CHƯƠNG 230
Hứa Uy Minh dường như đang đánh giá An Hạnh Nhi.
Ngay lúc đó An Hạnh Nhi bình tĩnh đánh giá lại Hứa Uy Minh.
Không biết lý do tại sao.
Lại luôn cảm thấy rằng bên cạnh Diệp Thương Ngôn toàn là người ngọa hỗ tàng long!
“Mợ chủ.” Hứa Uy Minh chủ động gọi cô.
Trông rất cung kính.
“Cậu Diệp bị thương rất nghiêm trọng, là người nhà của bệnh nhân, tôi cần phải nói với cô một số chuyện chú ý.”
“Được.” An Hạnh Nhi rất nghiêm túc nghe.
“Thứ nhất, vị trí vết thương của cậu Diệp gần tim nên không thể đụng vào vùng ngực, rất dễ làm vết thương của cậu ấy rách ra, lúc đỡ cậu ấy cũng phải cần thận.”
An Hạnh Nhi nghe thấy câu đầu tiên, liền tái mặt.
Cô nhớ rõ hôm nay, lúc tức giận với Diệp Thương Ngôn ở cao ốc Quang Minh, cô đã đánh vào ngực anh mắy lần.
Mặc dù chỉ làm bộ làm tịch, cũng không có bao nhiêu sức lực.
Nhưng vết thương quá nặng, cũng khiến anh đau đớn vô cùng.
Nhưng anh vậy mà còn không hừ một tiếng, mày cũng không cau lấy một cái.
“Thứ hai. Bởi vì vết thương không được cấp cứu kịp thời, nhiễm trùng rất nghiêm trọng, tôi vừa mới vệ sinh sạch sẽ, sẽ không tái nhiễm, nhưng vết thương lại bị chảy máu thế này, bị viêm nhiễm, hoặc là có tình trạng bị sốt, cô phải thông báo cho tôi càng sớm càng tốt. Đây là danh thiếp của tôi.” Nói rồi, đưa danh thiếp cho cô.
An Hạnh Nhi nhanh chóng nhận lấy, liếc mắt một cái.
Mau chóng ghi nhớ số điện thoại.
“Thứ ba. Cậu Diệp cần nghỉ ngơi một lát. Đương nhiên không cần thiết phải nằm trên giường, xuống giường đi lại cũng được, nhưng cắm, không được quan hệ.”
An Hạnh Nhi hơi hơi đỏ mặt.
*Tôi vừa nói vết thương của anh Diệp gần tim, lúc quan hệ rất dễ khiến tim đập nhanh hon, tim đập nhanh hơn có thể kéo rách vết thương gây chảy máu, một khi đã chảy máu, trong lúc adrenaline ở mức cao nhát, thì rất khó cầm máu. Nếu không cầm máu kịp lúc, có thể bị sốc xuất huyết, thậm chí tử vong.”
Có cần đáng sợ như thế không.
An Hạnh Nhi nhìn thẳng Hứa Uy Minh.
“Làm phiền mợ chủ rồi.” Hứa Uy Minh khẽ cúi đầu, rồi rời đi.
An Hạnh Nhi quay đầu liếc nhìn Hứa Uy Minh.
Lại nhìn, Diệp Thương Ngôn nửa nằm trên giường.
Cô cắn môi bưng cháo bước đến chỗ Diệp Thương Ngôn.
Lúc này, tỉnh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Cô nói: “Bác sĩ vừa dặn dò, anh có nghe thấy không?”
“Em đang nói đến chuyện quan hệ sao?” Diệp Thương Ngôn khóe miệng khẽ cười.
Nụ cười rõ ràng vẫn rất bậy bạ.
Nào có giống như, một người bị thương nặng.
“Diệp Thương Ngôn.” An Hạnh Nhi tức giận.
“Tôi nghe rồi, tôi sẽ chú ý.” Diệp Thương Ngôn thỏa hiệp.
Rõ ràng khiến người ta cảm thấy, vô cùng ngoan.
An Hạnh Nhi hít sâu một hơi, cô nói: “Có muốn ăn cháo không?”
*Ừ.” Diệp Thương Ngôn gật đầu.
An Hạnh Nhi đút Diệp Thương Ngôn ăn bữa tối.
Luôn cảm thấy khoảng thời gian này không thể bình yên được.
Không phải Diệp Thương Ngôn bị thương thì là cô bị thương.
Vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn.
Diệp Thương Ngôn lại bị thương.
Đó là cô có độc hay Diệp Thương Ngôn có độc?
“Vết thương này là do tôi sao?” An Hạnh Nhi hỏi anh.