(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chẳng trách không gian cần có công đức mới có thể mở, hóa ra không gian tồn tại dựa vào công đức.
Mà công đức Tô Nguyệt Hi nhận được từ việc cứu người, tất cả đều được dùng cho không gian.
Không gian có thể rút ngắn thời gian, tất cả đều dựa vào công đức, có thể nói, không có công đức, không gian sẽ không tồn tại.
Điều này phù hợp với định luật bảo toàn năng lượng, đồng thời, thực tế đây cũng là điều tổ tiên Dược Vương lo lắng cho hậu nhân sử dụng không gian vào việc xấu, nên đã đặc biệt thiết lập.
Giải thích rõ ràng hơn, ví dụ như Tô Nguyệt Hi cứu một người sắp c.h.ế.t chỉ có thể nhận được một trăm công đức, nhưng nếu cô làm hại một người, lại mất đi một nghìn công đức.
Chỉ cần công đức của cô không đủ, không gian sẽ tự động đóng lại.
Với quy định này, những hậu nhân vì không gian, dù trong lòng có ý định xấu, cũng sẽ cố kìm nén không làm hại người.
Dẫu sao, một bảo vật như không gian, một khi đã sở hữu, ai lại muốn mất đi!
Ngoài công đức, còn có một điều khiến Tô Nguyệt Hi vô cùng kinh ngạc.
Đó chính là Hắc Kim, tuy là linh hồn của không gian, nhưng nhiệm vụ chính của nó lại là trồng cây thuốc.
Đừng nhìn Hắc Kim tưởng chừng nhỏ bé, thực ra nó chẳng bao giờ cảm thấy mệt, chỉ cần chôn hạt giống cây thuốc xuống đất, đối với Hắc Kim chỉ như chuyện nhỏ.
Ha ha! Chẳng trách lần trước khi cô bận rộn, Hắc Kim đã tự nguyện trồng thuốc cho mình, còn làm rất thành thạo.
Tô Nguyệt Hi còn cảm động hứa hẹn cho nó một bữa tiệc gà toàn phần, kết quả, sự cảm động của cô chẳng khác nào cho chó ăn.
Nói đến Hắc Kim, nó liền lảo đảo bay tới, miệng vẫn la lối, "Cô bé, bản chim thần hôm nay muốn ăn gà nướng."
Tô Nguyệt Hi mỉm cười âm u, từng chữ từng chữ nhắc nhở: "Hắc, Kim, không gian đã nâng cấp, cậu không thấy, cần phải giải thích với tôi sao?"
Hắc Kim toàn thân cứng đờ: "..."
Toi rồi, quên mất chuyện này.
Hắc Kim ngượng ngùng rụt chân lại, quay người chuẩn bị tẩu thoát.
Tô Nguyệt Hi lạnh lùng hừ một tiếng, "Tổ tiên Dược Vương nói, nếu cậu không nghe lời, có thể trực tiếp ném cậu ra khỏi không gian."
"Đừng mà!" Hắc Kim bị chọc trúng điểm yếu, bay lên vai Tô Nguyệt Hi, chắp cánh nịnh bợ: "Chủ nhân, chúng ta đã quen biết nhau bấy lâu, đã có tình cảm, cô đừng tàn nhẫn với bản chim thần như vậy được không?"
Tô Nguyệt Hi khoanh tay cười nhạt, "Tôi và con chim lừa đảo chẳng có tình cảm gì."
"Ôi chao! Ta chỉ là hơi lười biếng một chút, cô tha thứ cho bản chim thần lần này đi mà! Sau này ta chắc chắn sẽ làm lại từ đầu, làm một chú chim tốt được không?"
Để làm dịu cơn giận của Tô Nguyệt Hi, Hắc Kim đã quyết định liều lĩnh, thậm chí cố ý dùng đầu mình để cọ xát vào má của cô.
Nhưng mặc cho những nỗ lực đó, Tô Nguyệt Hi vẫn lắc đầu, kiên quyết từ chối, "Không được, tôi đã mất lòng tin vào cậu."
Dù đã nói lời hay ý đẹp mà vẫn bị giận, Hắc Kim u sầu, "Vậy cô muốn làm sao? Nếu rời khỏi không gian quá lâu, bản chim thần sẽ biến mất mất."
Đây chính là lý do Hắc Kim phải cúi đầu, Tô Nguyệt Hi cũng biết, nếu không cô đã không dùng cách này để đe dọa nó.
Phải nói rằng, Hắc Kim trong tình trạng yếu thế vẫn khiến người ta không khỏi xót xa.
Có điều, nghĩ đến những lần lừa dối của kẻ gian này, Tô Nguyệt Hi vẫn quyết định cho Hắc Kim một bài học khó quên.
Vậy là, Tô Nguyệt Hi chỉ thẳng vào khoảng đất trống khoảng năm mươi mẫu, nói: "Hãy trồng hết số đất này đã!"
Hắc Kim: "..."
Chắc chắn là sẽ c.h.ế.t mệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-199.html.]
Tác giả muốn nói:
Hắc Kim: Lúc trước bao nhiêu tự do, bây giờ bấy nhiêu chật vật!
Hắc Kim rất miễn cưỡng, nhưng ai bảo nó đã sai! Trong thời gian Tô Nguyệt Hi chưa hết giận, nó chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
Lợi dụng lúc Hắc Kim làm việc vất vả, Tô Nguyệt Hi lấy một ít dược liệu rồi lại đến đội sản xuất Hồng Tháp.
Một tháng không gặp, Tô Nguyệt Hi luôn thấp thỏm không biết những bệnh nhân nhỏ của mình giờ ra sao.
Cô bức thiết muốn được biết tình hình của họ, đến nỗi chẳng thể nào nghỉ ngơi, bất chấp sự mệt mỏi, đi đến đội sản xuất Hồng Tháp.
Người của đội sản xuất Hồng Tháp, thực ra cũng rất nhớ cô!
Biết được thời gian cụ thể Tô Nguyệt Hi quay trở lại, Lý Tiểu Đào đã một tháng không gặp cô, nhớ cô vô cùng, lúc nào cũng hy vọng Tô Nguyệt Hi xuất hiện trước mặt mình.
Buổi trưa, mọi người đều xuống đồng, chỉ mình Lý Tiểu Đào dùng nạng, từ từ luyện tập trên sân bằng phẳng.
Đúng vậy, sau vài tháng điều trị, Lý Tiểu Đào cuối cùng cũng phục hồi được phần lớn, có thể dùng nạng đi được vài bước.
Ngày đầu tiên có thể đi lại, Lý Tiểu Đào hào hứng đến mức cả đêm không ngủ.
Điều duy nhất đáng tiếc là, khi đó chị Tô không ở đây, cậu ấy không thể chia sẻ niềm vui với chị.
Nhưng không sao, Lý Tiểu Đào quyết tâm luyện tập nhiều hơn, để mang đến một bất ngờ cho Tô Nguyệt Hi.
Nghĩ vậy, Lý Tiểu Đào cúi đầu, chăm chú nhìn xuống đất, bằng tốc độ chậm hơn cả ốc sên, từng bước một di chuyển khó khăn.
Đi được một đoạn, trước mặt Lý Tiểu Đào bất ngờ xuất hiện một đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn.
Lý Tiểu Đào bất ngờ ngẩng đầu, thấy ngay Tô Nguyệt Hi đang mỉm cười nhìn mình.
"Chị Tô, chị đã về rồi, " Lý Tiểu Đào tràn đầy niềm vui.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nguyệt Hi cũng rất ngạc nhiên, "Phải, chị đã trở lại, Tiểu Đào, em có thể đi được rồi à, tuyệt quá."
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Tiểu Đào hiện lên nụ cười ngốc nghếch, "Ha ha! Đều nhờ có chị đấy."
"Chính là nhờ em cố gắng đấy, đến đây để chị kiểm tra cho," Tô Nguyệt Hi mỉm cười, dìu Lý Tiểu Đào ngồi xuống.
Sau khi kiểm tra, Tô Nguyệt Hi khen ngợi: "Rất tốt, Tiểu Đào, theo xu hướng này, chỉ cần thêm ba bốn tháng nữa, em có thể phục hồi hoàn toàn."
"Nhanh như vậy sao?" Lý Tiểu Đào có phần mơ hồ.
Ban đầu, không phải chị Tô nói hơn một năm mới có thể khỏi sao?
Sao bây giờ mới chỉ nửa năm đã được rồi?
Lý Tiểu Đào không hỏi những suy nghĩ trong lòng, nhưng cậu ấy không cần nói ra, Tô Nguyệt Hi đã biết cậu ấy đang nghĩ gì.
"Ban đầu nói một năm là khoảng thời gian ước lượng, cụ thể tình hình phải xem em phục hồi như thế nào, bây giờ nhìn vào thấy em phục hồi rất tốt, chúc mừng em."
Niềm vui đến quá bất ngờ, Lý Tiểu Đào sững sờ một lúc, rồi nghẹn ngào nói: "Cảm ơn chị, chị đã giúp em được sống lại nhanh như vậy."
Tô Nguyệt Hi nhẹ nhàng vuốt đầu cậu ấy, "Không cần cảm ơn đâu! Chúng ta có thể gặp nhau là do duyên phận, có thể chữa khỏi cho em, chị rất vui mừng."
Lý Tiểu Đào xúc động không nói nên lời, Tô Nguyệt Hi thấy ánh mắt cậu ấy đầy nước mắt, sợ cậu ấy khóc ra, liền ngẩng đầu quét tầm mắt xung quanh, "Tiểu Bảo, Ninh Ninh đi đâu rồi?"
"Họ được chú Hồ dẫn đi làm việc bên bờ sông rồi, mùa xuân sắp đến, họ bắt đầu đào đất rồi."
Nếu đi đào đất, chắc một lúc sau mới trở về được.
Tô Nguyệt Hi không có nhiều thời gian, liền nói: "Vậy chị đẩy em, chúng ta đi tìm họ nhé! Chị cũng muốn xem họ ra sao rồi?"x
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");