Giản Văn: “Em yêu anh.”
***
Đãi ngộ đặc thù, người ngoài không mượn được…
Mặt Tô Dư Phong đỏ bừng, mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác.
Vưu Khả: “…..”
Tôi biết các người là thật!!
Tuy rằng có Tô Dư Phong xung phong lên thử trước nhưng các khách mời khác vẫn như cũ, không hề muốn lên chơi. Bọn họ âm thầm nhìn nhau, hi vọng có một người đứng ra từ chối đạo diễn.
Giản Văn không tham gia kế hoạch “tạo phản” của bọn họ mà chủ động đi lên trước.
“Tới lượt tôi.”
Làm gián điệp, nhiệm vụ chính là phá hỏng nhiệm vụ.
Chủ động xông lên vì cả nhóm có thể gỡ bỏ hiềm nghi, vừa rồi Tiểu Phong chủ động đứng ra, ngoại trừ chuyện lên hình đương nhiên còn là vì nguyên nhân này…
Đạo diễn mở chai nước, uống một ngụm. Hi vọng lát nữa kim chủ baba đừng có thẹn quá hóa giận…
Cái tên “Khiêu Chiến Đi” và tính chất nội dung show không khác gì nhau, nếu không thiết kế một ít nhiệm vụ khó thì sẽ flop ngay, khán giả cũng ý kiến, nhưng kiên trì làm thì khách mời sẽ có ý kiến.
Đạo diễn trọc cả đầu, nếu không phải muốn kiếm tiền dưỡng già thì ông đây bãi công từ lâu rồi!!
Giản Văn nhìn chằm chằm con đường thảm mát xa, mặt lạnh tanh. Môi mỏng mím lại, chậm rãi đặt thử một chân lên.
Mắt mọi người phát sáng, gắt gao quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Ảnh đế Giản xưa nay cao lãnh cấm ɖu͙ƈ, biểu cảm đau khổ dữ tợn sẽ là thế nào đây? Nhất định sẽ rất thú vị!
Nhưng Tô Dư Phong lại rất lo lắng.
Dù sao hình tượng của cậu cũng là Mặt Trời Nhỏ, chẳng sợ đau đớn, chỉ cần kiên cường xông lên là được, vẫn phù hợp với hình tượng có sẵn, cũng có thể hút về một đợt hảo cảm.
Nhưng thiết kế hình tượng của Giản Văn lại là thành thục ổn trọng…
“Giản Văn ca ca, cố lên!” Tô Dư Phong dùng tay bụm lại thành một cái loa, la lớn.
Giản Văn nghiêng đầu, liếc cậu một cái. Ánh mắt hắn sâu thẳm, khóe môi cong lên.
“Đứng đó chờ anh.”
Tô Dư Phong ngẩn người, “Được.”
Chờ lát nữa đi xong thảm mát xa, lòng bàn chân hẳn là sẽ rất đau, mình phải bế anh ấy lên mới được!!
Quần chúng ăn dưa mém nữa rớt hết tròng mắt ra.
Một chân đạp lên thảm mát xa rồi, sắp bị xấu mặt, vẫn còn tâm tư tán tỉnh nhau?!
Có người trong lòng cổ vũ, Giản Văn đã kiên cường hơn nhiều.
Hắn cố gắng bước dài nhất có thể, muốn dùng số lần chạm chân ít nhất đi qua thảm mát xa, giảm bớt đau đớn.
Một bước rồi một bước, đi tới cuối.
Hai người đứng ở hai đầu cách xa nhau, ở giữa là những “bụi gai nhỏ”.
Tô Dư Phong lo lắng sốt ruột, vì căng thẳng mà siết chặt nắm tay.
Giản Văn yên lặng chăm chú nhìn Tô Dư Phong, cố gắng làm lơ đau đớn dưới chân, bước từng bước về phía cậu. Gân xanh trêи trán hiện lên, môi mỏng mím chặt. Mồ hôi nhỏ từng giọt trêи trán, hắn vẫn cắn chặt khớp hàm như cũ, không rêи một tiếng, mặt vô cảm trước sau như một.
Đạo diễn nhìn vào màn hình, cả người đều ngơ luôn.
Nhịn cũng giỏi ghê!!
Mọi người đang sôi nổi chuẩn bị ăn dưa, bây giờ lại không thể tin được mà trố mắt ra nhìn.
Tô Dư Phong lo lắng, chắc là đau lắm, Giản Văn còn cố nhẫn nhịn nữa…
Giản Văn hoàn thành con đường thảm mát xa, một lần nữa quay về đất bằng.
“Tiểu Phong…” Thanh âm của hắn đột nhiên im bặt.
Tô Dư Phong trực tiếp ôm thắt lưng Giản Văn, nhấc người hướng lên trêи.
Nhấc… nhấc không được!!
“Giản Văn, anh đau lắm đúng không, đợi chút em nhất định sẽ giúp anh… hây a…”
Bởi vì quá nặng mà Tô Dư Phong thở dốc lên tục.
Giản Văn buồn cười đè tay cậu lại.
“Chân anh không sao, không đau lắm.”
“…À.”
Tô Dư Phong ủ rũ buông tay, mấp máy môi nói, “Em còn muốn giúp anh, nhưng anh quá, quá nặng…”
“Anh có cơ bắp, đương nhiên là nặng rồi. Nhấc không được không phải là do em.”
Ngoại hình Tô Dư Phong thon gầy, bởi vì là người mới nên không dám ăn nhiều, nhỡ có ăn cũng liều mạng vận động để tiêu hao hết năng lượng, để duy trì dáng người mà quanh năm luôn ở trạng thái ăn không đủ no, thể lực cũng theo đó mà yếu hơn bình thường một chút.
“Nói thì nói vậy, nhưng em vẫn cảm thấy em…” Tô Dư Phong mếu máo, có chút thất bại.
“Giản Văn, anh nói xem em có nên tập thể hình không?”
Giản Văn nhướng mày, thản nhiên vươn tay sờ sờ ngực cậu, “Em còn nhỏ, không đến mức phải thay đổi hình tượng làm mãnh nam (đàn ông mạnh mẽ).”
Tô Dư Phong đè lại móng vuốt của hắn, mặt ửng hồng.
“Đừng, đừng chạm.” Cậu xấu hổ nói, “Em chỉ có một cái bụng mềm, nhìn là thấy thật mất mặt.”
“Ai nói? Em như vậy rất tốt, rất nhiều người thích tiểu thịt tươi hơn.” Giản Văn dịu dàng an ủi.
Chỉ có ở trước mặt Tiểu Phong Giản Văn mới có thể để lộ ra một ít nhu tình hiếm thấy.
Gần đó có một cái lều, bên trong có bàn ghế và nước trái cây của nhà tài trợ. Hai người đã hoàn thành xong nhiệm vụ liền sang đó ngồi, uống nước và nghỉ ngơi.
“Nước này uống ngon thật.” Tô Dư Phong chậc lưỡi.
Giản Văn mỉm cười, “Anh vừa nhận đại ngôn, lát nữa về gửi cho em mấy thùng.”
“Vâng ạ ~” Mắt Tô Dư Phong sáng rực.
Đạo diễn vuốt cằm, “Một cảnh này phải giữ lại, kim chủ baba nhìn có vẻ rất vui.”
Một đám kim chủ baba phải hầu hạ, làm đạo diễn cũng không dễ dàng gì.
Hai gián điệp ngồi ở khu nghỉ ngơi uống nước, 4 người còn lại vẫn ngồi nhìn thảm mát xa, chậm chạp không đi.
“Mấy người vì sao còn ngồi im đó? Đừng nói tất cả đều là gián điệp nhá?” Tô Dư Phong trực tiếp tấn công.
Giản Văn là khách mời có địa vị cao nhất, cũng là nhà đầu tư lớn nhất, hắn đã đi thảm mát xa rồi, những người khác không dám bãi công nữa, đương nhiên, ngoại trừ Tô Minh Minh…
Tô Minh Minh cũng rõ điều này, chỉ có thể đứng ra.
“Đạo diễn, ba tôi cũng có đầu tư không ít tiền, ông còn bắt tôi chịu tội. Có phải ông muốn về vườn không?”
“Tô thiếu gia, thảm mát xa rất tốt cho sức khỏe, đây là hạng mục mà ba cậu đề cử…”
Mọi người không nhịn được, cười lăn lộn.
Tô Minh Minh chỉ có thể căng da đầu đi qua thảm mát xa. Cậu ta vốn dĩ đã béo, chạy qua thảm mát xa như một con vịt đang khiêu vũ trêи ván sắt vậy…
Vừa kêu to vừa nhảy tưng tưng…
Mọi người nhìn cảnh tượng đó chỉ có thể cười mãi không ngừng.
Hai người có bối cảnh lợi hại nhất đoàn đã đi qua, còn lại ba người cũng chỉ có thể đau khổ tiếp nhận nhiệm vụ.
Hai cô gái không muốn hình tượng của mình bị tổn hại nhưng các cô đã nhìn thấy bộ mặt xấu xí của Tô Minh Minh khi đi qua thảm mát xa, nếu không đi có thể sẽ bị Tô thiếu gia thẹn quá hóa giận trả thù!
“Có vài phóng viên nói tôi quá đặt nặng hình tượng, thực ra tôi nào có như vậy…” Vưu Khả biết mình không còn khả năng xoay chuyển càn khôn, dứt khoát chuyển sang chế độ giản dị, không để gánh nặng hình tượng trong lòng, làm vậy cũng có thể hút fans.
Ba người cuối cùng cũng quỷ khóc sói gào, cực kỳ buồn cười.
Đặc biệt là Hồng Đạt Lực, một người đàn ông mạnh mẽ manly kêu ngao ngao, miễn bàn có bao nhiêu hài hước!
Nhiệm vụ đầu tiên thuận lợi thông qua, đạo diễn công bố gợi ý thứ nhất về gián điệp.
Giản Văn và Tô Dư Phong đều ra sức giúp cả nhóm hoàn thành nhiệm vụ, che giấu chính mình, mà gợi ý đầu tiên đương nhiên chưa đủ để bắt gián điệp, nếu không thì độ khó quá thấp rồi.
Bọn họ không lo lắng, thậm chí còn muốn dùng gợi ý đó để chọn mục tiêu hắt nước bẩn.
“Có hai người là gián điệp.”
Mọi người ồ lên một trận.
Giản Văn nhíu mày, “Gợi ý này chỉ có thể biết số lượng, căn bản không thể chỉ định được bất kỳ một người nào, muốn bắt được gián điệp thì phải lấy thêm nhiều gợi ý mới được.”
“Đạo diễn, chúng tôi vứt bỏ hết hình tượng chỉ để đổi lấy một cái gợi ý giá trị thấp này thôi hả? Thêm một gợi ý nữa đi ~” Vưu Khả bắt đầu cò kè mặc cả.
Đạo diễn mặt không đổi sắc nói: “Không được.”
Tổng cộng chỉ có 4 gợi ý, đưa ra thêm một cái nữa thì mấy cửa sau chơi thế nào?
Tô Minh Minh híp mắt hỏi: “Đạo diễn, theo lời ông nói thì, ví dụ chúng tôi đều hoàn thành hết 4 nhiệm vụ cũng chỉ có 4 gợi ý, gợi ý đầu tiên không nhắm vào ai, còn lại 3 gợi ý cũng đủ để đoán ra là ai sao?”
“Không đủ để có đáp án trực tiếp nhưng sẽ cho mọi người một phạm vi số người nhỏ nhất.”
Đạo diễn cầm loa, nâng cao âm lượng, “Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, trong nội bộ mọi người có gián điệp, mọi người có thể tìm kiếm một vài đặc thù của gián điệp thông qua quan sát.”
Mọi người yên lặng, phát hiện nhiệm vụ tìm kiếm gián điệp này không hề đơn giản.
“Giản Văn, một cửa vừa rồi anh cảm thấy ai giống gián điệp nhất?” Tô Dư Phong nghiêng đầu hỏi Giản Văn.
Đôi mắt thuần khiết vô tội mở to, biểu cảm nhíu mày đăm chiêu, giống y hệt một thỏ trắng nhỏ ngây thơ!
Khóe miệng đạo diễn giật giật.
Diễn xuất tốt phết nhỉ…
Thần sắc Giản Văn bình tĩnh, ánh mắt sắc bén đảo qua cả nhóm một lượt.
“Có 4 người không muốn đi qua thảm mát xa, anh tạm thời giữ thái độ hoài nghi gián điệp có trong số những người này.”
“Tôi lại cảm thấy cậu rất giống.” Tô Minh Minh vuốt cằm, “Tôi có thể bãi công đàm phán lại với đạo diễn, cậu lại thật thà đi thảm mát xa. Có phải cậu đang cố ý che giấu thân phận của mình?”
Tô Minh Minh không hề hoài nghi Tô Dư Phong.
Tô Dư Phong là khách mời có địa vị thấp nhất, không có tư bản chống lưng, vì muốn lên hình mà xung phong làm người đầu tiên đi thảm mát xa là điều dễ hiểu.
“Tôi không bãi công lại thành sai rồi?”
Lời này nói xong, Tô Minh Minh cứng họng.
Tuy địa vị của Giản Văn không thấp nhưng thái độ làm việc rất chuyên nghiệp, danh tiếng trong giới không tồi. Nếu hắn nháo bãi công mới là có quỷ!
Vưu Khả cũng bắt đầu đoán mò.
“Tô Minh Minh, đừng nói là anh nhé? Ba anh vì muốn giúp anh làm gián điệp thắng lợi mà cố ý thiết lập nhiệm vụ khó?”
Tô Minh Minh trợn trừng mắt, “Trước đó cô quay phim về nội dung bơi lội bị nước vào đầu rồi à?”
Vưu Khả bĩu môi, “Tôi đoán thử thôi.”
“Cô đoán mò, làm nhiễu loạn tình hình, tôi thấy cô mới là gián điệp!” Tô Minh Minh hét ầm ĩ lên.
Ở giai đoạn này tất cả chỉ là đoán mò, thân phận của gián điệp vẫn an toàn.
Để lấy thêm gợi ý, mọi người chuẩn bị tham gia nhiệm vụ thứ hai.
“Cửa thứ hai là tôi làm bạn đoán. Mọi người có thể tự tìm đồng đội cho mình.”
Giản Văn và Tô Dư Phong nhìn nhau cười, không ai nói gì nhưng đều hiểu.
Bốn người còn lại tự giác chia nhóm. Hồng Đạt Lực tuy rằng không ngu nhưng cũng không thuộc dạng đa mưu túc trí, Tô Minh Minh chọn minh tinh nữ vương, Hồng Đạt Lực và Vưu Khả tự động thành một nhóm.
Tô Dư Phong và Giản Văn lên thực hiện thử thách đầu tiên. Cậu phụ trách khoa chân múa tay, Giản Văn phụ trách đoán.
Đạo diễn nghĩ đến những câu cho sẵn, trong lòng bỗng dưng có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, mở bảng đầu tiên ra, câu đầu tiên chính là “tâm đầu ý hợp”.
Đạo diễn: “…..”
Tô Dư Phong giơ 4 ngón tay, ý bảo có 4 chữ.
Giản Văn gật đầu. 4 chữ, có thể là thành ngữ.
Tô Dư Phong để tay lên trêи đầu tạo thành hình trái tim, hướng về phía Giản Văn.
Giản Văn: “!!!!!”
Hắn ngây người nhìn chằm chằm Tô Dư Phong, ánh mắt sâu thẳm kia dường như có thể nuốt chửng người đối diện!
Đạo diễn thu hết thảy vào trong mắt, nhanh chóng hô lên, “Ảnh đế Giản, tôi làm bạn đoán, mau đoán đi!”
Giản Văn cong môi, ngữ khí chắc nịch, “Em yêu anh.”
Đạo diễn và quần chúng ăn dưa: “…..”
4 chữ cơ mà!! Trong đầu cậu ngoài tiểu yêu tinh ra thì không còn nhớ được thứ gì nữa à?!
*** Hết chương 16