Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội

Chương 45




Năm ngày quay chụp kết thúc, Nhiếp Câu ngóng trông có thể mau chóng về nhà, nhưng mà vẫn phải ăn một bữa cơm tạm biệt mới có thể về.

“Mọi người cứ yên tâm uống đi! Tôi đã nói với nhân viên phục vụ của khách sạn, ngày mai họ sẽ gọi chúng ta dậy, sẽ không trễ giờ lên máy bay đâu!” Tiêu Tiêu nói.

Nhiếp Câu không từ chối cậu ta mời rượu, lại nói: “Phục vụ thân thiết như vậy tôi không trải nghiệm được rồi, bởi vì tôi đã đặt vé tàu cao tốc đêm nay, không phải vé máy bay ngày mai.”

Tiêu Tiêu khó hiểu: “Tại sao? Cậu mới kiếm tiền hơn năm mươi vạn, nhìn sao cũng không thiếu mấy trăm đồng vé máy bay đi về nhà mà?”

“Bởi vì đêm nay ngồi tàu cao tốc, có thể về nhà trước 4 tiếng so với ngồi máy bay ngày mai.” Nhiếp Câu giải thích.

Mấy ngày nay quay chụp quảng cáo, Nhiếp Câu tận dụng hết mọi thời gian rảnh để liên hệ với bạn trai. Thế nên mọi người ở đây không ai không biết chuyện tình cảm hiện tại của hắn. Lúc này mọi người nghe Nhiếp Câu nói xong, đều cười ầm lên nói: “Biết cậu là người đàn ông chăm lo cho gia đình rồi ok? Nếu không có bữa cơm này, có phải ngay cả tàu cao tốc cũng chờ không nổi, trực tiếp gọi xe về nhà luôn đúng không?”

Nhiếp Câu nhàn nhạt cười cười: “Cũng không đến mức đó, bởi vì gọi xe đi về lúc này cũng sẽ về trễ hơn tàu cao tốc nữa.”

“Đệt! Cậu thật sự đã cân nhắc qua luôn rồi à?”

“Ha ha ha…”

Mọi người cười đến vui vẻ, chỉ có Tiêu Tiêu là cười không nổi.

Theo lý thuyết bị một thùng lại một thùng nước lạnh dội xuống đả kích, dù tình cảm nóng cháy thế nào cũng nên dập tắt. Nhưng Tiêu Tiêu không như vậy, cậu ta càng biết Nhiếp Câu có bao nhiêu yêu thương Kê Du Cẩn, cậu ta lại càng thích người đàn ông thâm tình này bấy nhiêu. Nhưng càng thích đối phương, cậu ta nghe được Nhiếp Câu nói những lời yêu thương với Kê Du Cẩn, trong lòng sẽ càng buồn bã.

Tiêu Tiêu miễn cưỡng cong khóe miệng, nói sang chuyện khác: “Tự nhiên muốn ăn hạt dẻ rang đường, lúc đến tôi nhìn bên phố đối diện có một sạp bán, tôi đi mua một chút.”

“Cậu cứ ngồi đó, để nhân viên phục vụ đi mua giúp là được rồi mà?”

“Cùng một nồi rang ra hạt dẻ cũng có loại ngon với không ngon, tôi có kỹ xảo chọn lựa đặc biệt, người khác không biết đâu.”

Mua hạt dẻ là giả, mượn cớ ra ngoài hòa hoãn tâm trạng là thật. Cứ ngồi ở đây nghe người khác trêu chọc Nhiếp Câu có bao nhiêu yêu Kê Du Cẩn, cậu ta sợ mình sẽ nhịn không được mà lật bàn ăn.

Tiêu Tiêu ra ngoài, nửa tiếng cũng chưa trở lại. Mọi người cảm thấy cậu ta đi mua hạt dẻ rang đường có hơi lâu rồi, đang định đi tìm cậu ta, điện thoại của Nhiếp Câu có cuộc gọi đến. Số điện thoại là Tiêu Tiêu, nhưng giọng nói lại là tiếng của một người lạ: “Xin chào, xin hỏi anh là bạn của chủ số này sao? Tôi nhìn cuộc gọi gần đây thấy người đầu tiên trên danh sách là anh nên gọi đến, cậu ấy bị tai nạn giao thông, địa chỉ là đường xx phố xx…”

Sắc mặt Nhiếp Câu thay đổi: “Tôi ở gần đây thôi, tôi sẽ qua ngay!”

Lúc Nhiếp Câu đến hiện trường tai nạn, xe cứu thương còn chưa đến, Tiêu Tiêu nằm trên mặt đất, chung quanh là hạt dẻ vương vãi.

Tiêu Tiêu cảm thấy xương cốt toàn thân mình như đứt đoạn, nhìn thấy Nhiếp Câu chạy đến bên mình, nhịn không được khóc ra: “Horse, tôi sắp chết…”

Nhiếp Câu vừa đến hiện trường nhìn thấy, lập tức yên tâm hơn phân nửa. Tay chân còn đầy đủ, trên đầu cũng không có vết thương rõ ràng, dù có cũng không đến nỗi trí mạng.

Nhưng Tiêu Tiêu lại cực kỳ sợ hãi, có lẽ là vì hơi say rượu, hơn nữa bị đâm choáng váng, cậu ta cho rằng mình sắp chết.

“Tôi không sống nổi nữa rồi, hu hu, horse, có một chuyện tôi phải nói với cậu, tôi thích cậu, Nhiếp Câu, từ lúc ở núi Thanh Giang tôi đã thích cậu rồi…”

Những người theo sau Nhiếp Câu nghe được những lời này, biểu cảm lập tức trở nên phức tạp.

“Horse cậu được quá nha, sức hấp dẫn lớn như vậy, Tiêu mỹ nhân cũng thích cậu…”

“Đừng nói bậy!” Nhiếp Câu cau mày nói.

Cậu Tiêu Tiêu này, đầu óc bị đâm hỏng rồi đúng không?

Có lẽ nhìn được người khiến cậu ta an tâm đã đến, Tiêu Tiêu yên lòng ngất xỉu đi.

Khi xe cứu thương vừa đến, mọi người đưa cậu ta lên xe đến bệnh viện, Nhiếp Câu nhìn nhìn đồng hồ, tạm biệt những người khác: “Người nhà Tiêu Tiêu sáng mai sẽ đến, mấy tiếng sau phải phiền các người giúp đỡ chăm sóc cho anh ấy rồi, tôi phải đón chuyến tàu cao tốc về nhà đây.”

“Không phải chứ? Lúc này cậu còn muốn đón tàu cao tốc? Người ta mới tỏ tình với cậu, cậu nỡ lòng mặc kệ người ta ở bệnh viện sao?”

Nhiếp Câu sửa đúng nói: “Tôi không có mặc kệ, không phải tôi đã liên lạc với người nhà của anh ấy rồi sao? Lại nói không phải vẫn còn các người ở đây à? Huống chi, mặc kệ tâm ý anh ấy thế nào, tôi đã có người yêu. Nếu không có cảm tình với anh ấy thì nên nhanh chóng rời xa, miễn cho anh ấy càng lún càng sâu, chịu tổn thương thêm, không phải sao?”

Tư duy rõ ràng như thế, nói có sách mách có chứng, những người khác cũng không bắt bẻ được.

“Cậu ta là thiếu gia của Tiêu gia thành phố S, ở bên cậu ta cậu sẽ bớt được mười năm phấn đấu, cậu không động tâm chút nào thật sao?”

Đối với lời này, Nhiếp Câu trả lời: “Nhưng nếu rời khỏi người tôi yêu tôi sẽ sống không nổi.”

Đêm khuya Nhiếp Câu ngồi tàu cao tốc về thành phố S, thời điểm rạng sáng thì về đến nhà. Lúc này Kê Du Cẩn vừa thức dậy, còn chưa kịp ra ngoài.

Anh nghe được tiếng mở cửa, không dám tin mà nhìn qua, thấy thật sự là Nhiếp Câu trở về, lập tức vừa mừng vừa sợ.

Nhiếp Câu quẳng hành lí xuống ôm lấy Kê Du Cẩn: “Em nhớ anh lắm, đã 136 tiếng đồng hồ không chạm vào anh rồi…”

Nói đúng hơn là 136 giờ 47 phút, Kê Du Cẩn nghĩ thầm, ôm lại hắn.

Sau đó là nụ hôn lâm li ướt át. Cho đến khi lưỡi Kê Du Cẩn có hơi tê dại, Nhiếp Câu mới thả anh ra, hơi thở gấp gáp nói: “Đưa di động cho em, gửi tin nhắn cho Chung Trình nói hôm nay anh sẽ không đến tiệm, ngày mai cũng sẽ trễ một chút mới đến được.”

Gửi tin nhắn xong, thậm chí Nhiếp Câu còn ngại khoảng cách phòng ngủ quá xa, lập tức đẩy người ngã xuống sô pha mềm mại: “Em đã hứa rồi, trở về sẽ cho anh biết em đến tột cùng có bao nhiêu thích nơi đó.”

Đau đớn mấy ngày trước còn chưa quên hẳn, trong lòng Kê Du Cẩn có hơi sợ hãi, thân thể khẩn trương theo bản năng.

Nhiếp Câu cảm giác được bản năng Kê Du Cẩn kháng cự hắn, nhưng hắn không dừng lại. Từ góc độ nào đó mà nói, hắn còn quen thuộc thân thể Kê Du Cẩn hơn cả anh, bởi vậy, hắn biết phải làm thế nào để Kê Du Cẩn thả lỏng, làm sao để Kê Du Cẩn có được sung sướng.

Nhiếp Câu rất vội vàng, rất muốn thô bạo mà làm Kê Du Cẩn khóc lên, nhưng cảm xúc trân trọng đã chiến thẳng bản năng ti tiện. Nhiếp Câu hết sức dịu dàng, làm Kê Du Cẩn không cảm thấy chút đau đớn nào, cuối cùng cũng tin tưởng mà thả lỏng thân thể, Nhiếp Câu mới bắt đầu nhấm nháp trái cây đã chín mùi.

Dù sô pha có mềm mại đến đâu chăng nữa cũng không thoải mái bằng giường rộng rãi. Sau một hồi nếm thử, cuối cùng Nhiếp Câu cũng bằng lòng ôm người đến phòng ngủ để tiếp tục.

Lúc bị bế lên, Kê Du Cẩn ôm cổ Nhiếp Câu, thoáng nhìn thấy sô pha hỗn độn, thẹn thùng mà quay đi chỗ khác. Xong việc phải nhanh chóng tháo ra giặt rửa, nếu không có khách tới cũng không dám mời người ta vào nhà, thật sự rất khó coi…

Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã không còn tâm trí để nghĩ đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa. Thân thể nhận kích thích khiến anh hít sâu một hơi, Nhiếp Câu vậy mà lại…

Đầu sỏ gây tội còn giống như khoe khoang mà nỉ non bên tai Kê Du Cẩn: “Lực cánh tay của em tốt lắm đúng không? Đúng vậy đó, A Cẩn, ôm chặt chút nữa nào.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, chính là như thế đó.

_____________________

(*) Liễu ám hoa minh, phong hồi lộ chuyển: Ý là tình thế xoay chuyển 180 độ, khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn.

Trông đợi gì vào việc Nhiếp Câu để ý đến người khác hở bạn trà xanh kia ơi. Nhiếp Câu sống lại chỉ để chuộc tội cho A Cẩn. Với lại tính tình của Nhiếp Câu thoạt nhìn thì dịu dàng đấy nhưng sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho A Cẩn mà thôi. Đổi người khác xem nó chả bằm cho ra bã à. Ai đọc truyện từ đầu cũng biết tính nó rất độc ác với hung bạo luôn.

Trông mặt mà bắt hình dong

Nhiếp Câu mặt đẹp mà lòng đen thui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.