Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 258




**********

Chương 258

Hạ Tư Tư đi vào.

Bừa ngược lại không tính là bừa.

Nhưng rõ ràng có mùi thuốc lá.

Mùi không quá rõ.

“Anh đã hút bao nhiêu thuốc?” Hạ Tư Tư nhíu mày.

Lúc đó trong lòng cũng không khỏi có hơi khó chịu.

Một người đàn ông kỷ luật như Nhiếp Tử Minh, trước giờ sẽ không buông thả bản thân, ngược đãi cơ thể của mình như vậy.

“Không bao nhiêu cả.” Nhiếp Tử Minh mỉm cười: “Chỉ hút vài điều.”

Hạ Tư Tư biết anh ta là đang lừa cô ta.

Cô ta cũng không muốn vạch trần Nhiếp Tử Minh.

Là biết Nhiếp Tử Minh không muốn cô ta lo lắng cho anh ta.

Chuyện duy nhất cô ta nên làm hiện nay chính là khiến Nhiếp Tử Minh tin cô ta, cô ta nói: “Tử Minh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều không thể gả cho Tiêu Việt Duệ, anh ta uy hiếp em cũng vô dụng, hôn nhân của chúng ta chính là hôn nhân của bản thân chúng ta, cho dù là bị nhà họ Hạ đuổi ra khỏi nhà cũng được, dù sao, em sẽ không rời xa anh.”

Nhiếp Tử Minh nhìn Hạ Tư Tư.

Lúc đó, Hạ Tư Tư không có nhìn thầy sự thay đổi thần sắc trong mắt Nhiếp Tử Minh.

Thậm chí.

Còn có hơi thất vọng.

Mỉm cười thất vọng, anh ta nói: “Xin lỗi Tư Tư, anh chùn bước rồi.”

Hạ Tư Tư nhìn Nhiếp Tử Minh.

Trợn to mắt nhìn anh ta.

Cô ta cứ cảm thấy hai ngày này, cô ta nghe thấy rất nhiều chuyện long trời lở đất.

Cô ta đang nghỉ ngờ, có phải tai của cô ta có vấn đề không.

Chứ không phải người xung quanh đều thay đổi rồi.

*Xin lỗi, anh không có can đảm như em, anh quyết định thoả hiệp rồi.” Nhiếp Tử Minh nói từng từ.

“Thỏa hiệp là… ý gì?” Hốc mắt của Hạ Tư Tư, lập tức đỏ hoe.

Cô ta ngân ngắn nước mắt, nhìn anh ta không chớp mắt.

Cô ta sợ bỏ lỡ một biểu cảm của anh ta, khiến cô ta bỏ sót rất nhiều thông tin.

“Chúng ta chia tay đi.” Nhiếp Tử Minh nói rất rõ ràng.

Không giống như đang nói đùa.

Huống chỉ.

Nhiếp Tử Minh có khi nào từng đùa với cô ta.

Nước mắt của Hạ Hạ Hạ cứ vậy từ trong hốc mắt trực tiếp lăn xuống: “Tại sao?”

“Anh không muốn em ngồi tù, cũng không chấp nhận được em vì anh mà không còn gì cả.”

“Nhưng em căn bản không để tâm tới những cái này.

Tiêu Việt Duệ bắt em ngồi tù thì em đi ngồi tù, bắt em đền một cái chân của anh ta thì em đền cho anh ta, bắt em rời khỏi nhà họ Tư với hai bàn tay trắng thì em rời khỏi, em căn bản không để tâm tới những cái này!”

“Anh để tâm.” Cảm xúc của Nhiếp Tử Minh đột nhiên trở nên kích động.

Một người rõ ràng không biết nổi nóng, bây giờ đối với cô ta lại rất phẫn nộ.

Anh ta nói: “Hạ Tư Tư, em không phải là anh, em mãi mãi cũng không biết cảm nhận của anh! Anh là cô nhi, anh không có ba mẹ, anh biết một người cô đơn lẻ loi có cảm giác gì, anh biết không có cái gì rốt cuộc có cảm giác gì.

Anh không muốn em trải qua những cảm giác này, anh không muốn em bởi vì anh mà trải qua những cảm giác này.”

“Em không phải có một mình, em còn có anh không phải sao?” Hạ Tư Tư nhìn anh ta, nhìn anh ta với vẻ mặt rất mong chờ.

Tất cả mọi người đều có thể khuyên cô ta và Tiêu Việt Duệ ở bên nhau.

Duy chỉ Nhiếp Tử Minh không được.

Nhiếp Tử Minh cũng khuyên cô ta rồi.

Vậy cô ta còn đang kiên trì cái gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.