng.

Dĩ nhiên, vận may luôn luân chuyển, không lâu sau Tô Hồng Hưng đến nhà Mễ Lan Lan cầu hôn, cũng bị anh vợ của mình đánh, việc này đã khiến Tần Kiêu cười không ngớt.

Anh em tốt, tất nhiên phải cùng nhau chịu đòn của anh vợ! Ha ha!

...

Sau khi Tần Kiêu nghỉ ngơi vài ngày, anh được lãnh đạo đơn vị gọi trở lại.

"Báo cáo!"

"Vào đi!"

Nhận được sự đồng ý, Tần Kiêu đẩy cửa bước vào, tìm một cái ghế ngồi xuống rồi mới hỏi: "Thưa sếp, có việc gì tìm tôi ạ?"

"Sức khỏe của cậu thế nào rồi?" Vị chỉ huy và Tần Kiêu quen biết nhau không phải thời gian ngắn, đầu tiên là quan tâm đến sức khỏe của Tần Kiêu.

Tần Kiêu đáp lại: "Cũng không tồi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.