Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-sport

Chương 12: 12: Chơi Game




Động tác lau tóc của Úc Ninh ngừng lại.

Ờ thì cũng không phải...sợ hắn.

Cậu rũ mắt xuống, thả khăn mặt trên đỉnh đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời cộng sự của mình.

(*) Quỷ QT nó để là đồng bọn =))))) tự nhiên mắc cười vl

Ninh Ninh rơi lệ: [ Không có...vận may hôm nay hơi kém nên không phát sóng lâu ]

Mặc dù xui xẻo cũng là một nguyên nhân, nhưng suy cho cùng vẫn là bởi vì chuyện Chu Quyết.

Nhưng cũng không cần để Lục Quyện biết những chuyện này.

Không biết có phải Lục Quyện đang cầm điện thoại không, trả lời khá nhanh: [ Ừ, bây giờ có muốn chơi game không? ]

Không hỏi thêm gì nữa.

Úc Ninh rất ít khi chơi game ngoài thời gian phát sóng trực tiếp, ngược lại trước khi bắt đầu làm streamer, có một đoạn thời gian cậu có chút nghiện game.

Nhưng chơi game với tuyển thủ nhà nghề như Lục Quyện...quả thực rất có sức hấp dẫn.

Cậu vẫn chưa trả lời lại, Lục Quyện liền nhắn tiếp: [ Vận may tôi rất tốt ]

Úc Ninh chần chờ một hồi: [ Em mở máy tính đã ]

Lục Quyện: [ Ừ ]

PC của Úc Ninh đã cũ nên khởi động lâu, cậu tranh thủ thời gian ấy đi sấy tóc, vì chất tóc tơi nên khi tải xong game, tóc đã gần khô rồi.

Ngay khi vào giao diện trò chơi, đã thấy Lục Quyện gửi lời mời, hắn vẫn sử dụng tài khoản mỹ thiếu nữ quen thuộc.

Mỗi lần Úc Ninh nhìn thấy ID của hắn, rất khó để tưởng tượng được vẻ mặt của Lục Quyện lúc này như thế nào.

Đợi cậu sẵn sàng, Lục Quyện không nhắn gì trên Wechat nữa, tập trung vào trò chơi.

Lần này bọn họ chơi map Sanhok.

Diện tích của map Sanhok cũng khá nhỏ, nhưng so với map tuyết, bản đồ này có nhiều chỗ mai phục, đại bộ phận là rừng và bãi cỏ, khi nhân vật nằm trong cỏ, sẽ dễ che mắt đối thủ, thậm chí khi đi ngang qua chỗ có mai phục cũng không thể phát hiện kẻ địch.

Nhưng bản đồ này cũng có nhiều tử địa nổi tiếng như Paradise Resort hay Bootcamp.

Ngay khi lên máy bay, Úc Ninh mở bản đồ nhìn tuyến bay.

Từ phía trên bên trái xuống phía dưới bên trái.

Cậu đang mải suy nghĩ nên nhảy ở đâu, trong tai nghe truyền đến tiếng rè khe khẽ, "Muốn nhảy chỗ nào?"

Giọng nói Lục Quyện có hơi lạnh nhạt, không có tí cảm xúc nào.

Úc Ninh lập tức xua tan ý nghĩ nhảy gần bờ biển, "Em...đâu cũng được."

Bây giờ không phải phát sóng trực tiếp.

Tính ra, đây là lần đầu tiên cậu với Lục Quyện...!ở một mình với nhau kể từ sau lần xem mắt ấy.

Cậu vừa nói xong, Lục Quyện khẽ cười, có lẽ vì micro đặt khá gần, tiếng cười của Lục Quyện truyền đến vô cùng rõ ràng.

Úc Ninh mím môi, hô hấp thả lỏng hơn nhiều.

"Paradise Resort được chứ?" Lục Quyện chấm lên bản đồ.

Úc Ninh bất tri hậu giác ồ lên, "Có thể."

Lục Quyện đáp lại, dứt khoát nhảy xuống.

Tuyến bay lần này cách Paradise Resort một khoảng khá xa.

Ngay khi Úc Ninh đáp đất đã nghe được tiếng súng.

"Ba đội." Lục Quyện lời ít ý nhiều, "Có súng không?"

Úc Ninh vội trả lời, "Có, S686."

Nói đơn giản, đây là loại shortgun có tầm bắn ngắn và mỗi lần chỉ bắn được một viên đạn.

Dường như Úc Ninh lại nghe thấy Lục Quyện bật cười, "Vận may quả thật không tốt, ở đây không có nhà vệ sinh cho em trốn."

(*) Quên giải thích, nhà vệ sinh là tên gọi vui của mấy cái nhà chòi nhỏ nhỏ, mình để ảnh ở cuối nha

Úc Ninh: "..."

Giọng nói Lục Quyện không còn lạnh nhạt như trước, "Bên trái có một tên dùng M4 và Kar98." Hắn nói, "Đối phương dùng Kar98 cận chiến."

Nhưng bản thân Kar98 là một khẩu súng bắn tỉa.

Hắn vừa nói, vừa đi vòng qua chỗ đối phương.

Úc Ninh nghe tiếng bước chân thì chạy vào phòng, "Bên em có người."

"Ừ, tới ngay, hạ kar98 đi." Lục Quyện vừa dứt lời, Úc Ninh liền nhìn thấy góc bên phải thông báo: "Mỹ thiếu nữ Bắc Bắc đã hạ Luren3 bằng S686."

Cho nên anh cũng xài S686, mắc mớ gì chê tui xui?

Cùng lúc đó, Úc Ninh cũng đang đối diện với kẻ địch dùng kar98 cận chiến của mình.

Úc Ninh sử dụng shortgun không nhuần nhuyễn lắm, khi đối phương nổ súng, cậu không ngừng nhảy lên nhảy xuống, lắc qua lắc lại.

Vừa nhảy vừa không nhịn được nói: "Đừng hòng bắn trúng tui!"

Có lẽ vì độ giật của kar98 quá mạnh nên đối thủ bắn không trúng phát nào.

[Purin đã hạ Luren4 bằng s686]

"Người này ngốc ghê, cứ đứng yên để em bắn, cảm ơn đã tặng đầu cho em, em sẽ ghi nhớ công ơn này." Lấy được một mạng, Úc Ninh thả lỏng hơn, loot kar98 của đối phương rồi sung sướng lao ra ngoài.

Lục Quyện hỏi: "Công ơn gì?"

Úc Ninh sực tỉnh, cậu không phải đang chơi game với tụi Tống Triệu, mà là Lục Quyện.

Cậu thoáng ngừng lại, có vẻ ngượng ngùng, "...Ơn tặng đầu."

Tự nhiên mình lại lắm miệng thế?

Lục Quyện không ừ hử gì, bỗng Úc Ninh trúng hai phát súng, có một đội khác đang nhắm vào Paradise Resort, Úc Ninh chạy ù vào nhà, "Em không có máu, đối phương cầm M4."

Lục Quyện lập tức lên tiếng, "Tìm chỗ nấp, bên họ vẫn còn hai người, tôi sẽ đi vòng qua đấy."

Úc Ninh nhanh chóng đáp lại, "Em nhặt được AK, túm được đuôi họ rồi."

Bên kia có người thò đầu ra.

"Được không?" Lục Quyện vòng lại đây.

"Có thể! Em sấy giỏi lắm đấy! Đối phương có mũ hai!"

(*) Sấy là thuật ngữ thuần Việt của game thủ PUBG được cải biên từ "Spray" dùng để chỉ hành động xả cả băng đạn ở chế độ tự động vào kẻ địch

Ngay khi Úc Ninh dứt lời, một loạt tiếng súng vang lên, người vừa thò đầu ra lập tức ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, đồng đội của người đó vòng ra sau lưng Úc Ninh, Úc Ninh tức khắc phản ứng lại, quay người, giương súng giải quyết nốt.

Vệt máu cuối cùng.

"Chết rồi!" Úc Ninh có chút hưng phấn.

Cậu không nhảy dù vào những nơi khắc nghiệt như vậy cũng lâu rồi, hôm nay chơi lại, cảm thấy vừa vui vẻ vừa sảng khoái.

Lục Quyện ừ một tiếng, giọng nói mang theo ý cười, "Rất giỏi."

Úc Ninh áp mu bàn tay lên gò má nóng ran, "Em cũng thấy vậy."

Lục Quyện cũng không có phản bác.

Úc Ninh phát hiện, tính cách Lục Quyện...không hề xấu như lời đồn đoán.

Khi hai người rời khỏi Paradise Resort, đã gần như có đầy đủ trang bị.

Quả thật hôm nay bọn họ khá may mắn, vẫn ở trong bo, Úc Ninh vừa định hỏi Lục Quyện muốn đi đâu, Lục Quyện đã lên tiếng trước, "Bootcamp không?"

"Lấy đầu."

Chơi loại trò chơi này, kh.oái cảm lớn nhất chính là lấy đầu người, so với ăn gà thì tranh đấu với người khác thú vị hơn nhiều.

Đương nhiên nếu có thể ăn gà thì càng tuyệt hơn nữa, nhưng muốn vậy đòi hỏi kỹ thuật cao hơn.

Úc Ninh không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Vẫn còn hai đội trụ lại Bootcamp.

Khi hai người đến nơi, bọn họ vẫn đang chiến nhau tới tấp, Úc Ninh chuẩn bị đi đường vòng, Lục Quyện chợt lên tiếng, "Tôi đi trước."

Úc Ninh vốn còn định tự mình ra tay, nhưng không ngờ hai đội kia đánh nhau mãi thành mệt, cuối cùng phát hiện có ngoại nhân gia nhập, lập tức dồn hỏa lực đối phó với Lục Quyện.

Lục Quyện không phải là người dễ bị hạ gục, hắn nấp sau bức tường, thỉnh thoảng ló đầu ra, khi bị bắn trúng thì ngay lập thức rụt vào hồi máu.

Rốt cụộc, đối diện có người không đủ kiên nhẫn, từ sau boongke* chạy ra, phỏng chừng là chuẩn bị đánh lén.

(*) Ảnh ở dưới

"Ngay bây giờ." Âm thanh Lục Quyện trầm ấm, không chút kích động.

Không biết sao Úc Ninh bỗng hiểu được ý hắn.

Thực tế vừa rồi Lục Quyện...đang dụ dỗ đối phương, rõ ràng có cơ hội trực tiếp lấy đầu, lại nhường lại cho cậu.

Úc Ninh cũng không chần chừ, lập tức nắm chắc thời cơ, lao ra từ điểm mù của đối thủ.

"Đoàng đoàng đoàng" mấy tiếng súng vang lên.

【Purin đã hạ Luren5 bằng AKM】

Đồng đội của người nọ muốn ứng cứu, nhưng đội còn lại trong Bootcamp lập tức đi vòng qua bắn hạ, không để cho đối phương chút cơ hội nhỏ nhoi nào.

Thừa dịp bọn họ bại lộ vị trí, Úc Ninh và Lục Quyện bắn từ hai phía, thành công lấy đầu ba người còn lại.

Sau khi đánh xong, Úc Ninh mới phát giác lòng bàn tay của mình đầy mồ hôi.

Năm mươi viên đạn cậu vừa nhặt được đã sạch bách.

Đó là một cảm giác hoàn toàn khác với phát sóng trực tiếp, cả người nóng bừng dù đang ngồi phòng điều hòa.

Úc Ninh nhắm mắt lại, bình ổn lại nhịp tim đang đập nhanh hơn bình thường, sau đó bình tĩnh hỏi, "Anh Lục Quyện ơi, anh lấy nòng giảm thanh không?"

Nghe thấy Úc Ninh nói, Lục Quyện quyết đoán vứt hai cái nòng giảm thanh trong balo xuống đất, "Ừm, cho tôi."

Giọng nói còn trầm hơn trước.

Vận may của họ phải nói là hoàn hảo, cũng có thể lúc chiều phát sóng trực tiếp đã dùng hết vận xui, mãi đến tận vòng bo cuối cùng, hai người vẫn không phải chạy bo.

Không nghi ngờ gì, thành công ăn gà.

Khi trên màn hình hiện dòng chữ "Winner winner chicken dinner", khóe môi Úc Ninh không tự chủ cong lên.

Cậu bỗng có hứng thú chơi game, vừa mới ra sảnh chuẩn bị, cậu sợ Lục Quyện bận rộn liền nhỏ giọng hỏi, "Chơi nữa không?"

Bởi vì hơi đè nén giọng nên mang chút âm mũi.

Nghe như có chút nũng nịu hơn hẳn ngày thường.

Bàn tay cầm chuột của Lục Quyện khựng lại, không thấy Nam Bắc gửi lời mời tổ đội, mở mic nói khẽ, "Ừm."

Vừa dứt lời, Úc Ninh lập tức hưởng ứng, "Vậy đi thôi?"

Dường như còn rất hào hứng.

Bắc Nam ở bên cạnh đeo tai nghe quay đầu nhìn về phía đội trưởng nhà mình, vì khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ lắm, chỉ có thể gọi lớn, "Đội trưởng! Anh lại solo! Không ghép đội với em à! Xong ván này rồi đấu với em!"

Lục Quyện đóng mic, cũng không quay đầu lại nhìn cậu ta, chỉ nhàn nhạt đáp lời, "Ừ, vào đợi đi."

Vừa nói vừa bắt đầu trò chơi.

Không quan tâm Nam Bắc có nghe hay không.

Không biết có phải tiêu hết vận may rồi không, ván thứ hai vẫn là map Sanhok, nhưng sau khi hai người rời khỏi Paradise Resort thì rơi vào red zone*.

(*) Khu vực ném bom

Úc Ninh chạy thục mạng, ra sức quăng nồi: "Bình thường em...không có xui thế này."

"Chắc chắn là do anh đen quá, đúng không anh Lục Quyện?"

Lục Quyện được công nhận là thần may mắn trong giới thể thao điện tử.

Mỗi lần thi đấu, hắn xuất hiện ở đâu thì nơi đó không bao giờ có red zone.

Thế nhưng lúc này, hắn chỉ im lặng, "Có thể."

Úc Ninh âm thầm thở phào, vừa định mở miệng nói tiếp.

Nhân vật game của cậu gục xuống theo tiếng bom nổ.

Úc Ninh:...

Mà Lục Quyện vừa thừa nhận mình xui xẻo vẫn sừng sững, bình an vô sự.

Hai người im lặng hồi lâu, chợt nghe thấy tiếng cười nhạt của Lục Quyện.

Úc Ninh nhịn một hồi, "Anh muốn cười thì cứ cười, nhưng có thể cứu em trước được không?"

Lục Quyện ừ một tiếng, mới vừa đến gần nhân vật của Úc Ninh.

Một tiếng tiếng nổ thật mạnh vang lên.

Hắn cũng gục xuống đất.

"Đại cát đại lợi, lần sau ăn gà!"

Cả hai bị loại cùng loại.

Bàn tay cầm chuột của Lục Quyện bất động.

Không kìm được, ý cười bên môi lan rộng.

Có vẻ Úc Ninh đã tự bế, không nói tiếng nào.

Hai người không out ra sảnh, khoảng chừng mười mấy giây sau, Lục Quyện mới thong thả hỏi, "Cái này có gọi là tự tử không?"

Trước khi Úc Ninh lên tiếng, hắn liền bổ sung, "Tự tử vì tình."

____^_^____.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.