Thay đổi ban đầu chỉ là thích ngủ. Lúc này Nhiếp Câu còn chưa nghĩ đến mặt khác, ngược lại cảm thấy vui vì chất lượng giấc ngủ của Kê Du Cẩn trở nên tốt hơn. Thay đổi sau đó là bắt đầu thích ăn chua, những mứt trái cây chua ngọt trong tủ lạnh đều bị Kê Du Cẩn xem như đồ ăn vặt mà ăn hết lúc nào chả hay.
Nhiếp Câu nấu cá vược hấp Kê Du Cẩn thích ăn nhất, kết quả mới bưng lên bàn, Kê Du Cẩn đã cau mày nôn khan một trận.
“Sau lại thế này? Chỗ nào không thoải mái?” Nhiếp Câu lập tức khẩn trương hỏi.
Kê Du Cẩn kết hợp những sự bất thường gần đây, có hơi chần chờ nói: ‘Đã hai tháng rồi anh chưa đến kỳ sinh lý.’
Nhiếp Câu lập tức hiểu ý Kê Du Cẩn: “Đây là… có rồi?”
Theo nguyên tắc thà tin là có, không thể qua loa, hai người lập tức đến bệnh viện kiểm tra. Chẳng qua kết quả kiểm tra lại ngoài dự đoán của họ.
“Mang thai giả?”
“Đúng vậy.”
Bác sĩ Thư có hơi bất đắc dĩ nói: “Kỳ sinh lý dừng lại, là vì kỳ sinh lý của nó không có quy luật, dù mấy tháng mới đến một lần cũng có thể. Còn những thứ như thích ăn chua, ốm nghén, các hiện tượng linh tinh khác là do tâm lý, nó luôn nghĩ mình có thể mang thai, không ngừng thôi miên bản thân, thân thể sẽ phối hợp xuất hiện một ít phản ứng khi mang thai mới có.”
Đổi cách nói khác, ý nguyện muốn mang thai của Kê Du Cẩn quá mạnh mẽ, dẫn đến tư duy lừa gạt chức năng cơ thể, hình thành hiện tượng mang thai giả.
Nghe được đáp án này, Nhiếp Câu không cảm thấy thất vọng, ngược lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng hắn đã quyết định cùng Kê Du Cẩn có một đứa con, nhưng mới kết hôn chưa được bao lâu, hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm cha.
Nhiếp Câu mang Kê Du Cẩn rời bệnh viện, còn không quên an ủi người yêu đang thẹn thùng của mình: “Không sao mà, bác sĩ cũng đã nói rồi, loại hiện tượng này cũng rất thường gặp, không cần phải thẹn thùng. Chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên là được, duyên phận đến rồi, tự nhiên nó sẽ đến bên cạnh chúng ta thôi, đừng có sốt ruột.”
‘Nhưng lỡ chúng ta không có duyên phận này thì sao?’ Lúc Kê Du Cẩn hỏi vấn đề này, rất thấp thỏm.
Đúng vậy, rất nhiều gia đình nam nữ bình thường đều có khả năng vô sinh, huống chi tình huống của anh đặc biệt như vậy. Có lẽ anh quá chắc chắn, mặc dù cơ quan sinh sản nữ giới phát triển hoàn thiện, xuất hiện phản ứng kỳ sinh lý, cũng không đại biểu cho anh chắc chắn có thể mang thai.
Lần này Nhiếp Câu cảm nhận trực quan ý muốn có con mãnh liệt của Kê Du Cẩn đến mức nào, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Kê Du Cẩn: “Hai chúng ta có duyên ở bên nhau, còn chưa đủ sao?”
Kê Du Cẩn tránh né không dám đối diện với Nhiếp Câu.
‘Nhưng nếu có đứa bé này, gia đình chúng ta sẽ càng thêm hoàn mỹ.”
Một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, là thứ Kê Du Cẩn khát khao từ nhỏ đến lớn.
“Như thế này được không? Nếu trong vòng hai năm chúng ta không thể mang thai tự nhiên, chúng ta sẽ đi thụ tinh nhân tạo.” Nhiếp Câu hứa hẹn.
Cách này quả thật làm giảm bớt sự thấp thỏm và lo âu cho Kê Du Cẩn: ‘Được.’
“Đương nhiên, bình thường em sẽ càng thêm cố gắng, giao nộp lương thực đảm bảo chất lượng, một ngày cũng không chậm trễ.” Nhiếp Câu bổ sung.
Kê Du Cẩn: …
Tuy rằng Kê Du Cẩn không thật sự mang thai, nhưng thân thể không khỏe là thật, vẫn cần phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Đã quen sáng sớm mỗi ngày phải đến tiệm làm việc, bây giờ đột nhiên phải tĩnh dưỡng ở nhà một thời gian, Kê Du Cẩn cảm thấy mình thật ăn không ngồi rồi.
Thời gian rảnh rỗi nhiều, Kê Du Cẩn cũng lướt web xem tin tức nhiều hơn.
Hiện giờ trên mạng có rất nhiều fan CP của Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn, Kê Du Cẩn lướt web thường sẽ nhìn thấy người khác nói chuyện về họ, thậm chí trên weibo còn có siêu thoại của họ.
Kê Du Cẩn có hơi khó hiểu, sao có nhiều người thích xem tình yêu của người khác như thế?
Dưới lòng hiếu kỳ đốc thúc, Kê Du Cẩn nhấn vào liên kết siêu thoại. Bài post thứ nhất trong siêu thoại là bài ghim quy tắc, cũng giống như rất nhiều siêu thoại khác, chỉ là có một quy tắc khiến cư dân mạng khó hiểu--
Những việc cần chú ý khi post bài trong siêu thoại, điều thứ bảy: Chỉ tự quẩy trong đây, xin đừng tag người thật vào.
Cư dân mạng sôi nổi trào phúng, chính chủ đã thông báo kết hôn luôn rồi, có tag chính chủ có gì khác nhau sao? Không thấy horse ba ngày hết hai ngày show ân ái rồi sao!
Sau khi rời khỏi bài ghim quy tắc, bài post thứ hai là tổng hợp link các tác phẩm fanfic.
Kê Du Cẩn nhấn vào link fanfic đầu tiên, sau đó một bài post khác nhảy ra.
Bài post ghi là fanfic, nhưng có rất nhiều hình ảnh. Kê Du Cẩn khó hiểu nhấn vào những hình ảnh đó, phía trên là chi chít chữ. Dần dần, ngón tay trượt màn hình của Kê Du Cẩn có hơi cứng đờ, thậm chí không dám quẹt tấm tiếp theo.
Cái gì mà bàn ăn, phòng bếp, ban công, ghế dài trong công viên, rừng cây nhỏ, ABO, lính gác dẫn đường, cưỡng chế,….
Kê Du Cẩn đỏ mặt tía tai tắt di động, xem mấy thứ cư dân mạng lớn mật tưởng tượng đã đủ rồi! Rất nhiều thứ, Kê Du Cẩn trước đây chưa từng nghe qua, lại bị viết hết vào fanfic!
Thứ khiến Kê Du Cẩn kinh ngạc nhất chính là, dưới tình huống không biết thân thể đặc biệt của anh, mà cư dân mạng có thể tưởng tượng rồi viết rất nhiều truyện song tính! Mà người xem cũng rất nhiều!
Bây giờ độ tiếp thu của mọi người với thể chất đặc thù này cao như vậy ư? Rõ ràng khi anh còn rất nhỏ, lúc bị bạn cùng lứa phát hiện giới tính dị dạng của mình, đối diện đều là khinh nhục và bài xích.
Tâm tình Kê Du Cẩn rất phức tạp, có hơi thoải mái, lại hơi thẹn thùng, còn có chút khó hiểu, thậm chí có một chút cảm giác ưu việt vi diệu. Tuy rằng những cư dân mạng kia tưởng tượng có hơi quá lố, nhưng nếu thoát khỏi tưởng tượng ra ngoài thực tế, đều là những gì anh thật sự đã trải qua. Thực tế, mặc dù không có mấy cái thiết lập cảnh tượng kích thích như trong fanfic, chỉ là hoạt động ban đêm bình thường, những chi tiết trong đó còn hương diễm hơn cả trong truyện nhiều.
Mang theo đủ loại cảm xúc, Kê Du Cẩn mở weibo đăng kí acc clone theo dõi siêu thoại, sau đó mở bài post ra bắt đầu đánh chữ…
Sau khi chỉnh sửa xong bài post, chụp hình lại post vào tag fanfic, Kê Du Cẩn đỏ mặt thả di động xuống. Một lúc lâu say, anh xấu hổ bụm mặt thở dài, một lần nữa mở di động, muốn xóa bài post nóng đầu đăng lúc nãy đi. Nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà đã có người xem qua nội dung anh post rồi!
-- Chủ post hành văn siêu tốt, rất có hình tượng, cảm giác rất chân thật!
-- Lớn mật suy đoán còn chưa có kết thúc đúng không? Suy cho cùng là chủ post viết truyện song tính, nhưng cốt truyện mới phát triển đến chỗ kia thôi.”
-- Chủ post dùng góc nhìn của anh giai để viết? Trong truyện horse thật có cảm xúc nha, rất dụ hoặc rất hấp dẫn, thay hình ảnh horse trong hiện thực vào, vậy mà lại không có cảm giác không hợp! Nhưng mà cảm thấy chủ post viết anh giai có hơi si tình, phân tích theo hiện thực, rõ ràng horse mới si tình hơn nhỉ?
Si… si tình?
Nhìn thấy đánh giá như vậy, cả người Kê Du Cẩn đều không khỏe.
Nếu đã bị người khác thấy được, thậm chí còn có người nhắn cho Kê Du Cẩn biết, truyện của anh đã có người dẫn link vào nhóm cùng sở thích, dù xóa bỏ cũng không có ý nghĩa gì, Kê Du Cẩn không xử lý nữa.
Cư dân mạng cầu chương mới càng lúc càng nhiều, tính cách Kê Du Cẩn lại không thích từ chối người khác, nhiều thỉnh cầu như vậy, lại có chương mới thứ hai đăng lên…
Trà trộn lâu trong nhóm fans CP, Kê Du Cẩn khó tránh sẽ học được một số tri thức chưa từng biết qua, hơn nữa kiềm chế tâm tình ngượng ngùng mà ghi nhớ những tri thức đó. Lúc thân mật với Nhiếp Câu, Kê Du Cẩn không khỏi nghĩ đến những “tri thức mới” khiến người đỏ mặt tía tai kia.
Nhiếp Câu nhạy bén phát hiện sự thay đổi của Kê Du Cẩn, mẫn cảm hơn, hơn nữa còn chủ động đón hùa theo ý.
Trước đó, Kê Du Cẩn thẹn thùng còn không kịp đây, đều là Nhiếp Câu chủ đạo, Kê Du Cẩn bị động nhận lấy tất cả. Nhưng mà hiện tại, Kê Du Cẩn hình như thông suốt, lúc hôn môi còn dùng lưỡi đảo qua hàm trên của Nhiếp Câu. Lần đầu tiên Nhiếp Câu cảm giác được động tác này, lúc ấy cả người sướng tê luôn.
Không chỉ như thế, vào buổi tối, người yêu thở dốc bên tai. Thân thể với hơi thở làm ra một vài phản ứng, đủ loại như vậy, dù có đã có kinh nghiệm đời trước, Nhiếp Câu cũng không thể chịu nổi người yêu trêu chọc như vậy! Có hơi khống chế không nổi, động tác hung bạo lên, cho nên sau khi kết thúc trên người Kê Du Cẩn có không ít dấu vết để lại.
Xong việc, Nhiếp Câu nhẹ nhàng cọ những dấu vết đó, hơi đau lòng hỏi: “Thế nào? Có đau không? Này cũng không thể hoàn toàn trách em đâu nha, anh cũng có trách nhiệm đó! Nói đi, anh học mấy thứ đó ở đâu? Thật là muốn mạng em mà!”
Làn da Kê Du Cẩn vốn rất dễ hằn dấu vết, nhìn có vẻ thê thảm, nhưng thật ra cũng không quá nghiêm trọng. Anh không trả lời câu hỏi của Nhiếp Câu, suy cho cùng việc trà trộn vào fans CP của mình, còn học tập những kỹ xảo lấy lòng bạn lữ, chuyện này xác thật khó mà mở miệng được.
“Không thể nói sao? Cái này… còn có cái này… là từ đâu học?” Năng lực học tập của Nhiếp Câu rất mạnh, dùng những thủ đoạn mà Kê Du Cẩn dùng lúc nãy, trông mèo vẽ hổ thi triển trên người Kê Du Cẩn, làm cho Kê Du Cẩn lại lần nữa thở dốc liên tục.
Thấy không thể lừa cho qua được, Kê Du Cẩn đành đỏ mặt thẳng thắn ngọn nguồn, chỉ là bỏ qua chuyện mình viết fanfic.
Biết được lý do, phản ứng đầu tiên của Nhiếp Câu chính là nói: “Dù anh không làm gì cũng đã làm em thần hồn điên đảo, không cần phải học mấy thứ đó để lấy lòng em. So với việc thỏa mãn dục vọng của mình, em càng hi vọng anh cũng có thể hưởng thụ được vui sướng.”
‘Không phải là cố tình lấy lòng, tình cảm là phải trả giá lẫn nhau, anh chỉ muốn cho em thêm nhiều vui vẻ.’
“Ngốc quá, có được anh em đã vui vẻ lắm rồi, anh còn nói như vậy nữa, em lại nhịn không được bây giờ.”
Giọng nói có hơi uy hiếp, Kê Du Cẩn hơi co rúm lại, lúc Nhiếp Câu tưởng cứ như vậy mà bỏ qua, anh lại đưa tay vuốt ve ngực Nhiếp Câu, hoạt động ngón tay viết: [Vậy thì đừng nhịn nữa.]
Hai người ngọt ngào đường mật, khiến người khác vô cùng hâm mộ, làm người ta không cảm thấy được thời gian trôi đi bao nhiêu. Tựa như mới đăng kí kết hôn không lâu, thời tiết đã từ xuân hàn se lạnh trôi qua, mùa hè nóng bức cũng nhanh chóng đi xa, mang đến cơn gió lạnh đầu tiên của mùa thu.
Thạch Anh Tuấn thành lập đội tuyển chuyên nghiệp cuối cùng cũng đạt được thành tích, đoạt được cúp quán quân một mùa giải. Làm những người đầu tư trước đây khiến anh trắc trở khắp nơi phải quay mặt xin đầu tư quảng cáo. Thạch Anh Tuấn kiếm được đầy bồn đầy bát, đồng thời Nhiếp Câu cũng thu được hồi báo, rất nhanh đã nhận được tiền lời hòa vốn. Sau khi kiếm được tiền lời, Nhiếp Câu lên kế hoạch đi du lịch với Kê Du Cẩn.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, chuyện của hắn và Kê Du Cẩn chỉ gói gọn trong thành phố S, bây giờ hắn muốn làm ra một ít thay đổi.
“Bây giờ là mùa đẹp nhất để đến thành phố Nam Hải, giống như trên mạng quảng cáo, ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển, còn có hải âu và cây dừa, xương rồng nữa! A Cẩn, chúng ta đi chơi đi, em còn chưa đi biển lần nào đâu!”
(Nam Hải: Nằm ở phía Nam tỉnh Quảng Đông, thuộc địa phận thành phố Phật Sơn.)
Nhiếp Câu sinh ra ở một địa phương trong nội địa, là một huyện nông thôn nghèo khó, sau đó đến thành phố S. Thành phố S tuy rằng ở phương nam, nhưng lại không ở ven biển, bởi vậy với Nhiếp Câu, biển rộng chỉ tồn tại trong phim và trên hình ảnh.
(Trước giờ thì t nghĩ thành phố S hai bạn đó ở là Thượng Hải, nhưng mà giờ lại ghi là không ở ven biển, nên có thể thành phố S là Tô Châu (Ở TQ, Thẩm Dương, Thâm Quyến, Thượng Hải, Tô Châu đều được gọi là thành phố S).
Đối mặt với Nhiếp Câu đang bừng bừng hứng thú, Kê Du Cẩn căn bản không nói được lời từ chối. Tuy rằng Kê Du Cẩn không thích tiếp xúc với người xa lạ, cũng không thích đến địa phương xa lạ, nhưng nếu đổi cách nói -- cùng Nhiếp Câu đi đến những nơi khác để tạo ra những hồi ức mới -- anh có thể vui vẻ tiếp thu chuyện đi chơi xa.
‘Vất vả làm việc lâu như vậy, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.’
Quyết định xong, Nhiếp Câu rất nhanh đã vạch ra hành trình. Suy xét cho tính cách của Kê Du Cẩn, hắn chọn một đảo nhỏ ở Nam Hải vừa mới khai phá phát triển du lịch, nơi đó còn chưa được quảng cáo rộng rãi, du khách trước mắt không tính nhiều, đặc biệt là mùa ế hàng du lịch như bây giờ, có thể nói là quạnh quẽ. Nhưng hoàn cảnh nơi đây và chất lượng khách sạn không tệ, có thể yên tĩnh mà hưởng thụ làn gió biển tươi mát.
Từ thành phố S đến thành phố Nam Hải cần ngồi máy bay hơn một giờ. Có lẽ lâu rồi không ngồi máy bay, lúc Kê Du Cẩn xuống sân bay Nam Hải có chút không thoải mái, váng đầu buồn nôn.
‘Chắc là say máy bay thôi, anh nghỉ ngơi một lúc là được.’ Đối diện là Nhiếp Câu khẩn trương hỏi thăm, Kê Du Cẩn giải thích như thế. Cũng may sau khi nghỉ ngơi một lúc, cảm giác không khỏe nhỏ nhoi này đã biến mất, hai người cũng không để đoạn nhạc đệm nhỏ này trong lòng.
Đến nơi rồi, hoàn cảnh đảo nhỏ vô cùng thanh tịnh xác thật làm Kê Du Cẩn thoải mái không ít.
Chỉ là ánh nắng nơi bờ biển quá chói chang, Kê Du Cẩn mới phơi bên ngoài chốc lát, làn da của anh đã đỏ lên, kế hoạch dạo bờ biển không thể không dời lại sau khi mặt trời lặn.
Sau khi mặt trời lặn, bên cạnh khách sạn có một chợ đêm nho nhỏ, tất cả đều là sạp nhỏ do người dân bản địa dựng lên, bán một ít đặc sản địa phương. Hiện giờ ít du khách, khách hàng dạo quầy hàng cũng ít. Cũng may những ông chủ bà chủ bán đồ ở đây, giống như bị đảo nhỏ quạnh quẽ làm cho tính tình họ trở nên bình tĩnh, dù buôn bán được hay không, chỉ cần thời tiết thích hợp, họ sẽ ra bày sạp, kiếm được tiền hay không cũng chẳng sao, chủ yếu là bày sạp đã trở thành một phần trong cuộc sống của họ.
Đồ vật mà sạp nhỏ ở chợ đêm bán rẻ hơn trong tiệm đặc sản trong cảnh khu rất nhiều, Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn từ từ đi dạo, mua mấy thứ đẹp đẽ làm từ vỏ sò, có thể mang về nhà để trang trí.
Chủ sạp bán đồ là một bà cụ có khuôn mặt hiền từ, bà thấy du khách dừng chân trước sạp hàng của mình, liền bắt đầu giới thiệu đồ mình bán: “Đây là lắc tay cháu gái bà nhập từ nước ngoài về, rất thích hợp cho những cặp đôi đeo, các cháu có thể mua đưa cho bạn gái, chắc chắn sẽ làm các cô ấy vui vẻ.”