CHƯƠNG 207: CÔ TA TỰ ĐA TÌNH
Cô ta có thể không kiêng nể gì trước mặt Diệp Thương Ngôn, không phải bởi vì Diệp Thương Ngôn bao dung nhẫn nhịn cô ta, mà là bởi vì một người khác mà thôi.
Cô ta bật cười.
Nụ cười lạnh nhạt, đầy vẻ châm biếm.
Cô ta nói: “Diệp Thương Ngôn, anh thật sự chưa từng yêu em sao? Dù là…”
“Một giây một phút cũng không có.” Diệp Thương Ngôn thẳng thừng cắt ngang lời của cô ta.
“Vậy sao anh muốn lên giường với em?” Đồng Vận Khiết chất vấn anh: “Sao anh muốn em mang thai con của anh?!”
“Người lên giường với cô không phải là tôi.”
*..” Đồng Vận Khiết ngơ ngác.
Cả người cô ta như đơ ra, sững sờ tại chỗ.
Không.
Chính là Diệp Thương Ngôn.
Buổi tối đó, Diệp Thương Ngôn bị hạ thuốc, sau đó mây mưa triền miên với cô ta.
Cô ấy không thừa nhận Diệp Thương Ngôn sẽ không kiềm soát nỗi.
Loại đàn ông như Diệp Thương Ngôn, nếu đem dao cứa trên cổ anh, chuyện anh không bằng lòng làm cũng sẽ không bao giờ làm, một chút thuốc đã là gì, chỉ cần Diệp Thương Ngôn không muốn, cả người nổ tung cũng sẽ không chạm vào cô ta một chút.
Chính là bởi vì thật sự yêu mới lên giường với cô ta.
Tất cả sự kiên trì của cô ta, tất cả niềm tin khiến cô áy gầy dựng, bỗng nhiên sụp đổ trong khoảnh khắc này.
Cả người cô ta giống như không còn bắt kì chút tinh thần nào, như thể chỉ là một cái xác không hồn.
“Nói xong rồi chứ?” Diệp Thương Ngôn lạnh nhạt đến đáng sợ.
Nước mắt Đồng Vận Kiết không ngừng rơi.
Lúc này, cô ta thật sự không nói được một chữ nào.
Vậy nên là từ đầu đến cuối…
Thật sự đều là cô ta tự đa tình.
Thật sự đều là cô ta tự cho mình là đúng.
Sự kiêu ngạo của cô ta, dương dương tự đắc của cô ta, cô ta cho rằng bản thân mình có một vị trí đặc biệt khác trong tâm trí của Diệp Thương Ngôn, trong khoảnh khắc này, toàn bộ đều vỡ tan rồi.
Cô ta bật cười.
‘Vừa khóc thì lại cười.
Đồng Vận Khiết nói: “Diệp Thương Ngôn, anh tàn nhẫn như vậy, anh thật sự không sợ bị đẩy xuống địa ngục sao?”
Thật sự không sợ một ngày nào đó sẽ bị ông trời trừng phạt sao?!
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.” Diệp Thương Ngôn lạnh nhạt cắt lời.
Lời nói này thật sự có thể khiến một người phụ nữ yêu anh tổn thương đến nát vụn tả tơi.
Đồng Vận Khiết nhìn bóng lưng Diệp Thương Ngôn rời đi với những giọt nước mắt mờ nhạt.
Nhìn anh ôm An Hạnh Nhi, rời đi một cách vô tình máu lạnh như vậy.
Cô ta nhìn về phía bóng lưng của anh gào thét: “Diệp Thương Ngôn, người đàn ông khủng bố tàn nhẫn như anh, một ngày nào đó cũng sẽ bị đàn bà vứt bỏ, một ngày nào đó cũng sẽ bị vứt bỏ giống như tôi, nhất định anh sẽ bị người ta vứt bỏ!”
Diệp Thương Ngôn đang ôm An Hạnh Nhi thì bước chân khẽ chững lại một chút.
Đúng lúc đó, An Hạnh Nhi nhìn thấy yết hầu của Diệp Thương Ngôn trượt lên trượt xuống.
Có thể nhận ra anh có chút biến động cảm xúc.
“Diệp Thương Ngôn, An Hạnh Nhi vốn dĩ không yêu anh!” Đồng Vận Khiết vẫn hét lên sau lưng.
Trái tim trong lồng ngực An Hạnh Nhi đập loạn nhịp.
“Để sống sót, An Hạnh Nhi cho những người đàn ông khác làm tình với cô ấy! Anh cho rằng lâu như vậy rồi sao tôi vẫn chưa giết cô ấy, anh cho rằng tôi sợ giết cô ấy sao?! Không phải, là vì người đàn bà trong lòng của anh vì để sống sót, để bản thân được sống sót, mà đã dùng mọi cách trước mặt tôi! Thậm chí để chứng minh bản thân không yêu anh, chủ động yêu cầu đàn ông quan hệ với cô ấy!” Đồng Vận Khiết điên cuồng nói: “Diệp Thương Ngôn, loại đàn bà như vậy rốt cuộc có gì xứng đáng để anh yêu, loại đàn bà như vậy, anh cho rằng cô ấy sẽ thật sự yêu anh sao? Ngay cả sự trong trắng căn bản nhát của cô ấy cũng không giữ lại cho anh, anh không cảm thấy bây giờ anh làm tất cả vì cô ấy đều rất xót xa sao?!”
Ánh mắt Diệp Thương Ngôn khẽ chuyển động.