Chương 248
An Hạnh Nhi dẫn An Mục đi theo đám người.
“An Mục, đến phòng làm việc của ba một chút.” An Quốc Đại phân phó.
“Dạ”
An Mục ngoan ngoãn theo An Quốc Đại rời đi.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng họ, cười lạnh.
An Mục sợ là cho rằng An Quốc Đại muốn khen thưởng cô ta.
Cô ta quả thực cho rằng như vậy.
Cho nên lúc theo ba mình vào phòng làm việc, giây phút bị ông ta mắng, toàn thân cô ta đều ngây ngốc!
*Con điên rồi sao? Con lại giúp An Hạnh Nhi làm việc!” An Quốc Đại hung hăng nói.
An Mục đỏ mắt: “Ba, con…”
An Mục cắn môi.
Cô ta hôm nay không dễ gì đạt được nhiều ánh mắt tán thưởng, nhiều lời nói khẳng định như vậy.
Lại không nghĩ tới, bị ba và anh mình trào phúng tới bước này.
“Sau này chú ý cho ba!” Sắc mặt An Quốc Đại khó coi vô cùng: “Đừng để ba cảm thấy mình nuôi một con sói mắt trắng.”
“Dạ.” An Mục cũng chỉ đành nhịn tức đáp.
“Ra ngoài đi, ba và anh con có chuyện muốn thương lượng!” An Quốc Đại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Rõ ràng rất nhiều việc đều che giấu cô ta.
An Mục đương nhiên cũng không dám nói nhiều, cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Sau đó đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Mắt An Mục căng thẳng.
Cho nên, bắt kể cô ta làm tới bước nào, bắt kể cô ta lấy lòng An Quốc Đại thế nào, cuối cùng có chuyện gì, họ cũng vẫn sẽ giấu cô ta.
Cuối cùng chỉ cần có xung đột lợi ích.
Cô ta nhất định chính là kẻ hi sinh!
Lúc An Mục quay về phòng làm việc của mình.
Thư ký La Tư của An Hạnh Nhi ở cửa đợi cô ta, thấy cô ta xuất hiện, bước tới cung kính nói: “Chủ quản An, An tổng tìm cô.”
Con ngươi An Mục khẽ động.
Đang đoán An Hạnh Nhi lại có chủ ý xấu gì.
Cô ta đi vào phòng làm việc của cô.
“Ngồi đi.” An Hạnh Nhi vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Không biết cô có từng nghĩ hoàn cảnh của mình hiện tại không, rốt cuộc đang đứng trên cùng sợi dây với ai.”
An Mục nhìn cô.
Nhìn ngón tay linh hoạt của An Hạnh Nhi vẫn luôn hoạt động.
Tốc độ tay nhanh như vậy khiến cô ta cũng có chút chắn động.
An Hạnh Nhi lúc này như cũng viết xong điều mình muốn viết, ấn phím save, nói với La Tư: “Lát nữa họp.
giúp tôi trình chiếu.”
“Vâng.” La Tư bước tới, cầm laptop của cô.
An Hạnh Nhi mới dời lực chú ý lên người An Mục, nhướn mày nói: “Từng nghĩ chưa?”
An Mục nói: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ biết, tôi muốn hòa nhập vào đại gia đình nhà họ An này, tôi sẽ làm tốt bỗn phận của mình.”
“Cô đã nghĩ vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa.” An Hạnh Nhi cười cười.
Cười đến mức An Mục dựng lông gáy.
Chương 249
Cứ cảm thấy người phụ nữ này tâm tư cực kỳ phức tạp.
Hoàn toàn không thể đoán được cô có chú ý gì.
“Cuối cùng chính là nhắc nhở cô một câu, nếu muốn phát triển yên ổn ở An thị, thật sự được thừa nhận, cô phải theo bước chân tôi. Nếu không…ai là kẻ thế mạng, tôi nghĩ cô hẳn rất rõ ràng.” An Hạnh Nhi dừng lại: “Về làm việc đi.”
An Mục rời đi.
Rời đi, đương nhiên nghĩ lời An Hạnh Nhi nói.
Cô ta đương nhiên biết An Hạnh Nhi đang nhắc nhở mình, ở trước mặt An Quốc Đại và An Phát, cô ta chỉ sẽ là kẻ thế mạng!
Lại nhớ tới lời trách mắng hôm nay, trong lòng vô cùng bắt bình.
Vừa muốn lợi dụng cô ta, lại vừa không cho cô ta bất kỳ chỗ tốt nào.
An Mục trào phúng cười.
Cô ta đã có thể dựa vào sức một mình mình quay về nhà họ An, cô ta cũng không dễ bị bày bố như vậy!
Nửa tiếng sau.
Tất cả mọi người bộ phận Marketing ngồi trong phòng làm việc.
An Hạnh Nhi ngồi chính giữa, rất khí thế.
Cô nói thẳng: “Trước khi họp, tôi tuyên bố một tin tốt trước.”
Tất cả mọi người mặt đầy mong đợi.
“Vừa rồi nhận được thông báo của lãnh đạo, vì thành công của sự kiện tái khai trương tòa nhà Quang Minh lần này, công ty rút ra sáu trăm triệu, dùng làm tiền thưởng khích lệ mọi người. Tôi chủ động rút khỏi chia thưởng, trong hôm nay thư ký La sẽ dựa theo giá trị cống hiến của từng người tiến hành phát thưởng.”
Lời nói ra.
Toàn trường lập tức vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng.
Vương Thành Lỗi không nhịn được nói: “Tôi đến bộ phận marketing 5 năm rồi, đây là lần đầu tiên được nhận thưởng, lần đầu tiên được lãnh đạo cấp cao thừa nhận như vậy, phải biết rằng trước đây tất cả hạng mục một khi lợi nhuận không đạt tới dự tính, các bộ phận đều đẩy trách nhiệm cho bộ phận marketing, cõng nồi nhiều năm như vậy, cuối cùng được nở mày nở mặt rồi!”
“Đúng vậy.”
Đỗ Quyên cũng vội phụ họa.
An Mục cứ ngồi một bên như vậy, nhìn tắt cả mọi người tâng bốc An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi rốt cuộc trở nên…nổi bật như vậy từ lúc nào.
Cô ta thật sự không dám lại xem thường người phụ nữ này.
Giống như hoán đổi linh hồn trong chớp mắt.
“Tin tức tốt tới đây thôi. Bây giờ bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo. Chỉ có tiếp tục phát triển công việc tốt hơn mới sẽ có phần thưởng lần sau nhiều lần.”
“Vâng.” Tất cả mọi người tràn đầy ý chí, cực kỳ cung kính.
An Hạnh Nhi cũng không dây dưa, cô đứng dậy, chỉ vào ppt trình chiếu nói: “Tái khai trương tòa nhà Quang Minh xem như đem lại thành tích marketing tốt nhất trong tắt cả khai trương ở Bắc Văn Quốc mấy năm gần đây, nhưng mà, tuyệt đối không thể tự mãn, khiến một khu thương mại tiếp tục thịnh vượng lâu dài, mới là đạo lý đúng đắn. Đương nhiên, công việc kinh doanh cụ thể, có chỉ nhánh thành phố chấp hành, nhưng dự án marketing có liên quan, chúng ta vẫn phải làm phương pháp đảm bảo. Cho nên công việc đầu tiên phải bố trí hôm nay chính là marketing mang tính chiến lược của khu thương mại, bao gồm cả khu thương mại trước đó chúng ta đã thành công. Công việc này giao cho An Mục phụ trách, trễ nhất trong vòng một tuần, tôi cần cô đưa cho tôi phương án quy hoạch bước đầu.”
“Vâng.” An Mục kiên trì tiếp nhận.
“Hạng mục công việc thứ hai, chính là sáng tạo thành tích thứ hai của chúng ta, nói thẳng chính là tòa nhà dừng thi công của Hoa Than Quốc Tế. Hạng mục khu thương mại xem như hoàn thành bước đầu, tiếp theo chấp hành theo quy hoạch, trọng điểm là phát triển một hạng mục chủ chốt. Tôi đã tính toán bước đầu, hạng mục này có thể đem lại cho công ty chúng ta lợi nhuận ít nhất là sáu trăm tỷ, cho nên đây là trọng điểm tiếp theo của chúng ta.
Tất cả mọi người đều nghe theo sắp xếp công việc của An Hạnh Nhi.
Chỗ lợi hại của cô so với các lãnh đạo khác chính là lúc họp, trên cơ bản cô đều đã có phương án của mình, cho nên sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng nếu có người đưa ra dị nghị, cô tuyệt đối sẽ tận tâm thảo luận, tiếp nhận đề nghị hay.
Chương 250
Khoảng một giờ đồng hồ.
Xem như cuộc họp khá dài.
Cô sắp xếp giao phó công việc của tất cả mọi người xong, rời khỏi phòng hội nghị.
La Tư theo phía sau cô.
Càng ngày càng khâm phục hiệu suất làm việc của cô.
An Hạnh Nhi nói: “Sắp xếp công việc vừa rồi, cô dựa theo yêu cầu của tôi, phân bỗ xuống các phòng, sau hôm nay tôi phải thu được bảng phân công phụ trách của nhân viên các phòng.”
“Vâng.”
“Ngoài ra, tôi vừa nhắc tới tiền thưởng sáu trăm triệu, sau khi cô phân bổ xong, gửi tôi xem một chút, không có vấn đề thì phát tiền thưởng. Hôm nay trước khi tan làm.” An Hạnh Nhi yêu cầu.
“Vâng.” La Tư ghi lại hết.
“Buổi chiều tôi không ở đây, có chút chuyện riêng phải xử lý, cho nên những điều vừa nói với cô, cô báo cáo email cho tôi là được. Nếu quá lâu mà tôi không trả lời, thì gọi điện thông báo cho tôi.”
“Vâng.”
An Hạnh Nhi sắp xếp xong văn kiện của mình, xác định không có gì sơ sót, mới rời khỏi công ty.
Thật sự nửa giây cũng không trễ nãi, lại còn là dùng thời gian một buổi sáng.
An Hạnh Nhi không biết Hạ Tư Tư đã tỉnh chưa.
Cũng không biết cô gái này ở biệt thự của Diệp Thương Ngôn có quen không.
Cô ngồi xe Hồ Phong, vội vàng quay về.
Lúc về tới liền nhìn thấy Hạ Tư Tư và Diệp Thương Ngôn đang ngồi trên sofa.
Mỗi người một bên, có chút cảm giác Sở Hán phân ranh.
Thấy An Hạnh Nhi quay về.
Hạ Tư Tư rõ ràng có chút kích động: “Hạnh Nhi, cậu cuối cùng về rồi, ở nhà với người đàn ông của cậu thật sự buồn chết. Tớ cũng hoài nghi cậu sống với anh ta thế nào, có khi nào một ngày nào đó sẽ u uất thành bệnh không!”
*..” Xem ra cô lo lắng cho Hạ Tư Tư đều là dư thừa.
Cô gái này không phải đang nhảy nhót sao?!
Quả nhiên người không tim không phổi, cũng có chỗ tốt của không tim không phổi.
Người khác đều lo lắng cho cô ấy gần ghét, cô ấy ngủ một giấc liền như mắt trí nhớ.
“Sao vậy?” An Hạnh Nhi đi tới.
“Cả buổi sáng không nói với tớ chữ nào.” Hạ Tư Tư phàn nàn: “Anh ta có phải đột nhiên câm rồi không?”
“Nhà chúng tôi gia giáo rất nghiêm, vợ tôi không cho phép tôi nói chuyện với người phụ nữ khác.”
…” Không kịp phòng bị, bị đút “cầu lương” vào miệng, no rồi, no rồi.“Có thể đừng buồn nôn vậy không?!” Hạ Tư Tư liếc trắng mắt: “Diệp Thương Ngôn, anh nói thẳng đi, có phải anh có ý kiến gì với tôi không?! Đừng nói không có, tôi không ngốc, tôi nhìn ra được! Anh không nói chuyện với tôi thì thôi đi, còn chống đối tôi khắp nơi, tôi xem tiết mục giải trí, anh muốn xem tin tức thời sự, tôi xem phim truyền hình, anh lại muốn xem khoa học quân sự! Anh nói xem, tôi rốt cuộc chọc tới anh chỗ nào?!”
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn một cái.
Lại quay đầu nhìn tivi, ngây người: “Đây không phải xem thế giới động vật sao?”
“Vì không có cách nào đạt được nhất trí, cho nên liền chọn một cái mọi người đều không thích!”
*..” Cũng quá tuyệt rồi đi.
An Hạnh Nhi bắt giác lại nhìn Diệp Thương Ngôn một cái.
Hạ Tư Tư trẻ con cũng thôi đi.
Diệp Thương Ngôn lại cũng ấu trĩ như vậy.
“Diệp Thương Ngôn, anh nói xem, anh rốt cuộc không ưa tôi chỗ nào! Anh là chồng bạn thân nhát của tôi, anh nói ra, tôi không giận.” Hạ Tư Tư dáng vẻ rộng lượng.
Diệp Thương Ngôn liếc nhìn cô ấy.
Sau đó nói một chữ: “Ngốc.”
Hạ Tư Tư đầu tiên sững sốt một giây.
Dường như đang xác định điều mình nghe thấy.
Một giây sau phản ứng lại.
Liền trực tiếp nổ tung.
Cô ấy bò dậy khỏi sofa muốn xông tới đánh nhau với Diệp Thương Ngôn: “Anh mới ngốc, con mắt nào của anh thấy tôi ngốc? Diệp Thương Ngôn, anh là đồ khốn!”
Chương 251
An Hạnh Nhi ôm Hạ Tư Tư lại.
Đối với người phụ nữ giương nanh múa vuốt này, thực sự có chút cạn lời.
“An Hạnh Nhị, cậu lại giúp Diệp Thương Ngôn bắt nạt tớ, cậu lại vì một người đàn ông mà lật mặt thành thù với tớ…” Hạ Tư Tư không tin nỗi nhìn cô.
Nhìn An Hạnh Nhi ôm chặt cô ấy không buông.
An Hạnh Nhi thật sự rất muốn gõ Hạ Tư Tư ngắt xỉu, không để cô ấy lắm lời.
Cô bây giờ ngăn cản Hạ Tư Tư đương nhiên cũng không phải vì giúp Diệp Thương Ngôn.
Chỉ là trên người Diệp Thương Ngôn còn vết thương, với cái tính không biết nặng nhẹ của Hạ Tư Tư, miệng vết thương của anh không bị xé rách lần nữa mới lạ.
“Được rồi, chỉ số tình cảm của anh ấy cũng không cao, cậu tính toán với anh ấy làm gì.” An Hạnh Nhi khuyên nhủ.
Hạ Tư Tư khựng lại.
Diệp Thương Ngôn nghe thấy lời của cô, sắc mặt rõ ràng biến đổi.
Hạ Tư Tư bỗng cười to: “Cũng đúng, đàn ông khốn thông thường chỉ số này đều không cao.”
Sắc mặt Diệp Thương Ngôn rõ ràng không tốt.
Còn may.
Chú Trung lúc này đi tới kêu ăn trưa.
Mới không khiến chiến tranh giữa họ càng thêm kịch liệt.
An Hạnh Nhi kéo Hạ Tư Tư đến nhà ăn ăn trưa.
Diệp Thương Ngôn cũng đứng dậy khỏi sofa.
An Hạnh Nhi bắt giác liếc nhìn ra sau.
Diệp Thương Ngôn không giống người đàn ông tùy tiện đánh giá người khác, trừ phi, Hạ Tư Tư thật sự chọc tới anh.
Hạ Tư Tư không thể nào chọc tới anh.
Mà Hạ Tư Tư rõ ràng là đã chọc Tiêu Việt Duệ.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn và Tiêu Việt Duệ rốt cuộc có quan hệ gì?!
Trên bàn ăn.
Không tránh khỏi Hạ Tư Tư sẽ tranh cãi vài câu.
Dưới mắt An Hạnh Nhi, Diệp Thương Ngôn trên căn bản cũng không đáp lời.
Mặc dù Hạ Tư Tư không thích anh, nhưng đành phải nói, An Hạnh Nhi thật sự đã dạy dỗ Diệp Thương Ngôn rất tốt.
Đây chẳng lẽ chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhớ năm đó An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường ở bên nhau, cô ấy thật sự cảm thấy, An Hạnh Nhi đã sống thành người khác.
Bây giờ ở bên Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi mới là… chính mình.
Ăn trưa xong.
Hạ Tư Tư liền nhận được điện thoại của ba mình.
đang ở nhà con, lát nữa con dẫn cô ấy về.”
Hạ Trung Kiên như thở dài, nặng nề nói: “Hạnh Nhi, phiền con rồi.”
“Chú khách sáo rồi.” An Hạnh Nhi mỉm cười: “Nửa tiếng nữa chúng con về.”
“Được, chú đợi các con.”