Giản Văn: “Eo người đàn ông của em tốt là đủ rồi.”
—
Bữa sáng hôm nay mang theo mùi cẩu lương cực kỳ thúi, cực kỳ chua!
Tô Dư Phong ăn đến khi bụng no phình, “A ~ No quá ~ Nhiêu đây hẳn là đủ năng lượng đối phó với nhiệm vụ rồi. Đạo diễn đặc biệt đưa chúng ta về tận nông thôn thì nhất định là đã chuẩn bị xong xuôi khổ hình rồi.”
Giản Văn lấy một tờ khăn giấy trong hộp đưa qua cho cậu.
“Yên tâm, lát nữa có anh che chở cho em, đừng lo lắng.”
Đạo diễn lau tầng mồ hôi mỏng trêи trán. Nhìn kim chủ baba chịu áp lực, lăn lộn vì tâm can bảo bối, cảm giác này thật quá cmn kϊƈɦ thích…
“Nhiệm vụ hôm nay phải chia đội, mỗi đội 3 người, khách mời nữ chia đều cho hai đội, mọi người tự chia đội trước đi.”
Giản Văn và Tô Dư Phong vẫn luôn gắn bó keo sơn, lần này đương nhiên cũng thế.
“Tôi và Tiểu Phong một đội.”
Vưu Khả lập tức giơ tay, “Tôi vào đội của bọn họ!”
Lâm Tuyết Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, thần sắc trấn định, “Vậy tôi và Tô Minh Minh, Hồng Đạt Lực một đội.”
Đạo diễn cố ý chia hai nữ khách mời ra chứng tỏ nhiệm vụ ngày hôm nay cần nhiều thể lực. Tô Minh Minh mập mạp không được việc nhưng Hồng Đạt Lực rất mạnh, còn cô là một người phụ nữ mạnh mẽ có hình tượng ngự tỷ, vừa lúc có thể phát huy.
Chia đội hoàn thành, đạo diễn cầm loa lên.
“Hôm nay là thi đấu đối kháng, đội thắng được thưởng kim bài bằng vàng, đội thua phải chịu hình phạt uống nước chanh. Nhiệm vụ của mọi người như nhau, so xem bên nào dùng thời gian ngắn hơn.”
Vừa dứt lời, Hồng Đạt Lực giơ tay kháng nghị.
“Đạo diễn, đội chúng tôi có một cô gái, một người yếu đuối mập mạp, so ra kém hơn bên kia, rất không công bằng!”
“Nhiệm vụ của tôi tổng hợp thể lực, trí tuệ và vận khí. Muốn thắng thì có trí tuệ và vận khí mới là điều quan trọng.”
“Thử thách đầu tiên, trong kho có thóc. Mỗi đội khiêng 3 bao thóc từ trong kho ra ngoài sân phơi nắng, đến buổi chiều sẽ kiểm tra đo lường độ khô của thóc, thóc của đội nào khô hơn sẽ cộng thêm 20 phút cho đội bên kia.”
Mọi người đều trầm mặc, biểu cảm cực kỳ vi diệu.
Không cần phải so thời gian mà lại so độ khô… Bọn họ là minh tinh, không phải nông dân, gần như chẳng có một chút kỹ xảo chuyên nghiệp nào!
“Phần phơi thóc đề nghị mọi người làm xong trong 2 tiếng, nếu không sẽ phải hối hận đó ~”
Đạo diễn cười tủm tỉm, hoàn mỹ đóng vai một nhân vật phản diện.
Bây giờ đã là 8 giờ hơn, mặt trời lên khá cao rồi. Sân xi măng trước nhà có khoanh vùng hai phần bằng băng dính màu đỏ, là phạm vi phơi thóc của bọn họ.
Toàn bộ sân đều trống trải, nằm hoàn toàn dưới nắng mặt trời, chỉ chờ thóc tới.
Tô Dư Phong bẻ đốt ngón tay, phát ra vài tiếng “tách tách”.
“Giản Văn, chúng ta mau xuất phát thôi. Dàn thóc ra càng sớm thì càng nhanh khô, chúng ta sẽ có cơ hội thắng!”
Vưu Khả: “…..”
Tiểu Phong, có phải là anh quên trong đội còn một người nữa không?
Haiz, những đàn ông đang yêu ~
Giản Văn lại khá bình tĩnh, “Không vội.”
Hắn đi vào trong, lấy mấy cái mũ rơm mới tinh treo ở trước nhà.
Đây là đạo cụ tổ chương trình chuẩn bị nhưng mà đạo diễn lòng dạ nham hiểm không thèm nhắc bọn họ, có thể phát hiện ra mũ hay không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh.
“Hóa ra là ở đó có treo mũ, em không để ý luôn! Giản Văn, mắt anh thật tinh!” Tô Dư Phong kinh ngạc.
Giản Văn cong môi, không giải thích gì.
Hắn chỉ là nhìn mặt trời quá mạnh, sợ Tô Dư Phong bị say nắng nên ngắm nghía ngó nghiêng xung quanh một lượt xem thử có cái mũ nào không, cho dù đạo diễn không chuẩn bị thì hắn cũng sẽ tìm cách mượn.
Giản Văn đội mũ rơm lên đầu Tô Dư Phong, tỉ mỉ buộc dây giúp cậu. Tô Dư Phong bẻ vành mũ lên để mở rộng tầm nhìn.
“Giản Văn, nhìn em bây giờ có giống một bác nông dân không?”
“Giống cậu bé làm vườn hơn.” Giản Văn chọt chọt má Tô Dư Phong, “Tiểu Phong, da của em quá trắng, không giống những người quanh năm suốt tháng lao động, giống đang hỗ trợ quay quảng cáo công ích hơn.”
Mắt Tô Dư Phong chớp chớp, như thể vừa nghĩ ra gì đó. Cậu chắp hai tay trước miệng, tạo thành hình cái loa.
“Thóc ế đây thóc ế đây, mau mua mau mua ~”
Vưu Khả không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Thóc có thể dự trữ được rất lâu, rất ít khi xảy ra tình trạng ế ẩm, cho dù thị trường không cần thì chính phủ cũng sẽ hỗ trợ thu mua để dự trữ.
“Nếu như em đi bán thóc thì anh sẽ mua hết luôn.”
Giản Văn khoác tay lên vai Tô Dư Phong, “Đi thôi, chúng ta đến kho hàng.”
“Anh cũng đội mũ lên đi, lát nữa phơi lâu nhỡ bị cảm nắng thì rất phiền.”
Cho dù Giản Văn rất khỏe mạnh nhưng Tô Dư Phong vẫn lo lắng cho đồng bọn của mình, sợ thân thể hắn xảy ra vấn đề gì thì công việc sẽ bị trì hoãn.
Mặt Trời Nhỏ rất tri kỷ, Giản Văn xoa đầu khen thưởng một phen, xong xuôi mới đội mũ rơm lên.
Vưu Khả yên lặng đi theo sau hai người, đóng vai một cái bóng đèn tiêu chuẩn. Cô cũng chẳng hề có cảm giác tủi thân gì cả, thậm chí còn cực kỳ hưng phấn, đớp đường sướиɠ muốn bay lên trời ~
Hai người đi trước trong lòng chỉ toàn là suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, không cảm nhận được tâm tư không bình thường của Vưu Khả.
Mà đội còn lại ngay từ đầu đã tức tốc chạy tới kho hàng, sợ chậm hơn đội của Giản Văn. Dù sao giá trị vũ lực của bọn họ cũng thấp, cái thử thách rác rưởi này lại hạn chế thời gian.
Chờ đến khi đội Giản Văn đi tới kho hàng thì đội của Hồng Đạt Lực đã xếp xong 3 bao thóc lên xe đẩy, chuẩn bị rời đi.
Ba người bọn họ ai cũng mồ hôi đầm đìa, xem ra vừa rồi ai cũng không nhàn rỗi, vừa mệt vừa nóng.
Nhìn thấy bên đội Giản Văn ai cũng có mũ rơm, tâm lý của bọn họ lập tức sụp đổ.
“Mấy người lấy mũ rơm ở đâu thế?!”
Tô Dư Phong chỉ chỉ về phía căn nhà, “Trước nhà có treo đó. Nếu không phải mắt Giản Văn tinh thì chúng tôi cũng không biết đâu.”
Cái ngữ khí khoe khoang này, khác gì đang khoe độ tài giỏi của ông xã nhà mình không?! Thật khiến người nghe hít thở không thông mà!
Từ chỗ sân ra tới kho hàng cách khoảng tầm 300m. Hoàn toàn không có bóng cây nào, chỉ có thể phơi đầu trần dưới ánh mặt trời, trong kho cũng không có mái hiên, lúc bọn họ bê thóc lên xe đồng nghĩa với việc vẫn luôn phải phơi nắng…
Tô Minh Minh thống khổ rêи lên, “Đạo diễn độc ác! Vậy mà không thèm nhắc một câu!”
Sắc mặt Lâm Tuyết Diễm cũng cực kỳ khó coi. Dù sao cô cũng là nữ minh tinh, không thích phơi nắng, sẽ bị đen đi, có mũ đương nhiên vẫn tốt hơn nhiều.
Ba người không có tâm tư nói chuyện với đội Giản Văn thêm nữa, vội vã đẩy xe quay lại sân.
Trong kho hàng còn 3 bao thóc, là phần của đội Giản Văn mà đội kia để lại.
Giản Văn khom lưng, dứt khoát khiêng một bao mang ngoài đặt lên xe đẩy.
“Em cũng muốn thử một bao!”
Tô Dư Phong xoa tay, khom lưng, khiêng thóc lên vai. Mỗi bao 100 cân (50kg), sức nặng không nhỏ.
Tô Dư Phong là minh tinh, vì để lên hình đẹp nên cơ thể phải gầy, đối với cậu mà nói đúng là có chút khó khăn.
“Tiểu Phong, em ổn không đó?” Giản Văn lo lắng hỏi, yên lặng vươn tay, ở phía sau nâng giúp cậu một ít.
Trọng lượng trêи vai bỗng nhiên giảm đi kha khá, Tô Dư Phong đương nhiên phát hiện ra.
“Giản Văn, anh bỏ tay ra đi, một mình em vẫn làm được, không tin anh cứ xem xem!”
Thái độ của Mặt Trời Nhỏ kiên quyết muốn khiêu chiến, Giản Văn chỉ có thể bỏ tay ra.
“Cẩn thận đó, coi chừng trật eo.”
Tô Dư Phong: “…..”
Cậu khiêng bao thóc ra ngoài, vượt qua ngạch cửa, bỏ lên xe đẩy chờ sẵn bên ngoài.
Vưu Khả giữ tay cầm của xe lại để xe không bị dịch chuyển, tránh cho bao thóc bị rơi ra ngoài hoặc là lật xe.
Tô Dư Phong nâng cằm, đắc ý lắc hông.
“Thế nào? Em đã nói là không sao mà ~ Em không dễ bị trật eo vậy đâu, cái này còn liên quan đến hạnh phúc về sau của em nữa ~”
Vì Tô Dư Phong không tính tìm đối tượng nên nói đùa không chút suy nghĩ.
Vưu Khả thiếu chút nữa thét chói tai.
A a a, Tiểu Phong đơn thuần ngây thơ của tôi! Nhất định là đã bị ảnh đế Giản dạy hư rồi. Cầm, thú!
Động tác lắc hông mang đầy đắc ý và khiêu khích của Tô Dư Phong ở trong mắt Giản Văn chính là công khai câu dẫn!
Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn cậu, “Chưa chắc. Eo của em có tốt hay không không quan trọng, eo người đàn ông của em tốt là đủ rồi.”
Giản Văn nói xong, nhanh chóng khiêng bao cuối cùng ra bỏ lên xe.
“Vậy của anh có được không?”
“Cái, cái gì được?” Vừa rồi Tô Dư Phong rùng mình một phát, muốn đẩy xe đi để thu hút sự chú ý của máy quay. Cậu căn bản không định nói chuyện yêu đương, bị Giản Văn trêu chọc một chút mặt đã đỏ bừng.
Giản Văn đi tới bên cạnh cậu, cúi người xuống, thấp giọng thầm thì bên tai, “Eo đó ~”
Mặt Tô Dư Phong đỏ tưng bừng hơn, trêи đầu như thể đang bốc hơi nước.
“Được, vô cùng được, rất lợi hại…” Câu trả lời siêu nhỏ, nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Bên phía hậu trường không nghe được, Vưu Khả ở hiện trường cũng rất tò mò.
“Đạo diễn, phần hậu kỳ có cần làm to âm thanh lên không?”
“To cái gì mà to!” Đạo diễn trợn trắng mắt, “Kim chủ baba rõ ràng không muốn bị đưa vào nội dung chiếu, bớt làm chuyện hồ đồ đi!”
Những người khác không nghe được nhưng Giản Văn lại nghe rất rõ ràng.
“Tiểu Phong, em nói cái gì? Giọng nhỏ quá, anh nghe không rõ.” Giản cầm thú lại không muốn làm người nữa, chỉ muốn nghe Mặt Trời Nhỏ khen thêm một lần nữa.
Mặt Tô Dư Phong đã đỏ đến không thể đỏ hơn, chỉ có thể lui ra phía sau.
“Không, em chưa nói gì cả. Chúng ta chậm quá rồi, mau đẩy thóc về thôi.”
Tô Dư Phong điên cuồng đẩy xe đi, bộ dạng chính là đang chạy trối chết.
Giản Văn bật cười. Thật đáng yêu…
—
Quay lại chỗ sân trống, đội của Hồng Đạt Lực đã đổ thóc ra, đang dùng cào dàn đều.
Tô Dư Phong: “Chúng ta phải tăng tốc độ lên thôi!”
Thóc này đều là mới thu hoạch ngày hôm qua, vẫn còn ướt nguyên.
Giản Văn và Tô Dư Phong chia nhau đổ thóc ra, còn Vưu Khả kiếm cái cào, bắt đầu liều mạng cào qua cào lại. Làm xong một màn này ai cũng mồ hôi đầm đìa.
“Mệt quá…” Tô Dư Phong quệt mồ hôi trêи trán.
Giản Văn hỏi đạo diễn, “Chúng tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?”
“Có thể, lát nữa 10 giờ lại tập hợp, có nhiệm vụ mới cho mọi người.”
Mọi người không còn lời nào để nói.
Vậy là bọn họ phải hoàn thành việc phơi thóc trong 2 tiếng để bấm mở nhiệm vụ mới vào lúc 10 giờ? Nếu không mở kịp sẽ bị bỏ lỡ?
Nhưng mà cũng may phơi ba bao thóc chưa cần dùng hết thời gian, chỉ mất hơn một tiếng một chút mọi người đều đã xong hết rồi, thời gian còn lại dùng để nghỉ ngơi tha hồ dư dả.
Tô Dư Phong quay trở về phòng ngủ bật quạt, Giản Văn theo sát đằng sau, còn thuận tay đóng cửa lại.
Tô Dư Phong hoang mang, “Sao anh không…” Mở cửa ra cho mát?
Lời của cậu bị chặn trong cổ họng, không thể hỏi ra miệng được nữa.
Thần sắc Giản Văn đạm nhiên, mặt không đổi sắc cởi áo phông ra ném sang một bên.
Đường cong sống lưng dẻo dai, cơ bụng săn chắc tràn ngập sức mạnh cứ vậy mà show ra trước mặt Tô Dư Phong…
—
Lời tác giả:
Giản Văn: “Eo người đàn ông của em tốt là đủ rồi…”
Tô Dư Phong: “…..” Đây không gọi là đủ rồi mà gọi là quá quá đủ!
*** Hết chương 24