Đi hẹn hò thôi ~
—
Trong lòng Giản Văn ghen tuông với tất cả những người đang đứng xem Tô Dư Phong nhảy, chỉ muốn nhanh chóng cất bút vẽ đi, mang Tô Dư Phong về nhà.
“Ảnh đế Giản, sao anh nhìn Tô Dư Phong suốt vậy? Quan hệ của hai người chính là loại… đó đó à?”
Giản Văn hơi mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ.
“Thử thách này bọn anh thi đấu cá nhân, so xem ai kiếm tiền được nhiều hơn ai. Em ấy nhảy rất tốt, nhìn có vẻ được mọi người thưởng rất nhiều, công việc bán tranh của anh xem ra không bằng rồi.”
Người qua đường tin luôn đó là lý do thật sự, không hỏi thêm về vấn đề kia nữa.
“Vậy thì anh có thể bán đắt hơn một chút…”
“Anh không cần vẽ tranh chân dung đâu, có thể vẽ tranh theo yêu cầu mà…”
Giản Văn nhướng mày, “Ý này không tồi.”
Hắn cầm bút vẽ lên, chấm vào màu vẽ.
“Còn ai muốn mua tranh không? Bất kể là tranh phong cảnh hay tranh chân dung, anh cũng đều…”
“Tranh phong cảnh? Em muốn, em muốn mua một bức.” Một cô bé fan lên tiếng.
Người qua đường đa số chỉ thích xem náo nhiệt, không hứng thú lắm với hoạt động vẽ tranh, và mọi người đều sẵn sàng quyên góp một ít tài lực cho những bạn nhỏ vùng cao.
Tình huống của những khách mời khác cũng tương tự. Một vài người qua đường không quan tâm tới bài biểu diễn đường phố cho lắm, nhưng một khi biết đó là hoạt động công ích thì vẫn sẽ sẵn sàng quyên góp.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn tổ chương trình mới tuyên bố kết thúc thử thách.
Kết quả, Tô Minh Minh lại đứng cuối cùng, tuy cậu ta biểu diễn kéo đàn violon nhưng ngoại hình hơi kém nên hiệu quả tổng thể không được cao lắm, tiếp theo đó là Hồng Đạt Lực và Lâm Tuyết Diễm.
Số tiền kiếm được của những khách mời còn lại chênh lệch không nhiều, thua chủ yếu do vận may kém hơn một chút mà thôi.
Ba người hạng cuối một lần nữa đối mặt với nước cốt chanh tốt cho sức khỏe.
Đạo diễn cầm loa lên: “Cảm ơn mọi người đã dốc sức vì những trẻ em vùng núi…”
Chờ đạo diễn nói xong, Giản Văn mở miệng: “Tôi quyên góp thêm 100 vạn tệ cho hoạt động công ích lần này của chúng ta.”
Có Giản Văn dẫn đầu, những khách mời còn lại đương nhiên cũng sảng kɧօáϊ bỏ tiền túi quyên góp thêm. Tô Dư Phong cũng không ngoại lệ.
Tuy cậu mới nổi tiếng nhưng đã nhận liên tiếp hai quảng cáo. Trước khi quay show này, cậu chỉ là một minh tinh tuyến 18, giá trị con người thấp, không kiếm được mấy tiền. Trừ đi phí ăn chia với công ty, cậu quyên góp gần như toàn bộ số tiền mình có, chỉ giữ lại khoảng 5 vạn tệ.
Tiền hoàn toàn có thể kiếm lại được, nếu đã có dịp quyên góp cho trẻ em vùng cao tốt như thế này thì không cần quá so đo làm gì.
Chỉ là… hy vọng chi phí phẫu thuật giúp cậu giải quyết “bí mật” kia sẽ không quá đắt, không thì chỉ còn cách tiếp tục gác lại.
—
Sau khi ghi hình xong, cả đoàn quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Nhảy múa rất hao phí thể lực, Tô Dư Phong đương nhiên cũng không đủ sức nhảy suốt cả một buổi chiều, cậu chẳng phải người máy, nhảy như vậy sẽ mệt tắt thở luôn mất…
Tô Dư Phong nhảy xong một vài sẽ ngồi tám chuyện với khách qua đường, nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới nhảy tiếp, lặp đi lặp lại như vậy.
Nhiều người qua đường rất có hứng thú với hoạt động buôn dưa hóng bát quái này, và cũng có kha khá người tò mò về quan hệ thực sự của cậu và Giản Văn.
Tô Dư Phong đương nhiên không thể nói sự thật, nếu không thì hậu quả sẽ không lường được. Cậu chỉ có thể nói hai người là bạn cực kỳ thân, sau đó hấp dẫn sự chú ý của mọi người bằng một số câu chuyện vượt khó lúc hai người mới vào nghề. Khi đó cả hai đều là người mới không có chống lưng, đến cả vai diễn là một con rồng cũng phải cố gắng giành lấy, khi rảnh rỗi không đóng phim, bọn họ còn đi phát tờ rơi cùng nhau…
Người qua đường và fans có vẻ rất thích những câu chuyện này, chăm chú lắng nghe.
Chẳng trách Giản Văn nguyện ý xào cp với Tô Dư Phong, dìu dắt, nâng đỡ cậu nổi tiếng, hóa ra là bạn bè cùng nhau trải qua khó khăn…
Fan cp lại có thêm tư liệu sống, tiếp tục sáng tác.
Rất nhiều khán giả tham gia ghi hình tập cuối này, vì vậy không thể tránh được việc có một ít video leak ra trêи mạng.
Tô Dư Phong muốn xem thử hình ảnh của mình qua video của người qua đường có bị xấu quá không, có làm hay nói gì sai không, tìm tòi một lúc thì thấy…
Một đống fanfic mới ra lò!!
Cái gì mà cậu đi phát tờ rơi xong, cả người mệt nhoài, nhưng Giản Văn vẫn sung sức triền miên với cậu, làm cậu chỉ có thể chít chít kêu khóc xin tha…
Tô Dư Phong: “…..”
Đầu óc của mấy cô gái này vàng khè luôn á!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa làm cho Tô Dư Phong giật mình như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, cậu ra mở cửa thì nhìn thấy người đến là Giản Văn.
Tô Dư Phong nhanh chóng đẩy hắn ra rồi đóng cửa lại.
“Anh tới tìm em làm gì? Nếu như bị chụp được thì không tốt đâu.”
“Sợ gì chứ? Anh cũng đâu có ý định ngủ lại trong phòng em. Cho dù bị ai chụp thì công khai CCTV của khách sạn là được. Ai quy định buổi tối không được sang phòng nhau nói chuyện hả?”
Giản Văn rất cẩn thận, đương nhiên đã suy tính biện pháp, ai rắp tâm muốn bịa đặt cũng không thể.
Nhưng mà dù sao video của khách sạn cũng chỉ lưu trữ trong một khoảng thời gian nhất định, nếu có ai đó hai ba năm sau khui ra thì hắn chẳng còn “làm sáng tỏ” được, mà tới lúc đấy cũng chẳng cần “làm sáng tỏ” nữa.
“Vậy anh ngồi đi.”
Tô Dư Phong rót cho Giản Văn một cốc nước.
Lúc đi vào phòng, tay Giản Văn vẫn luôn để sau lưng, có vẻ như đang giấu giếm thứ gì đó.
Tô Dư Phong hơi căng thẳng, trong lòng âm thầm nghĩ, Giản Văn còn chuẩn bị quà gì cho mình nữa à…
“Em nhìn xem.” Giản Văn đưa tới một bức tranh đang bị cuộn lại.
Hai mắt Tô Dư Phong sáng ngời, “Anh tự vẽ?”
“Ừ.”
Tô Dư Phong mở tranh ra. Tranh này vẽ cậu, nét bút cực tốt, nhìn rất giống người thật, nhưng mà…
“Vì sao lại vẽ hai má của em hồng như vậy, nhìn không đúng lắm…” Mặt Tô Dư Phong không nhịn được đỏ ửng lên.
Giản Văn bật cười, trực tiếp đẩy cậu vào phòng tắm.
“Em nhìn người trong gương mà xem, có thấy giống hệt người trong tranh không?”
Tô Dư Phong nhìn tranh, xong lại nhìn mình. Không ngờ lúc cậu xấu hổ biểu hiện lại rõ ràng như vậy…
Chẳng trách lúc trước ở bệnh viện Giản Văn khẳng định cậu đã động tâm với hắn…
Mặt Tô Dư Phong càng ngày càng đỏ hơn, đầu sắp muốn bốc khói.
“Tiểu Phong, anh đã hỏi qua người đại diện của em, mấy ngày kế tiếp em không có công việc gì, chúng ta ra nước ngoài chơi được không? Anh chọn địa điểm,đặt phòng khách sạn và mua vé máy bay rồi, ngày mai chúng ta đi luôn…”
“Gấp như vậy?” Tô Dư Phong kinh ngạc.
Giản Văn ôm cậu vào lòng, “Tiểu Phong, anh muốn đi hẹn hò với em, một khắc anh cũng không muốn đợi nữa. Em đang rảnh mà, chúng ta đi ngâm suối nước nóng, hơn nữa ở đó còn tổ chức bắn pháo hoa, buổi tối chúng ta có thể đi xem.”
Giản Văn thầm thì bên tai, không ngừng dụ dỗ mê hoặc cậu.
Tô Dư Phong do dự một hồi, cuối cùng đành đáp: “Được.”
Giản Văn đã hỏi qua người đại diện của cậu, biết cậu không có lịch trình. Nếu lấy cớ không đi nhất định sẽ khiến anh ấy hoài nghi.
Thôi, đành đổi lịch hẹn với bác sĩ vậy…
—
Máy bay cất cánh, hướng về một đất nước ngoại quốc xa xôi.
Giản Văn chọn đi chơi ở nước ngoài vì fans quốc tế của cả hai không nhiều, chuyện bọn họ đi hẹn hò sẽ không dễ bị lộ.
Thời điểm hai người về tới khách sạn đã là buổi chiều ngày hôm sau. Cả hai đã nghỉ ngơi đủ trêи máy bay, bây giờ năng lượng đã hồi đầy, hoàn toàn đủ sức tiếp tục đi chơi.
Giản Văn mang Tô Dư Phong tới một địa điểm tắm suối nước nóng. Nơi này tương đối xa hoa, thu phí cao, khách du lịch mùa này cũng không nhiều.
Để tránh việc bị lộ thân phận, Giản Văn quyết định đặt bao trọn hết một buổi tối, sau đó mới cải trang đi cùng Tô Dư Phong tới đó.
Đứng trong phòng thay quần áo, Tô Dư Phong nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo tắm mềm mại, lỗ tai đỏ rực hết cả lên.
Ngâm nước nóng chung…
A a a a a!!
Tô Dư Phong rối rắm hồi lâu mới gom đủ dũng khí mặc áo tắm đi ra.
Giản Văn đang ngâm mình trong nước rồi. Hắn nhắm mắt lại, bộ dạng như đang thả lỏng nghỉ ngơi.
Làn da nam tính, cơ bụng rõ ràng, căng tràn sức mạnh…
Tô Dư Phong vô thức nuốt nước bọt, trong lòng hơi căng thẳng. Cậu rón rén đi xuống nước từ phía bên kia, sợ quấy nhiễu tới Giản Văn.
Cậu chậm chạp cởi áo ngoài ra, ánh mắt trước sau gắt gao nhìn chằm chằm vào Giản Văn, chỉ sợ đối phương đột nhiên mở mắt ra. Rõ ràng là đã đồng ý cùng nhau ngâm suối nước nóng, cuối cùng vẫn không kháng cự được tâm lý ngại ngùng, sợ bị Giản Văn nhìn thấy…
Tô Dư Phong hít sâu một hơi, bước vào trong nước.
Nước ấm áp bao quanh lấy cậu, cực kỳ thoải mái, gột rửa hết toàn bộ mỏi mệt trong lúc ghi hình.
Tô Dư Phong bắt chước Giản Văn, dựa vào vách tường nhắm mắt lại.
Cậu hoàn toàn không biết Giản Văn ở phía đối diện đã mở mắt ra.
Tuy Tô Dư Phong đã rón rén hết mức có thể nhưng vẫn bị Giản Văn nghe thấy rồi. Hắn biết cậu đang xấu hổ nên mới nhắm mắt, chờ đến khi đối phương bước hoàn toàn vào trong nước…
Giản Văn đánh giá Mặt Trời Nhỏ đang ở trước mặt, ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Trắng trắng mềm mềm, thắt lưng rất nhỏ, cực kỳ đáng yêu…
Tô Dư Phong cảm nhận được ánh mắt của hắn, đột nhiên mở mắt ra, hai người nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Dư Phong: “…..”
Ánh mắt của tên cầm thú kia quá nóng quá lộ liễu, làm cho Tô Dư Phong có cảm giác đối phương chỉ muốn nuốt luôn cậu vào bụng!
“Giản Văn, chúng ta vừa, vừa mới xác định quan hệ thôi, anh hẳn là sẽ không…”
Giản Văn bật cười, “Yên tâm, anh sẽ không làm gì cả. Anh yêu em chứ không chỉ đơn thuần thích cơ thể của em…”
Giản Văn nói thẳng ra như thế làm cho Tô Dư Phong càng xấu hổ.
“Thực, thực ra em cũng không phải là không muốn ở bên cạnh anh, chỉ, chỉ là em cảm thấy thời gian yêu đương của chúng ta hơi ngắn, nên đi bước nào chắc bước đó thì hơn…”
Đều chỉ là lấy cớ.
Là thân thể của cậu có vấn đề, chưa biết tới khi nào mới tránh được tai mắt của Giản Văn để tới bệnh viện. Trước đó, cậu và Giản Văn sẽ không thể tiến thêm một bước nào cả, tránh việc không hay xảy ra…
Cũng chẳng biết uống thuốc tránh thai của phụ nữ có tác dụng hay không, nếu không kiềm chế được lỡ có chuyện gì xảy ra thì người đau khổ nhất sẽ lại là cậu!
Bên cạnh hồ nước có đặt một cái khay, trêи khay là một chai rượu và hai cái ly nhỏ.
Giản Văn rót rượu ra một ly, đưa qua.
“Trong lúc ngâm nên thử uống thêm một ly rượu này, cảm giác không tồi.”
Thần sắc Tô Dư Phong rối rắm, “Giản Văn, tửu lượng của em rất kém…”
“Đây chỉ là rượu trái cây thôi, không khác nước thường là mấy, khó lắm mới có dịp ra ngoài nghỉ ngơi, em nên tận hứng hưởng thụ một chút.”
Giọng Giản Văn trầm thấp, ngữ khí nghe chẳng khác gì ác quỷ đang dụ dỗ tiểu thiên sứ đọa ma.
“Cho dù say cũng không sao, tửu lượng của anh tốt, anh sẽ đưa em về phòng. Anh đảm bảo sẽ không giậu đổ bìm leo.”
Tô Dư Phong mỉm cười, “Em biết.”
Cậu đã từng chỉ là một diễn viên tuyến 18, tài nguyên tới tay còn bị người ta đoạt mất. Nếu không có Giản Văn giúp đỡ thì bây giờ cậu bị chèn ép thành cái dạng gì cũng không thể tưởng tượng được.
Nếu Giản Văn thật sự có ý đồ xấu thì chẳng cần đợi tới bây giờ, chỉ cần bỏ thuốc vào đồ uống lúc cậu sang chơi nhà hắn cũng đủ để cả hai ngủ với nhau 800 lần rồi…
Tô Dư Phong nhận ly rượu, chậm rãi thưởng thức.
“Ngọt lắm, uống rất ngon…”
“Không tồi đúng không?” Giản Văn cong khóe môi, “Tuy chỉ là rượu trái cây nhưng cũng đừng uống nhiều.”
“Vâng.”
Tô Dư Phong đáp lại nhưng căn bản không để trong lòng, lại rót rượu uống tiếp.
Thêm vài ly nữa cậu bắt đầu say đến mức đứng không nổi. Nếu không có Giản Văn kịp thời đỡ lấy thì sợ là đã chui đầu vào nước luôn rồi.
Giản Văn thở dài, bất đắc dĩ bế Tô Dư Phong lên, đi vào phòng thay quần áo khoác lại áo tắm cho cậu.
Suối nước nóng cách khách sạn một đoạn, Tô Dư Phong đã say khướt rồi, không tiện ra ngoài quay về khách sạn nữa. Giản Văn chẳng còn cách nào, đành đặt một gian phòng nhỏ ngủ tạm.
Giản Văn đặt Tô Dư Phong lên giường, sắc mặt cậu hồng hào, say đến mức gần như không biết trời đất gì nữa.
Hắn cúi xuống, dịu dàng hôn lên trán cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt toàn là sủng nịch, “Đã bảo là đừng uống nhiều, vậy mà lại…”
Tô Dư Phong mơ mơ màng màng, vươn tay đẩy hắn ra.
“Đừng, đừng chạm vào em…”
Giản Văn nhướng mày, bỗng nhiên rất có hứng thú trêu đùa.
“Vì sao vậy?”
“Sẽ, sẽ mang thai…”
Giản Văn nhịn không được bật cười thành tiếng. Tiểu Phong lúc say đáng yêu quá đi mất…
*** Hết chương 35