Kê Du Cẩn không thể tưởng tượng được Nhiếp Câu có thể có cái gì không tốt, trong mắt anh Nhiếp Câu cái gì cũng tốt. Nếu Nhiếp Câu đã không còn liên hệ với những người bạn kia, chắc chắn là do những người kia có gì đó không tốt.
Dù sao hiện tại anh mang “kính lọc ông xã” dày vạn mét, nhìn đâu cũng thấy người yêu mới cưới của mình thật là hoàn mỹ.
‘Không sao, người nhiều ngược lại anh cũng không được tự nhiên.’
Sau khi Nhiếp Câu trọng sinh trở về quen biết được một vài bạn bè, cơ bản đều là bạn trong giới livestream, như Phi Ngư. Trừ Phi Ngư ra thì còn đối tượng hợp tác làm ăn Thạch Anh Tuấn.
Người Kê Du Cẩn có thể mời càng ít hơn nữa, trừ mấy người trong tiệm, còn lại chỉ có bác sĩ Thư.
Nói tóm lại, danh sách khách khứa liệt ra rồi, một bàn lớn đã đủ ngồi đầy.
‘Có phải em quên mời Tiêu Tiêu rồi không?’ Kê Du Cẩn nhìn danh sách khách mời hỏi.
Nhiếp Câu bình tĩnh trả lời anh: “Không quên, nhưng mà không cần mời cậu ta đâu.”
‘Tại sao? Hai người không phải bạn bè sao?’
Kê Du Cẩn nhớ rõ, có một đoạn thời gian Nhiếp Câu hay cũng đối phương liên kết livestream chơi game chung.
“Trước kia em cũng muốn làm bạn bè, sau đó phát hiện không làm bạn được nữa… Được rồi, vốn là sợ anh sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên không định nói với anh, bây giờ trực tiếp cho anh biết cũng chả sao. Không biết cậu ta bị đứt sợi dây thần kinh nào rồi, nói thích em. Chuyện này cũng là lần đi thành phố B chụp quảng cáo đó em mới biết được, sau đó em không liên hệ gì với cậu ta nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Kê Du Cẩn nghiêm lại, lại còn chuyện như vậy nữa à, vậy quả thực không thể mời tới. Không chỉ không thể mời, người này tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trong cuộc sống của Nhiếp Câu và anh. Tuy rằng Kê Du Cẩn tin tưởng tình cảm của Nhiếp Câu đối với anh sẽ không dao động, nhưng anh cũng không hi vọng bên cạnh mình có một tình địch.
“Có phải quá đơn sơ hay không?” Nhiếp Câu có hơi chần chờ.
Người ta kết hôn, có thể làm náo nhiệt bao nhiêu thì làm náo nhiệt bấy nhiêu, mà hắn và Kê Du Cẩn kết hôn, cứ đơn giản như vậy mà làm sao? Có hơi thiệt thòi cho A Cẩn của hắn!
Kê Du Cẩn lắc đầu: ‘Thứ anh muốn nhất đã có được rồi.’
“Phải không? Anh muốn nhất là gì vậy?” Nhiếp Câu cười hỏi.
Thấy người nào đó biết rõ còn cố hỏi, Kê Du Cẩn giận dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, không đáp.
Nhưng mà Nhiếp Câu làm sao cũng phải hỏi ra được đáp án, gây rối vô cớ đến nỗi Kê Du Cẩn không còn cách nào, đành phải khoa tay nói: ‘Em, anh muốn nhất là em.’
Nghe được đáp án vừa lòng, Nhiếp Câu vẫn không chịu tha cho Kê Du Cẩn, ôm anh thì thầm: “Muốn? Vậy bây giờ em cho anh nhé? Anh muốn bao nhiêu em cũng cho hết…”
Kết quả hôm sau lúc mở tiệc chiêu đãi khách khứa, Tiêu Tiêu không có trong danh sách khách mời cũng xuất hiện.
Phi Ngư rất xin lỗi mà giải thích với Nhiếp Câu: “Tôi đã đến đây rồi, mới phát hiện cậu ta theo dõi tôi, tôi khuyên cậu ta đi về rồi nhưng không được.”
Tiêu Tiêu miễn cưỡng cười cười: “Sao? Tốt xấu gì tôi cũng đã giúp cậu không ít chuyện, đến uống ly rượu mừng cũng không được sao?”
Nhiếp Câu nể tình trước đây đối phương đã giúp đỡ, không muốn ở một ngày vui vẻ như hôm nay mà gây chuyện, liền nói: “Đương nhiên là được, tôi hoan nghênh bất kỳ vị khách mang theo chúc phúc đến chung vui, nhưng nếu ý của Túy Ông không ở rượu (*) thì bỏ đi, hà tất gì phải làm mọi người khó xử.”
(*): Mượn một lời nói hay hành động nào đó để thể hiện lời nói hoặc hành động có dụng ý khác.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không phá hoại gì đâu.” Tiêu Tiêu đè xuống chua xót, nói.
Kê Du Cẩn mím chặt môi, trong mắt tràn đầy đề phòng mà nhìn Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu thấy thế cong khóe môi, cười trào phúng, xem ra đối phương đã biết rồi nhỉ, Nhiếp Câu thật đúng là không dối gạt anh ta điều gì.
Bác sĩ Thư là trưởng bối thân cận nhất của Kê Du Cẩn, tất nhiên cũng phải đến, liếc mắt một cái đã nhìn ra biểu hiện của Tiêu Tiêu không hợp với những vị khách khác. Người khác đều hòa thuận vui vẻ trêu ghẹo, chúc phúc đôi tân nhân, chỉ có Tiêu Tiêu làm lơ món ngon mỹ vị, cứ một ly lại một ly uống rượu.
“Cậu trai kia có phải có ý gì đó với Nhiếp Câu không? Nhìn dáng vẻ của cậu ta không giống đến ăn tiệc vui, mà là chuẩn bị đập phá nơi này.” Bác sĩ Thư nhỏ giọng nói với Kê Du Cẩn.
Kê Du Cẩn lấy di động ra, nói ẩn tình trong đó cho bác sĩ Thư.
“Nhiếp Câu chủ động nói cho con? Vậy thì không sao đâu, nếu cậu ta có thể thản nhiên nói cho con chuyện này như vậy, thì chứng minh cậu ta không có bất luận tâm tư gì khác.”
Phi Ngư nhìn Tiêu Tiêu uống rượu giải sầu, có hơi lo lắng khuyên nhủ: “Uống ít thôi.”
Tiêu Tiêu không thèm để ý mà bảo vệ ly rượu, cười nói: “Hôm nay người bạn tôi thích làm tiệc cưới, tôi vui vẻ uống nhiều mấy ly thì có sao? Hosre, anh Kê, hai người sẽ không tiếc gì mấy ly rượu này chứ?”
Nhiếp Câu không có ý tốt nói: “Tất nhiên là không, nhưng mà uống rượu nhiều không tốt cho cơ thể, lại dễ làm hỏng việc, dù có vui vẻ đến đâu cũng phải biết một vừa hai phải.”
Phi Ngư cười khan hòa giải: “Người bạn cậu thích nhất không phải nên là tôi sao? Cậu vì vài ly rượu mà coi như tôi không tồn tại có phải không tốt lắm nhỉ, uống ít chút đi, thêm mấy ly nữa ngay cả tên tôi cậu cũng quên mất luôn à?”
Trong lòng Tiêu Tiêu vô cùng đau đớn, trên mặt lại cười càng thêm vui vẻ. Cậu ta phớt lờ dụng tâm lương khổ của Phi Ngư, chỉ lo nói cho mình: “Bỏ được cũng tốt, muốn tôi nói à, sự tồn tại của hôn nhân vốn là không hợp lý, có mới nới cũ là bản năng của con người, muốn một người cả đời chỉ thích một người, vậy không phải vi phạm bản năng hay sao? Đợi sau này không thích nữa, lại còn phải ngại một cái giấy chứng nhận mà sống với một người mình không yêu, một khi thích người khác chính là không có đạo đức, không hợp pháp… Bởi vậy có thể thấy được, quan hệ hôn nhân mất nhân tính đến mức nào.”
Ở tiệc cưới nói mấy lời thế này, nhìn sao cũng đều rất khó nghe.
Nhiếp Câu dịu dàng nhìn Kê Du Cẩn, lời nói là cho Tiêu Tiêu nghe: “Đó là vì cậu chưa gặp được người chân chính khiến cậu yêu thích. Ở bên cạnh người cậu thật sự yêu thương, không bao giờ cảm thấy chán ghét, bởi vì mỗi ngày cậu sẽ càng thêm yêu thương người đó.
Tiêu Tiêu cười xán lạn, cầm ly rượu đưa lên: “Đều tại tôi không hiểu, nói hươu nói vượn quấy rầy đến tâm trạng tốt của mọi người, tự phạt một ly.”
Cậu ta uống một hơi cạn ly rượu, lại không màng Phi Ngư ngăn cản mà rót đầy lần nữa: “Chúc mừng horse và anh Kê hỉ kết lương duyên, tôi chúc hai người…”
Bạch đầu giai lão? Vĩnh kết đồng tâm? Những lời đó Tiêu Tiêu không muốn nói, cậu ta không muốn chúc phúc cho tình địch đâu, bởi vậy mới nói một câu chúc hoang đường: “… chúc các người sớm sinh quý tử! Cụng ly!”
Phi Ngư xấu hổ nói: “Cậu ta rõ ràng uống say lắm rồi, hai người bọn họ đều là nam, làm sao có chuyện hoang đường đó.”
Lại không ngờ rằng, Kê Du Cẩn cầm ly rượu đứng dậy, cụng ly với Tiêu Tiêu, tiếp nhận lời chúc phúc này. Ngay cả Nhiếp Câu cũng đáp lại: “Cảm ơn lời chúc của cậu.”
Trừ bác sĩ Thư, những người khác đều cho rằng Nhiếp Câu với Kê Du Cẩn nhìn vào thể diện Tiêu Tiêu, mới nhận lời chúc phúc hoang đường đó, uống cạn ly rượu này.
Mọi người cũng nương theo đề tài này, nói về chuyện con cái.
“Horse hai người có kế hoạch nuôi dưỡng một đứa con không? Nhận nuôi một đứa cũng tốt lắm.”
“Nhận nuôi làm gì? Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nhờ mang thai hộ, cũng coi như kéo dài huyết mạch.”
Nhiếp Câu bình tĩnh nói: “Mang thai hộ là trái pháp luật, cũng vi phạm đạo đức luân lý, cho nên tôi sẽ không suy xét, cũng không định nhận nuôi. Tôi cũng không để ý đến chuyện có con hay không, có A Cẩn là đủ rồi, chuyện này cứ tùy duyên vậy.”
Chầu tiệc cưới này, cuối cùng chỉ có Tiêu Tiêu uống say, Phi Ngư vô cùng đau đầu mà kêu chiếc xe đến đưa người về nhà.
Sau khi lên xe, Phi Ngư mới phát hiện Tiêu Tiêu cũng không say như mình nghĩ, ánh mắt vẫn tỉnh táo.
“Tiểu Ngư, tình cảm cũng phân thứ tự đến trước và sau sao? Không phải đều nói trúc mã không đánh lại người gặp gỡ bất ngờ sao? Tại sao đến lượt tôi lại không được! Rõ ràng tôi đẹp hơn anh ta, tính cách thú vị hơn anh ta nhiều, cũng giàu có hơn anh ta… Tại sao lại không thích tôi?” Tiêu Tiêu nương theo cảm giác say, khóc vô cùng đau khổ, khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta không trang điểm phấn son như bình thường giờ ướt đẫm nước mắt, mái tóc dài quanh tai cũng ướt nhem.
Phi Ngư thở dài: “Dù cậu có tốt đến đâu, người hosre yêu cũng chỉ có A Cẩn, cũng bởi vì như vậy, nên cậu ta mới đáng cho cậu thích!” Rõ ràng nhìn qua là một người khôn khéo hào phóng, tại sao trên phương diện tình cảm lại ngu ngốc để tâm vào mấy chuyện vụn vặt làm chi.
Bởi vì cầu hôn và mở tiệc chiêu đãi bạn bè, Nhiếp Câu xin nghỉ ba ngày livestream, chờ đến khi hắn mở phòng livestream lần nữa, bị số lượng người xem trong phòng làm sợ ngây người.
“Mấy người như vậy, làm tôi cảm thấy mình như hot hết nửa bầu trời.”
“Cảm ơn các bạn tặng quà, chuyện liên quan đến hôn sự của tôi thì mọi người không cần phải bàn tán nữa, những gì tôi muốn nói đều đã nói qua. Tóm lại, sau này tôi là người đã có gia đình.”
“Anh ấy không xứng với tôi? Ha hả, e là các người không nhìn rõ tình huống. A Cẩn nhà tôi đẹp đẽ, tốt nghiệp trường danh giá, sự nghiệp phong phú, tính cách dịu dàng, khéo tay giỏi việc, ưu điểm nhiền đến nổi đếm khong hết. So ra, tôi tệ hơn nhiều. Tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo không được ăn học đầy đủ, là tôi không xứng với anh ấy mới đúng. Có thể ở bên anh ấy, thật sự không biết tôi làm việc thiện mấy đời mới được.”
“Được rồi, tôi bắt đầu livestream chơi game đât, những người đến đây xem náo nhiệt nhờ hot search có thể tan trước. Sau này bình thường livestream chơi game, thỉnh thoảng chia sẻ cho mọi người một ít hạnh phúc cuộc sống hôn nhân của tôi, ngẫu nhiên sẽ show tay nghề nấu ăn, sẽ không có tin tức gì hot nữa đâu.”
“Hôm nay bạn mới hơi nhiều, vậy chơi Thiên Lang sở trường của tôi đi… Team đối địch hình như nhận ra ID của tôi, tôi cảm thấy bọn họ đang nhắm vào tôi! Nhưng mà không sao, Thiên Lang của tôi có cả tá thao tác xử lý…”
Internet dễ quên, mỗi ngày có rất nhiều tin tức hot đánh vào tầm nhìn của cư dân mạng. Náo nhiệt của Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn vài ngày sau đã hạ nhiệt, lần nữa trở về với sinh hoạt bình thường.
Kê Du Cẩn cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn cũng không khác gì trước đây, chỉ là trên tay có thêm một chiếc nhẫn.
Nếu nói đến điều khác biệt nhất, đó chính là lòng anh đã yên tâm không ít. Trước đây lúc bên nhau, có một người bạn trai trẻ tuổi đẹp trai như vậy, cứ lo lắng một ngày mới bên nhau có thể trở thành ngày cuối cùng.
Nhưng mà bây giờ bạn trai đã biến thành… ông xã, Nhiếp Câu dùng hành động thực tế để làm anh không lo lắng nữa.
Đã kết hôn, chuyện con cái chỉ có thể tùy duyên.
Vốn dĩ Nhiếp Câu cảm thấy, mặc dù thân thể A Cẩn có thể thụ thai, nhưng muốn thành công cũng không thể dễ dàng như vậy. Nhưng mà khiến hắn không dự đoán được, sau kết hôn không quá hai tháng, Kê Du Cẩn đã xuất hiện phản ứng mang thai.