Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại

Chương 42: Phiên ngoại 2




Bệnh viện nhiều người nhiều miệng, có lúc chuyện bát quái nơi đây lại lan truyền rất nhanh.

Ví dụ như cái tên đàn ông lạnh lùng nằm trong phòng bệnh nào đó sẽ xuất viện ngày hôm nay, nghe người ta nói lúc anh ta mới nhập viện thì trên lưng bị đâm một nhát, suýt chút nữa liền bỏ mạng, suốt thời gian nằm viện luôn có em trai túc trực bên cạnh, hai người lại diễn một màng huynh đệ tình thâm khiến cả bệnh viện ai nhìn cũng đỏ mắt.

Lại ví dụ như cái tên đàn ông nằm ở phòng ICU nào đó lại ầm ĩ đòi gặp ai đó, không biết chuyện còn tưởng hắn muốn gặp vợ (Mà quả thật đợi lão bà mà, 囧). Sau đó, mỗi khi thanh niên tuấn tú ôn hòa tới đều có thể thành công động viên tên đàn ông ầm ĩ ấy, rồi thân thiện tặng một túi quà nhỏ cho y tá, đó có thể là chocolate hoặc bánh bích quy, quà nhỏ mà đầy ắp tấm lòng, do được mỹ nam tặng chocolate nên các cô quyết định không thèm để ý tới tên đàn ông xấu xa chỉ biết làm loạn kia, mặc dù nhìn hắn cũng rất tuấn tú.

Hôm nay Tiêu Thịnh Vũ rất khó chịu vì việc mấy ngày nay không được rửa ráy sạch sẽ, hơn nữa điều làm anh tức giận là đám y tá kia suốt ngày cứ khoe khoang mấy túi chocolate mà Thư Lan tặng, tức thật, anh đây còn chưa được Thư Lan tặng chocolate đâu đấy, hừ!

Sau khi Thư Lan bước vào đã bị Tiêu Thịnh Vũ nắm tay áo kéo đi, không tiếng động mà biểu thị kháng nghị.

Thư Lan cảm thấy số lần mình thở dài càng ngày càng nhiều, cuối cùng đành tỏ ý thỏa thuận: “Để em lau mình cho anh nhé.”

“Còn muốn gội đầu.” Tiêu Thịnh Vũ được voi đòi tiên.

Thư Lan tốt tính mà gật đầu, cậu chỉnh nhiệt độ nước vừa vặn, đầu tiên giúp Tiêu Thịnh Vũ cởi áo ra, theo đó hiện lên những vết thẹo chồng chất như một huân chương của một người đàn ông, nhưng càng nhìn chỉ càng khiến Thư Lan đau lòng, phần lưng Tiêu Thịnh Vũ vì hơi gầy, gân cốt và cơ nhục hiện ra rõ ràng, vết thương lại đầy rẫy qua thời gian chỉ còn lại một mảnh nhạt màu khá nông.

Tiêu Thịnh Vũ ngoan ngoãn tùy ý để Thư Lan lau, vẻ mặt anh tỏ ra rất hưởng thụ, lười biếng đến không muốn nhúc nhích, kết quả lúc cầm khăn lau xuống phía dưới Thư Lan liền cứng người, Tiêu Thịnh Vũ tỏ ra lúng túng nhìn xuống thứ đang phản ứng giữa hai chân mình.

Thư Lan lần nữa vắt sạch cái khăn, ném cho Tiêu Thịnh Vũ, “Anh tự lau đi.”

Tiêu Thịnh Vũ sờ mũi một cái, “Cái này không thể trách anh được.”

Vui quá hóa buồn chính là vậy, chưa hưởng thụ hết lại phải liều mạng nhẫn nhịn, chịu đủ dày vò.

Tiêu Thịnh Vũ cầm lấy tay Thư Lan tay đặt ở nơi đó, khàn giọng nói: “Giúp anh chút đi.”

Vành tai Thư Lan đỏ ửng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, “Bác sĩ nói thân thể anh vẫn còn rất yếu.”

Tiêu Thịnh Vũ nghe thế liền tức giận, nói: “Gạt người, cả nhà hắn đều gạt người!”

Cuối cùng Thư Lan cũng không thể khuyên nhủ anh, chỉ có thể mặt tối sầm giúp anh làm, nhìn biểu cảm thỏa mãn đầy gợi cảm của Tiêu Thịnh Vũ, Thư Lan ngoài khổ nhưng trong lòng vui vẻ nghĩ, đây coi như là bắt được sinh mạng của Tiêu Thịnh Vũ, sau này anh mà dám giở trò gì, cậu liền chặt đứt. (…)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.