Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhân vật chính trong câu chuyện này thật đáng khinh, nam chính là kẻ đáng ghét, không có lý tưởng, nữ chính giả tạo, cả hai đều là kẻ vô ơn, xứng đôi với nhau.

Tác giả viết ra những nhân vật chính như vậy, chắc là mù mắt mất rồi!

Nữ phụ cũng là yêu đương mù quáng, vì một người đàn ông mà hại bản thân và cả gia đình, thật là ngốc nghếch.

Bản thân cô cũng vậy, lúc đó không nên vì nữ phụ cùng tên với mình mà tò mò mở truyện, tự tìm khổ sở.

Tô Nguyệt Hi ghê tởm đến mức quyết định bỏ qua câu chuyện này, cô không ngờ rằng một ngày nào đó, cô sẽ trở thành nữ phụ khiến cô suýt c.h.ế.t vì tức giận.

“Ôi ôi ôi... Bác gái cứu mạng...”

“Hứa Đình, bà đang làm gì vậy?”

Tiếng gầm giận dữ của ông bố hờ mới nhậm chức, đưa Tô Nguyệt Hi trở lại với suy nghĩ của mình.

Vừa rồi chỉ có mẹ đẻ và cô em gái họ Tô Hiểu Mai, Tô Nguyệt Hi biết rằng mẹ mình mạnh mẽ, không bao giờ chịu thiệt.

Nhưng bố hờ trở về, mẹ cô một mình đối mặt với hai người, có lẽ sẽ gặp bất lợi.

Tô Nguyệt Hi lăn ra khỏi giường, chuẩn bị đi giúp đỡ.

Trong gia đình này, anh trai nguyên chủ đi lính, bố hờ thiên vị nữ chính Tô Hiểu Mai, hiện tại chỉ có mẹ đẻ đứng về phía cô, cô phải đi giúp đỡ, đè bẹp nữ chính giả tạo.

Trong phòng khách, Hứa Đình tức giận đến đỏ mắt, chỉ vào mũi ông Tô và mắng: “Tô Đại Vĩ, tôi làm gì? Tất nhiên là tôi muốn đánh c.h.ế.t Tô Hiểu Mai, cái đồ vô lương tâm này.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Đại Vĩ kéo Tô Hiểu Mai đang run rẩy về phía sau để bảo vệ, nhăn mặt nói: “Hứa Đình, Hiểu Mai còn là một đứa trẻ, bà lại muốn đánh c.h.ế.t nó, sao bà lại độc ác thế?”

"Hôm nay tôi phải đánh c.h.ế.t nó, ông làm gì được tôi?" Hứa Đình thấy Tô Đại Vĩ liên tục bảo vệ Tô Hiểu Mai, tức giận đến mức nói không lựa lời.

Tiếng cãi vã của họ làm hàng xóm xung quanh cũng bị kinh động.

“Đại Vĩ, Hứa Đình, hai người đang cãi nhau cái gì vậy?”

“Hai người đã có tuổi rồi, có gì mà phải cãi nhau chứ?”

Có người ngoài ở đó, Tô Hiểu Mai run rẩy càng mạnh, cố gắng kéo Tô Đại Vĩ để ông ta không nói nữa.

Nhưng Tô Đại Vĩ thấy có người ngoài, càng thêm hăng hái, nói với bà Lý già nhất: “Thím Lý, không phải tôi muốn cãi, mà là Hứa Đình không ra gì, bà ta muốn đánh c.h.ế.t Hiểu Mai, quá độc ác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-2.html.]

“Ơ: “ Bà Lý ngập ngừng: “Hứa Đình không giống loại người đó, có phải có hiểu lầm gì không?”

Là hàng xóm hơn mười năm, bà Lý rất rõ, Hứa Đình là một người phụ nữ rộng lượng.

Nuôi một đứa cháu gái hơn mười năm mà không thấy bà ấy than phiền lời nào.

Thậm chí còn đối xử với Tô Hiểu Mai giống hệt như Tô Nguyệt Hi, người độc ác làm được những việc này sao?

Lời của bà Lý khiến Hứa Đình cảm thấy rất ấm ức trong lòng.

“Nhìn xem, bà Lý cũng biết tôi là người như thế nào? Kết quả là người chồng như ông, lại hoàn toàn không tin tôi, Tô Đại Vĩ, ông có thực sự coi tôi là vợ ông không?”

"Cha, sao cha không hỏi xem sự thật là gì, xem ai mới thực sự độc ác?" Tô Nguyệt Hi bất ngờ lên tiếng.

Hứa Đình thấy Tô Nguyệt Hi đã ổn, viền mắt đỏ lên.

Bà vội vàng đến đỡ Tô Nguyệt Hi, hỏi: “Con gái ngoan của mẹ đã khá hơn chưa? Còn cảm thấy khó chịu không?”

Tô Nguyệt Hi thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ đẻ, lòng cảm động, lắc đầu: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo!"

Tô Nguyệt Hi lại nhìn về phía cha mình, Tô Đại Vĩ.

Dưới ánh mắt trong veo của Tô Nguyệt Hi, ông ta cảm thấy hơi bất an, nhưng vẫn nói: “Dù sao đi nữa, mẹ con không nên đánh Tô Hiểu Mai, nó còn là một đứa trẻ.”

Hứa Đình tức quá hóa cười: “Hừ! Mười tám tuổi rồi mà vẫn là trẻ con à."

"Vậy thì để con nói cho cha biết sự thật nhé!" Ngay khi Tô Nguyệt Hi vừa dứt lời, Tô Hiểu Mai bất ngờ thực hiện một hành động khiến mọi người ngạc nhiên.

Cô ta quỳ xuống đất, mặt đầy nước mắt: “Bác gái, chị Nguyệt Hi, tất cả lỗi lầm đều là do em, mọi người đừng cãi nhau vì cháu nữa."

“Cháu biết mình không nên ở lại nhà này, bây giờ cháu cũng đã lớn, cháu sẽ đi ngay bây giờ, không có cháu, sau này mọi người sẽ sống hòa thuận, không còn cãi vã nữa.”

Thấy Tô Hiểu Mai định đi, Tô Đại Vĩ tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, cố ý nhìn Hứa Đình nói: “Ai dám đuổi cháu đi, Hiểu Mai, trong nhà này ai cũng có thể đi, chỉ có cháu là không thể.”

Hứa Đình cảm thấy trái tim vô cùng lạnh giá: “Tô Đại Vĩ, ý ông là tôi nên đi, vì một đứa cháu gái mà đuổi vợ mình đi, Tô Đại Vĩ ông thật là lợi hại."

“Nhưng Tô Đại Vĩ ông đừng quên, ngôi nhà này là của con trai tôi, nếu có người phải đi thì chính là ông đấy, tốt nhất là mang theo đứa cháu gái yêu quý của ông cút cho thật xa.”

Nghe lời của Hứa Đình, Tô Đại Vĩ tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh: “Hứa Đình, bà quá đáng lắm rồi, hôm nay tôi sẽ cho bà biết thế nào là lễ độ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.