Trong mấy ngày rảnh rỗi hiếm có này, ngoại trừ đến công ty học ra thì thời gian còn lại Diệp Khê Niên chỉ ở nhà xem kịch bản.
Bộ web drama này tên là “Thầm Yêu”, được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên.
Để đọc hiểu kịch bản tốt hơn thì trước khi bắt đầu xem nó, Diệp Khê Niên có đi đọc tiểu thuyết trước.
Lúc đọc Diệp Khê Niên mới phát hiện nội dung quyển tiểu thuyết này rất khác so với tiểu thuyết ngôn tình trong ấn tượng của cậu.
Diệp Khê Niên đóng vai nam phụ, là mẫu nhân vật “nam phụ ấm áp” – đồng thời cũng là lốp xe dự phòng của nữ chính.
Nhân vật này ngay từ đầu đã có người mình thích, chẳng qua người mà anh thích là người đồng tính.
Bấy giờ Diệp Khê Niên bỗng hiểu ra vì sao đạo diễn lại không cần cậu thử vai đã cho cậu nhận vai diễn này rồi.
Mất cả một ngày Diệp Khê Niên mới đọc xong hết quyển tiểu thuyết, cậu cảm giác chưa đủ thỏa mãn lắm.
Cân nhắc thời gian còn lại, Diệp Khê Niên quyết định rèn sắt ngay khi còn nóng, tiếp tục xem kịch bản.
Diệp Khê Niên đoán là biên kịch sẽ bỏ tuyến tình cảm trong nguyên tác của nam phụ, không ngờ biên kịch không chỉ không bỏ mà còn tăng thêm rất nhiều cảnh diễn cho nhân vật này.
Diệp Khê Niên càng xem càng hăng hái, cậu không để ý vô tình xem suốt cả đêm.
Xem xong hết kịch bản thì cũng đã tới 8 giờ sáng.
Cũng may hôm nay thầy giáo dạy diễn xuất của Diệp Khê Niên có việc bận nên cậu không cần đi học trên công ty.
Diệp Khê Niên ăn qua loa bữa sáng, giờ cậu đã buồn ngủ tới mức không sao chịu được, cậu chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi đi ngủ.
Cũng do vậy mà Diệp Khê Niên mới bỏ lỡ trò cười náo nhiệt trên mạng.
Vào 9 giờ sáng thứ ba, một blogger đột nhiên đăng một tin hot lên.
(Nguyên văn: Doanh Tiêu Hào hay còn gọi là Blogger, thuật ngữ này dùng để chỉ những người dùng việc mua bán, tiếp thị tin tức trên mạng để kiếm tiền.
Các tài khoản doanh tiêu hào có thể do một cá nhân hoặc do nhiều người cùng quản lý, họ có thể hoạt động tự phát theo sở thích hoặc được “nuôi” bởi 1 công ty hay đoàn đội nào đó.
Chương trước Blue có chú thích qua rồi nhưng khi ấy chưa tìm hiểu kĩ nên nay ghi lại cho mọi người nhé.)
@Drama rồi drama: Nhận được tin hot từ một cư dân mạng tự xưng là mẹ của Diệp Khê Niên.
Người nọ nói một tuần trước Diệp Khê Niên đã chặn số bọn họ, đến nay bọn họ vẫn không thể liên lạc với Diệp Khê Niên.
#hình ảnh#
Trong khoảng thời gian này độ hot của Diệp Khê Niên đang cao, dẫn đến tin hot này vừa được đăng lên đã khiến cho không ít dân cư mạng chú ý.
[Blogger lại đi kiếm tiền dơ bẩn nữa à?]
[Thời nay phí để tung tin nhảm thấp vậy à? Chỉ cần một bức ảnh là xong?]
[Đừng bảo đây là người mẹ nhà mi quên bên ngoài nhé*?*]
[ĐM, quả nhiên tiếng Trung uyên thâm vãi!]
[Cười chết tui, bác là thủy quân Hạ Hoài Minh hay Tống Cảnh mua vậy?]
[Tui đoán là Hạ chó mua, dù sao thì Tống Cảnh cũng không có tiền.]
[Đúng dị!]
…
Cư dân mạng cũng không quan tâm tin hot này, dù sao thì từ sau khi chuyện Hạ Hoài Minh ngoại tình với Tống Cảnh bị tung lên, có không ít kẻ chẳng biết phân đúng sai đổ tội lên đầu Diệp Khê Niên.
Cư dân mạng lại không phải kẻ ngu ngốc, tất cả mọi người đều có năng lực phân biệt đúng sai, dĩ nhiên sẽ không bị dắt mũi được.
Không ngờ không lâu sau blogger kia đã đăng thêm hai bài viết.
Một bài Weibo không có chữ nghĩa gì, chỉ có hai bức ảnh.
Một cái là chụp Diệp Khê Niên tốt nghiệp tiểu học, một cái là ảnh Diệp Khê Niên thời học cấp ba.
[WTF??? Đây là chứng cứ à?]
[Đúng là Diệp Khê Niên nè…]
[Không thể nào? Khó lắm tui mới thích được một nghệ sĩ, đừng nói là lật xe nha?]
[Vì sao chỉ có hai bức ảnh thôi vậy? Không phải giả chứ?]
Bài Weibo còn lại cũng không có nội dung gì nhưng lại có một video livestream.
Khi cư dân mạng ấn vào thì ai nấy cũng trợn tròn mắt.
Trên màn hình là một đôi vợ chồng đang khóc sướt mướt.
Đôi vợ chồng này đang than thở khóc lóc mà lên án Diệp Khê Niên đã làm đủ kiểu “hành vi phạm tội” với bọn họ.
Bà Diệp dụi đôi mắt đỏ hoe, bà liếc xuống ghi chú nho nhỏ trên tay rồi tiếp tục nói: “… Tôi nuôi một đứa bé như thế rất khó khăn, từ nhỏ Khê Niên đã là là học sinh nằm trong top rồi, dù là tiểu học, cấp hai, cấp ba rồi thi vào đại học, vợ chồng chúng tôi vẫn nỗ gắng sức mà chi trả cho thằng bé.
Thế nhưng…”
Nói tới đây, bà Diệp nghẹn ngào không nói được nữa.
Không phải là bà Diệp cảm thấy uất ức quá mà là do bà ta đột nhiên quên thoại, bà ta đã quên sạch câu từ mình chuẩn bị trước đó rồi, chỉ có thể hướng mắt về ông Diệp xin giúp đỡ.
Ông Diệp trừng mắt nhìn bà rồi tiếp lời: “Thật ra chúng tôi cũng không phải kêu oan gì, tuy rằng công ty tôi đã phá sản nhưng tôi vẫn còn chút tiền.
Chúng tôi cũng cũng không muốn Khê Niên làm gì cả, chúng tôi chỉ muốn liên lạc với thằng bé được thôi.”
“Thằng nhóc này từ khi còn nhỏ đã rất quậy rồi, nó hết nghịch ngợm rồi lại gây sự, chưa bao giờ ngừng tạo phiền phức cho chúng tôi cả.
Mặc dù như vậy nhưng chúng tôi cũng không nỡ đánh chửi nó lần nào hết…”
“Chúng tôi lại không ngờ tới là từ khi nó nổi tiếng rồi thì thái độ của nó đối với chúng tôi cũng thay đổi theo.
Không chỉ thường xuyên mắng nhiếc mẹ nó mà còn mắng cả tôi.
Ngay cả em trai nó cũng không dám gọi điện cho nó nữa.”
“Tôi làm cha nó mà tôi cũng thật sự không biết nó vì sao nó lại ghét chúng tôi như vậy…”
Nói xong, ông Diệp cúi thấp đầu xuống, tỏ vẻ rất đau lòng.
Khu bình luận nổ tung rồi:
[WTF? Chuyện này là sao?]
[Thật hay giả vậy?]
[Không phải chứ? Tui mới vừa làm fan Diệp Khê Niên đó, đừng như vậy mà?]
[Tui thấy chúng ta cũng không nên chỉ tin vào lời nói từ một phía đâu? Vợ chồng hai người nói thì ít nhất cũng phải đưa ra chứng cứ nha!]
Càng ngày càng nhiều cư dân mạng và fans xem livestream yêu cầu chứng cứ, bà Diệp chỉ đành đáp: “Chúng tôi cũng không biết nên cho mọi người xem chứng cứ thế nào, nhưng mà quả thật chúng tôi đã bị Khê Niên chặn số rồi, cũng đã lâu nó chưa gọi điện cho chúng tôi… Nếu như mọi người vẫn chưa tin thì tôi sẽ dùng số của tôi gọi cho Khê Niên.”
Nói xong, bà Diệp lấy điện thoại ra, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu cư dân mạng và fans ấn gọi cho Diệp Khê Niên.
Sau một vài tiếng “bíp, bíp” thì bên kia truyền đến một giọng nữ: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Bà Diệp liên tục gọi ba cuộc, lần thứ hai là tạm thời không nhận máy được, lần thứ ba nhắc nhở là đã tắt máy.
Người xem livestream ngơ ra.
[Đừng nói… Cái này đúng là chỉ khi bị chặn số mới có thôi.]
[Đúng vậy! Trước kia tui cũng bị người yêu cũ cho vào blacklist, mỗi lần gọi điện thoại cho anh ta là nghe thông báo kiểu này, hơn nữa mỗi lần thông báo còn không giống nhau…]
[Mẹ nó, filter của tui vỡ nát rồi.]
[Sao lại có thể chặn số cha mẹ mình vậy trời? Tui không hiểu nổi luôn!]
[Tự nhiên tui thấy hối hận mấy hôm trước bảo vệ cho Diệp Khê Niên ghê…]
…
Lúc bà Diệp gọi điện thoại cũng không giấu số điện thoại đi nên không lâu sao người xem tinh mắt thấy được đã ra chủ sở hữu của số điện thoại này.
Thông qua bạn đại học của Diệp Khê Niên xác mình số điện thoại này là số của Diệp Khê Niên.
Có người thử gọi cho số điện thoại này nói là họ có thể gọi được nhưng đối phương vẫn không nhấc máy.
Tin tức vừa được đăng lên ngay lập tức khiến người khác tức giận.
[Chặn số cha mẹ mình thật à?]
[Thứ con vô ơn, buồn nôn vãi.]
[Từ lâu tui đã cảm thấy Diệp Khê Niên không phải thứ tốt lành gì rồi, quả nhiên là thế mà.]
[Tui mù mắt rồi mới nói giúp cạu ta lâu như vậy!]
[Nổi tiếng xong thì chặn số cha mẹ mình luôn, sống kiều gì ghê tởm thế?]
…
Mọi chuyện một khi đã vỡ lẽ ra thì bình luận ác ý như thủy triều, che trời lấp đất mà hướng về Weibo của Diệp Khê Niên.
Trì Hi Văn là người chú ý tới chuyện này trước cả, khi hắn thấy bình luận trên mạng thì nhíu mày lại.
Đàm Dao cũng nhanh chóng liền gọi điện đến: “Hi Văn, Vân Tinh thằng bé…”
“Mẹ đừng gấp.” Trì Hi Văn bình tĩnh nói “Con lập tức cho người đi điều tra rõ ràng, mẹ cũng không cần xem tin tức với bình luận trên mạng đâu, con cảm thấy Vân Tinh chắc chắn không phải loại người như vậy…”
“Dĩ nhiên mẹ biết Vân Tinh không phải người như vậy.” Đàm Dao ngắt lời Trì Hi Văn, đây cũng chính là chuyện bà lo lắng nhất.
Qua quan sát của Đàm Dao trong khoảng thời gian này thì bà cũng hiểu được cách làm người của Diệp Khê Niên.
Dù cho là bị bạn thân lẫn người yêu phản bội thì từ đó đến nay Diệp Khê Niên cũng không lên mạng chửi bới này hai người một câu nào, ngược lại con bà còn muốn tự mình gánh vác trách nhiệm nữa.
Diệp Khê Niên rất hiền lành nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Thế nên nếu Diệp Khê Niên cắt đứt mọi quan hệ với đôi vợ chồng thì đáp án không cần nói cũng biết, ắt hẳn hai vợ chồng này mới là vấn đề lớn nhất.
Bọn họ rốt cuộc đã làm gì? Rốt cuộc họ đã làm gì với Khê Niên con bà?
Đàm Dao run lên, bà không dám tưởng tượng chuyện đó.
Đàm Dao đã có thể nghĩ đến chuyện này thì Trì Hi Văn cũng sẽ nghĩ đến.
Trước kia gia đình họ thấy vẻ bề ngoài của Diệp Khê Niên thì ai cũng cho rằng cậu đang sống rất tốt.
Thế nhưng tới bây giờ họ mới biết, họ sai rồi.
Cuộc sống Diệp Khê Niên không chỉ không tốt mà còn có khả năng là rất tệ!
Nếu không thì sao có thể giải thích chuyện sau khi nhận được thông báo từ cục cảnh sát hôm đó Diệp Khê Niên lại chọn cách cắt đứt mọi quan hệ với người nhà họ Diệp chứ?
Mắt Đàm Dao ngập nước mắt, bà bỗng nhiên lên tiếng nói: “Hi Văn, mẹ muốn gặp Khê Niên, mẹ muốn gặp thằng bé ngay bây giờ.
Mẹ không muốn đợi nữa…”
Khóe mắt Trì Hi Văn đỏ hoe, một lúc lâu hắn mới gật đầu: “Vâng, để con gọi điện cho ba, cả nhà chúng đi gặp Khê Niên!”
…
Cùng lúc đó, Tạ Y vừa gọi điện cho Diệp Khê Niên vừa lái xe đến căn hộ của cậu.
Chỉ tiếc rằng trước khi đi ngủ Diệp Khê Niên đã tắt âm nên không thể nhận điện thoại được.
Hơn nữa lại có quá nhiều cư dân mạng không ngừng gọi Diệp Khê Niên nên số máy của cậu lúc nào cũng trong trạng thái bận.
Ngay lúc ấy, khi ông bà Diệp vẫn còn đang livestream, nghe theo sự xúi giục của Tống Cảnh cũng đi tới nhà của Diệp Khê Niên.
Đi theo cũng có không ít phóng viên và các blogger chuyên đưa tin hot.
Bảo vệ thấy thế vội vàng ngăn tất cả mọi người ở cửa.
Nhưng bây giờ trong phòng bảo vệ cũng không có mấy người, chú bảo vệ không khỏi lo rằng liệu mình có ngăn được họ không nữa.
…
Diệp Khê Niên bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ồn ã.
Cậu mới vừa mới tỉnh giấc, còn mơ ngủ hỏi vọng ra: “Ai đấy?”
Ngoài cửa truyền đến giọng của Sở Văn: “Tốt quá rồi! Khê Niên, cậu ở nhà à? Nhanh mở cửa cho tớ đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Diệp Khê Niên mơ màng đứng dậy mở cửa, cậu cau mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Sở Văn nhìn dáng vẻ của Diệp Khê Niên là biết cậu mới vừa tỉnh ngủ thôi.
Sở Văn vừa cầm điện thoại vừa kéo Diệp Khê Niên đi: “Giờ chưa nói rõ được, cậu đi theo tớ trước đi.
Chị Y nhờ tớ dẫn cậu đến khách sạn khác.”
Diệp Khê Niên chưa kịp thay quần áo, ngay cả điện thoại cũng chưa mang theo đã bị Sở Văn lôi ra cửa.
“Từ từ…”
Diệp Khê Niên tỉnh ngủ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu kéo tớ đi chỗ nào đấy?”
Sở Văn không kịp giải thích, chỉ nói: “Chờ đến khi lên xe tớ lại kể cho cậu nghe sau.”
“Ting” – một thanh âm vang lên, cửa thang máy mở ra.
Chỉ trong nháy mắt mà có vô số ánh đèn flash nhắm thẳng vào Diệp Khê Niên và Sở Văn.
Diệp Khê Niên giật mình, cậu vừa quay đầu thì thấy được hai gương mặt quen thuộc.
Bỗng dưng Diệp Khê Niên hiểu có chuyện gì đang xảy ra rồi.
Các phóng viên phí cả buổi chiều đôi co với bảo vệ cuối cũng cũng chạy được vào khu nhà, lúc nhìn thấy Diệp Khê Niên, họ ùa tới như bầy ong vỡ tổ liên tục đặt ra câu hỏi:
“Cậu Diệp Khê Niên, cha mẹ cậu đưa tin rằng cậu đã cắt đứt mọi quan hệ với họ, xin hỏi chuyện này có thật không?”
“Cha mẹ cậu còn nói cậu thường xuyên bạo lực lạnh với họ?”
“Có phải cậu không định phụng dưỡng cha mẹ mình không?”
“…”
Diệp Khê Niên bị tấn công dồn dập bởi từng câu hỏi lời lẽ sắc như dao, microphone như dí sát vào mặt cậu vậy.
Sở Văn chưa từng trải qua những chuyện như thế này nên cũng không biết phải xử sự ra sao, may thay cậu ấy nhớ những lời mà Tạ Y nói, phải bảo vệ Diệp Khê Niên.
Sở Văn không nghĩ ngợi thẳng thắn chắn trước mặt Diệp Khê Niên, đầy lớp phóng viên không ngừng nhào về phía trước ra: “Các người không được chụp!”
“Không được phép chụp!”
“Nơi này là nhà riêng! Các người tùy ý xông vào không sợ bị bắt à?”
“Khê Niên, cậu đi trước…”
Đột nhiên Diệp Khê Niên kéo Sở Văn về phía sau mình.
Cậu không chớp mắt, con người đen tựa mực nhìn chằm chằm ông bà Diệp, bỗng dưng cậu bật cười.
Tất cả những người có mặt ở đó ai cũng ngơ ra.
Phóng viên chưa kịp đặt câu hỏi tiếp đã thấy Diệp Khê Niên lấy điện thoại của Sở Văn bấm một dãy số.
“Alo, là 110 đúng không? Tôi muốn báo án, cha mẹ tôi mua bán trẻ em.”
Diệp Khê Niên vừa dứt câu, không gian xung quanh bỗng tĩnh lặng đến lạ.
Trong số những người đi theo tới đây còn có một vài người nổi tiếng trên mạng, bấy giờ họ đang livestream cho người người xem.
Nghe được lời Diệp Khê Niên nói, phòng livestream như nổ tung rồi.
[Hỏi chấm? Gì vậy?]
[Mua bán trẻ em?]
[??????]
[Diệp Khê Niên vừa mới nói ai mua bán trẻ em cơ?]
[Đù má, không lẽ nào đang nói cậu ta à?]
…
Rất nhanh sau suy đoán của mọi người đã được Diệp Khê Niên xác nhận.
“Đúng vậy, tôi chính là đối tượng bị lừa bán.
Mười bảy năm trước, họ mua tôi từ tay bọn buôn người, một tuần trước tôi nhận được điện thoại từ Cục Cảnh sát Hải thị, trước đó không lâu tôi cũng đã nhận được kết quả xét nghiệm ADN… Cảnh sát phụ trách án này là cảnh sát Vương, một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho chú ấy.”
Một câu rồi lại một câu mang theo lượng tin tức khổng lồ khiến gương mặt của mọi người rất bối rối.
Các bên phóng viên không dám ho he chữ nào, họ chỉ có thể nắm chặt lấy camera trong tay mình.
Cuối cùng vẫn là ông Diệp phản ưng lại trước tiên, ông lạnh lùng nói: “Diệp Khê Niên! Mày nói bậy cái gì đấy?”
Bà Diệp cũng nhanh chóng hoàn hồn lại, bà ta chạy lên muốn giật lấy điện thoại trong tay Diệp Khê Niên: “Khê Niên, cái thằng này con nói bừa gì vậy? Con không muốn liên lạc với ba mẹ thì đã đành, sao giờ con lại còn báo cảnh sát nữa?! Ba mẹ cũng chỉ muốn liên hệ với con thôi, con không cần cực đoan như vậy đâu, mau đưa điện thoại cho mẹ…”
Bà Diệp chưa kịp tới gần đã bị Sở Văn cản lại.
Tuy rằng Sở Văn vẫn còn kinh ngạc trước những lời Diệp Khê Niên nói nhưng cậu cũng biết bây giờ không thể để bà Diệp lại gần họ được.
“Cậu-” Bà Diệp chỉ vào mũi Sở Văn “Cậu trai này, tôi khuyên cậu đừng có chĩa mũi vào chuyện của người khác!”
Sở Văn phì cười: “Tôi cứ muốn chĩa mũi vào đấy? Các người tự tiện xông vào nhà của chúng tôi mà còn lý luận à?”
Diệp Khê Niên thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, cậu tiếp lời: “À đúng rồi, phiền mọi người điều động cảnh sát qua đây nữa, ở đây còn có một nhóm người xâm nhập nhà dân bất hợp pháp.”
Cánh phóng viên nghe xong ai nấy cũng biến sắc.
Nhiều người trong số họ chỉ là dân làm công ăn lương bình thường thôi, hơn nữa gần đây Diệp Khê Niên gần đây khá hot nên bọn họ mới muốn chạy theo một chuyến, họ nào ngờ tới sẽ gây chuyện lớn chứ!
Một số người chuẩn bị quay gót rời đi, họ không muốn bị bắt.
Một vài người khác lại cảm thấy oan ức, họ đã làm gì đâu? Sao lại thành xâm nhập nhà dân bất hợp pháp? Nghĩ vậy, họ bắt đầu biện hộ cho mình.
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!”
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ là…”
“Không sao.” Diệp Khê Niên cúp điện thoại xong, cậu giương mắt đánh giá nhóm người trước mặt mình, ung dung nói: “Nếu mọi người muốn chạy thì tôi cũng không cản đâu, thế nhưng sau này chắc chắn sẽ có công hàm luật sư được gửi đến tay các vị.”
Ai nấy ở đó cũng nhăn mày nhăn mặt lại.
Sở Văn lấy điện thoại về, cậu mở camera lên rồi nhấn ghi hình, nhắm ngay vào từng người từng người ở đây: “Vừa đúng lúc, mọi người đừng đi nữa.”
Khán giả xem livestream ai cũng muốn nhấn like cho Sở Văn.
[Làm tốt lắm!]
[Huhuhu, cảm ơn Sở Văn đã che chở cho Khê Niên!]
Lúc này, sắc mặt ông bà Diệp lại càng khó coi.
Ông Diệp hung tợn mà liếc Diệp Khê Niên, gân xanh trên trán ông giật lên: “Diệp Khê Niên! Rốt cuộc mày muốn gây chuyện tới khi nào? Chẳng lẽ mày chuẩn bị không nhận mặt hai kẻ làm cha mẹ mày à?”
Bà Diệp thấy mọi chuyện bắt đầu đi theo chiều hướng ngược lại với dự kiến ban đầu, bà ta hoảng lên ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc lóc kể lể rồi ăn vạ với truyền thông: “Mọi người nhìn xem thằng bé này nói chuyện khiến người ta thất vọng đau khổ nhường nào này! Chúng tôi cũng không có bắt nó phụng dưỡng chúng tôi, chẳng qua là tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi nó nhiều năm như vậy mà giờ ngay cả mẹ nó nó cũng không nhận này…”
“Nhận là mẹ thì cũng phải có cùng quan hệ huyết thống, bà dám cùng tôi đi làm xét nghiệm ADN không?” Diệp Khê Niên rũ mắt nhìn bà Diệp ngồi trên đất, ánh mắt lạnh như gió rét.
Bà Diệp vừa nhìn lên đã đối diện với ánh mắt của Diệp Khê Niên, những lời bà ta định nói như bị ứ nghẹn nơi cuống họng, bỗng dưng bà Diệp không cách nào thốt lên bất kì chữ gì.
Diệp Khê Niên cũng không định để mọi chuyện dừng lại ở đây.
Nếu bọn họ đã mở livestream tìm tới cửa rồi thì vừa lúc để cậu có thể lợi dụng.
“Bà không dám phải không?” Giọng Diệp Khê Niên không lớn cũng chẳng nhỏ, vừa đủ cho tất cả mọi người ở đây có thể nghe rõ ràng: “Đúng vậy, tôi nào phải con trai các người, dĩ nhiên là các người không dám.”
“Còn nữa, đừng có suốt ngày bảo là hai người nuôi tôi cực ra sao, khổ thế nào.
Người ngoài không biết nghe thấy lại hiểu lầm.”
Ông Diệp nhăn mày: “Diệp Khê Niên! Mày chú ý lời nói của mình đi!”
Diệp Khê Niên không quan tâm ông ta, cậu đăm đăm nhìn bà Diệp đang ngồi dưới đất than khóc, cậu nói: “Hai người cũng đã dắt phóng viên tìm tới tận cửa rồi, có phải tôi cũng nên mời phóng viên đến hầm Bảy Dặm đường Hải Đường để họ phỏng vấn hàng xóm láng giềng xung quanh chứ nhỉ? Hỏi thử xem, có người nào mà không biết từ nhỏ tôi đã ăn cơm trăm họ mà lớn lên?”
[Cái gì?]
[Ăn cơm trăm họ?]
[Có vẻ rất nhiều người không biết cơm trăm họ là gì, giải thích sơ qua thì là kiểu xin đồ ăn từ hàng xóm láng giềng, hơn nữa còn thường xuyên xin.]
[Hỏi thử xíu, nhà họ Diệp nghèo lắm à?]
[… Mọi người không xem livestream ban này hả? Ông Diệp bảo rằng tuy công ty phá sản nhưng mà trong tay ông vẫn còn tiền.]
[Trời đất, chỗ hầm Bảy Dặm đường Hải Đường chính là khu biệt thự phía bắc thành phố đấy!]
[Clm? Vậy là đôi vợ chồng này đã ngược đãi trẻ em à?]
[Mẹ nó, tui thấy xót quá.
Cơm trăm họ là nói nhẹ rồi đấy, nói huỵch toẹt ra là xin ăn ké cơm đó…]
[Như này thì khác gì ăn xin đâu?]
Các phóng viên tại hiện trường điếng người.
Họ đã nghe thấy gì cơ?
Bà Diệp cũng khóc không nổi nữa, bà ta ấp úng một lúc lâu, cuối cùng thì không nói nổi một chữ nào.
Ông Diệp sa sầm mặt mũi, ông kéo bà Diệp đứng lên, lớn giọng nói: “Bà còn muốn mất mặt xấu hổ tới khi nào nữa?” Nói đoạn, ông quay đầu nhìn về phía Diệp Khê Niên “Còn mày nữa, giờ đủ lông đủ cánh rồi thì học được trò nói dối phải không? Chúng tao đối xử như thế với mày bao giờ? Mày nói thì cũng phải có bằng có chứng…”
“Vậy giờ ông dám dắt phóng viên đi xem thử tầng hầm trong nhà không?” Diệp Khê Niên liếc ông Diệp một cái rồi ghét bỏ dời mắt đi “Hẳn là các người chưa vứt cái giường tôi nằm mười mấy năm đúng không? Còn nữa, các người luôn miệng nói không cần tôi phụng dưỡng vậy thì vì sao trước đó lại phải cho gọi điện thoại cho tôi đòi tiền? Còn bảo nếu tôi không các người tiền thì sẽ đi làm phiền giáo viên của tôi?”
“Mẹ… Không phải vì gia cảnh chúng ta khó khăn ư?” Bà Diệp luống cuống, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
“Vậy là bà thừa nhận đã tìm tôi đòi tiền?” Diệp Khê Niên cười mỉa: “Lòng tham của mấy người cũng lớn quá rồi.”
[Cmn, tui nhìn mà sôi máu vãi chưởng? Hai kẻ làm cha làm mẹ này sao mà ngu thế?]
[Lầu trên nói sai rồi, bọn họ không phải cha mẹ, bọn họ là tội phạm mua bán trẻ em!]
[Tầng hầm… Nơi đó là chỗ cho người ở hả?]
[Đm… Khê Niên đã bị người yêu và bạn thân phản bội rồi mà bị cái nhà này hút máu nữa, cậu ấy tội vãi…]
Sự tình phát triển tới mức này rồi, các phóng viên và blogger cũng tình tảo lại.
Quả nhiên không thể chỉ nghe lời từ một phía mà!
Phóng viên cầm microphone chuyển hướng nhắm ngay ông Diệp hỏi: “Chào ông, có thể phỏng vấn ông một chút được chứ? Vừa rồi lời Diệp Khê Niên có phải là sự thật không?”
Có người dẫn đầu lên tiếng thì những người còn lại cũng sôi nổi chất vấn ngược lại hai ông bà Diệp.
Dù sao hiện tại bọn họ cũng không đi đâu được, thế thì chụp thêm được từng nào thì hay từng đấy!
Giờ họ muốn đưa tin theo sự thật nên không cố tình lắt léo bẻ lái nữa.
Dù sao Diệp Khê Niên dám tự tin báo án như vậy thì chắc chắn không phải giả rồi.
Trái lại thì đôi vợ chồng này từ đầu tới giờ càng ngày càng khả nghi.
“Hai người có mua bán trẻ em thật không?”
“Diệp Khê Niên là đứa trẻ hai người mua từ bọn buôn người phải không?”
“Mong hai người có thể trả lời vấn đề.”
“…”
Livestream vẫn còn đang tiếp tục, khán giả trong phòng stream thấy cảnh này cũng thấy thật mỉa mai.
[** mé, lật mặt nhanh vãi!]
[Đám phóng viên này ghê tởm quá!]
[Huhuhu Khê Niên của tuiiii!!! Từ nhỏ cục cưng của tui bị lừa bán, thời thơ ấu còn bất hạnh như vậy nữa…]
[Tui khóc sml, mẹ nó!]
[Hai người này quả thực là không xứng làm cha mẹ!]
…
Ông bà Diệp muốn chịu chết ở chỗ này, hai người bọn họ như đã bàn kết hoạch trước, xoay người bỏ chạy.
Phóng viên và blogger nào để họ chạy dễ dàng thế được?
Dù sao thì bọn họ cũng phải đến Cục Cảnh sát một chuyến, thừa dịp cảnh sát chưa tới, chỉ cần họ lấy được thêm tin tức thì đã có lời rồi!
Diệp Khê Niên cũng không tính cứ để ông bà Diệp chạy đi như vậy, cậu lại thả ra một tin tức lớn khác khiến cho cư dân mạng dậy sóng: “Còn có một chuyện mà tôi gần đây mới biết, trước kia vì sao Hạ Hoài Minh lại đưa cho các người một triệu tệ? Các người đã lấy tôi ra để làm giao dịch gì với anh ta?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Khê Niên nhắc tới Hạ Hoài Minh sau khi chuyện hắn ngoại tình bị phát hiện.
Những người có mặt tại đây nhanh chóng dựng lỗ tai lên, trực giác của nghề làm truyền thông nói cho bọn họ biết đây sẽ là một bí mật đáng sợ!
“Cậu Diệp Khê Niên có đang nói thật không?”
“Hai người đã lấy Diệp Khê Niên ra để làm giao dịch gì với Hạ Hoài Minh?”
“Hạ Hoài Minh thật sự cho hai người một triệu à?”
“Xin hỏi tại sao Hạ Hoài Minh lại cho hai người một triệu tệ?”
Có người đột nhiên nghĩ ra: “Một triệu tệ này… Có phải là tiền mà các người có được do bán trao tay Diệp Khê Niên cho Hạ Hoài Minh không?”
[Vãi chưởng! Còn có kiểu này à?]
[Tui biết ngay mà… Hồi trước lúc Diệp Khê Niên vừa nói cậu ấy và Hạ Hoài Minh đính hôn cùng nhau thì tui đã cảm thấy sai sai rồi.
Tuy rằng thời nay không mấy ai để ý chuyện môn đăng hộ đối nhưng trong hiện thực thì chuyện xuất thân nhà nghèo lại đính hôn với người có nhà cao cửa rộng cũng hiếm lắm đấy?]
[Gớm vãi gớm vãi!!! Sao trên đời này lại có người ghê tởm như vậy?!]
[Nếu như lời Diệp Khê Niên nói đều là sự thật thì vậy cậu ấy cũng thảm vãi… Lúc còn nhỏ thì bị bắt cóc, tuổi thơ thì bất hạnh, sau khi lớn lên còn bị người ta bán cho thứ rác rưởi nữa!!! Tức quá!]
[Tui mà có cha mẹ thế này thì tôi cũng sẽ cắt đứt hết mọi quan hệ với bọn họ.]
“Mày đừng có nói bậy!” Bà Diệp vội đến độ như muốn nhảy dựng lên chửi người.
Bây giờ bà ta bỗng thấy hối hận đến cùng cực.
Sao bà lại muốn đến tìm Diệp Khê Niên chứ?
Ngay từ đầu họ không nên tới đây mới phải!
Ông Diệp lúc này cũng hối hận không thôi, đáng tiếc tất cả đã muộn rồi.
…
Không lâu sau cảnh sát đã đến dưới lầu.
Nhân lúc đợi cảnh sát đi lên, Sở Văn ghé qua phòng Diệp Khê Niên giúp cậu lấy điện thoại rồi quay về.
Khi bị cảnh sát giải đi, ông Diệp vẫn còn hung tợn trừng mắt liếc Diệp Khê Niên một cái, tất cả vừa hay bị thu lại chiếu lên livestream.
[…WTF? Cái này có phải là ánh mắt của cha nhìn con đâu!]
[Cảm giác giống như đang nhìn kẻ thù thì đúng hơn.]
[Gớm thật sự, hy vọng bọn họ sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.]
…
Lúc Diệp Khê Niên xuống lầu thì đụng phải Tạ Y đang hối hả chạy tới.
Tạ Y vội vã, mãi cho đến tận khi đã xác nhận Diệp Khê Niên ổn cả thì cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô nhìn các phóng viên và blogger bị cho là xâm nhập tư gia bất hợp pháp này, cô phì cười, chỉ vào mặt họ mà mắng: “Con mẹ nó! Mấy người chờ bà đấy!”
Đám phóng viên blogger giận mà không dám nói gì.
Diệp Khê Niên nhẹ nhàng mà kéo Tạ Y lại, cậu cười một cái trấn an cô: “Được rồi chị, không có chuyện gì nữa mà, em cũng không bị thương nữa.”
Tất nhiên Tạ Y biết Diệp Khê Niên không bị thương, cũng may là Diệp Khê Niên không bị thương, nếu không thì cô sẽ xông vào đánh đám người này một trận.
Diệp Khê Niên hiểu tính Tạ Y, cậu cũng biết Tạ Y đang suy nghĩ cái gì, Diệp Khê Niên chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Trên đường đến cục cảnh sát, Sở Văn ngồi cạnh Diệp Khê Niên, cậu ấy nói: “Hầy… Ban nãy làm em sợ muốn chết.”
Tạ Y vốn còn đang bực bội, nghe được những lời này của Sở Văn, cô không nhịn được mỉm cười: “Em phản xạ cũng tốt lắm đấy!”
Diệp Khê Niên cũng nở nụ cười đáp: “Tớ còn phải cảm ơn cậu đó.”
Sở Văn nhanh chóng xua tay trả lời: “Cảm ơn tớ làm gì? Chuyện nên làm thôi.”
Không khí trong xe rốt cuộc cũng dịu xuống.
Diệp Khê Niên xoa huyệt Thái Dương vẫn đang giật giật, bỗng nhiên cậu nghĩ đến một việc, ngày mai liệu cậu có thể gặp người nhà họ Trì đúng hẹn không đây?
Cũng may vấn đề này cũng không khiến Diệp Khê Niên rối rắm quá lâu.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cục cảnh sát, Diệp Khê Niên mới vừa xuống xe thì đột ngột nghe được một giọng nói lạ lẫm nhẹ nhàng gọi cậu…
“Khê Niên?”.