CHƯƠNG 237
Lại khiến mọi người nhất thời lại lo lắng.
“Vết thương nghiêm trọng nhất của bệnh nhân là ở chân. Đặc biệt là chân phải, gần như đứt lìa. Chúng tôi miễn cưỡng khâu lại cho anh ấy bằng nẹp để đảm bảo rằng chân này vẫn còn, nhưng không đảm bảo có thể sử dụng được.”
“Ý của anh là …” Tiêu Trầm không tin nhìn bác sĩ: “Chẳng lẽ con trai tôi sẽ bị tàn phế sao?”
“Trước mắt mà thấy, trải qua điều trị và phục hồi chức năng, có lẽ chân trái có thể sử dụng bình thường, nhưng chân phải… Thực sự bây giờ tôi không thể đảm bảo được.” Bác sĩ nói thẳng.
“Làm sao có thể? Con trai của tôi không có chân phải làm sao được chứ?!” Tiêu Trầm kích động.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc chưa bao giờ thấy bà ấy, mắt kiểm soát đến như vậy.
Trước giờ vẫn luôn là hình ảnh của một tiểu thư quyền quý.
Lúc này bởi vì quá đau buồn, mà đã mắt đi dáng vẻ ấy.
“Bà chủ cũng đừng quá buồn. Bây giờ chỉ là ước lượng sơ bộ của chúng tôi, sau khi bệnh nhân hồi phục ở giai đoạn sau, trải qua điều trị sức khỏe, có thể sẽ có kỳ tích.” Bác sĩ an ủi.
Kỳ tích? !
Trên thế giới này, lấy đâu ra nhiều kỳ tích như thế chứ.
Nhưng cuối cùng.
Thực sự đã xảy ra kỳ tích rồi.
Vì vậy, khi mọi người khó chịu, An Hạnh Nhi ngược lại khá bình tĩnh.
Cô liếc nhìn Hạ Tư Tư.
Nhìn bộ dạng áy náy của Hạ Tư Tư, có thể cũng nghĩ đến chuyện chết để đền tội rồi!
Phòng phẫu thuật.
Tiêu Việt Duệ được nhân viên y tế đẩy ra.
Sắc mặt anh tái nhọt.
Còn may, trạng thái lúc này tỉnh táo.
Tiêu Trầm vội đi tới cạnh anh: “Việt Duệ, con sao rồi, có khó chịu ở đâu không?”
Tiêu Việt Duệ miễn cưỡng cười.
Rõ ràng rất cố sức.
Hạ Tư Tư cũng nhìn thấy nụ cười của anh.
Nước mắt thoáng chốc lưng tròng.
Cô đang nghĩ, nếu Tiêu Việt Duệ biết chân phải mình tàn phế, anh còn có thể cười không.
Tất cả mọi người cùng Tiêu Việt Duệ vào phòng bệnh.
Nhân viên y tế đưa anh lên giường bệnh trong phòng, lại xử lý các thiết bị giám sát trên người anh, mở truyền dịch, mới rời đi.
Sau khi rời đi.
Những người khác đều không rời đi.
Tất cả đều ở bên Tiêu Việt Duệ, không một ai muốn đi.
Tiêu Việt Duệ đại khái có chút nhìn không nỗi nữa: “Thực ra tôi không sao, ngoại trừ thân thể hơi yếu, thì không có gì đáng ngại, hay là mọi người về trước đi.”
Lời vừa nói ra.
Nước mắt Tiêu Trầm điên cuồng rơi xuống.
Hạ Tư Tư cũng đỏ vành mắt.
Cô rõ ràng không phải cô gái thích khóc, tối nay dường như lại luôn khóc.
“Mẹ, con thật sự không sao.” Tiêu Việt Duệ lúc này còn an ủi Tiêu Trầm.
Chính là hiểu chuyện đến khiến người khác đau lòng.
“Việt Duệ. Con biết…” Lời đến bên miệng, Tiêu Trầm lại không nói ra được.
Nhưng không thể nói ra.
Cũng không thể che giấu anh mãi.
Cũng phải để anh biết.
Bà căn bản không nhìn nỗi dáng vẻ Việt Duệ trong tình huống không hề hay biết, còn không ngừng an ủi họ.
Bà thật lòng đau lòng sắp chết rồi.
“Sao vậy mẹ?” Tiêu Việt Duệ dường như cũng phát hiện có gì không đúng.
Tiêu Trầm đau khổ rơi nước mắt.
Chính là không ngừng rơi nước mắt.