*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit | Beta: Wis
"Không phải ta đã nói rồi sao? Ngài sinh ra là thuộc về địa ngục."
- --Theo lời nói của cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện, quốc vương đã hiểu mối hận thù giữa gia tộc Tường Vi và Thánh Đình rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.
Một gia tộc đã từng tàn sát ác long, một gia tộc kiêu ngạo đến mức dám xây dựng vương quốc trên xương của cự long... thì làm sao một gia tộc gần như điên rồ như vậy lại có thể cam tâm bị bao phủ dưới thần quốc?
Gia tộc Tường Vi không cần bất cứ ai lên ngôi, vì chính họ được sinh ra là để trở thành vua của Legrand.
Khi mọi người cầu xin thần linh giúp đỡ, thần minh cũng không vươn tay, gia tộc Tường Vi dựa vào sức của mình mà chém giết ác long, vậy nên vinh quang của Legrand không dính dáng đến bất cứ thứ gì.
Quốc vương cần phải do Thánh Đình làm lễ lên ngôi thì đây là thần ban ân và vinh quang gì với gia tộc Tường Vi?
Đây là sỉ nhục!
"Đây là... sỉ nhục." Quốc vương tự nhủ, trước mắt cậu ánh lên hình ảnh xương trắng và tường vi: "Đây mới là vinh quang!"
Có thứ gì đó ẩn nấp dưới dòng nước ngầm, chúng mang theo mùi gió tanh mưa máu, quốc vương thấy bóng dáng của chúng.
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện nhìn như dửng dưng nhưng cũng đang quan sát quốc vương.
Ông là người đứng đầu trong gia tộc Tường Vi và có sức mạnh đặc biệt, nhưng ông chưa từng gặp quốc vương bao giờ. Những người như ông chỉ tuân theo thông lệ, ẩn nấp trong bóng tối. Trong trường hợp bình thường, người như ông sẽ không bị điều khiển bởi quốc vương, mà sẽ giao cho quốc vương một người tuyệt đối trung thành.
Quốc vương cai trị đế chế dưới ánh mặt trời, còn họ sẽ bảo vệ lãnh thổ của quốc vương trong tối.
Chỉ một số ít các vị vua Legrand trong lịch sử đã tự mình làm chủ con dao trong tối này. Gần đây nhất chính là cha của quốc vương —— William III.
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện biết mục đích sâu xa của công tước Buckingham khi để ông tới gặp quốc vương.
Công tước Buckingham định trả lại con dao sắc bén cho quốc vương.
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện không chắc đó có phải là một ý kiến hay không, vì vua Legrand cuối cùng, William III đã có xung đột dữ dội nhất với thần quyền thì đã bị chôn vùi vĩnh viễn dưới lòng đất.
Vậy thì, còn quốc vương thì sao?
Quốc vương sẽ đưa ra lựa chọn như cha mình chăng?
"Nếu bọn họ muốn dùng cái chết của một hai thế hệ để dập tắt tham vọng của gia tộc Tường Vi thì bọn họ thực sự quá ngây thơ." Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện đáp lại lời tự nhủ của quốc vương, còn ông thì chờ câu trả lời của cậu.
"Ta nghĩ, có lẽ ngài phải biết một chuyện."
Quốc vương nhìn ông chăm chú, giọng nói của cậu cũng không cao nhưng bên dưới giọng điệu nhẹ nhàng đó là một quyết tâm được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.
"Ta không định để ai đến xét xử ta."
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện cười.
Trong không khí cuộn lên này, cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện quỳ một chân xuống trước quốc vương: "Vậy thì... bệ hạ xin hãy rút kiếm và chấp nhận sự trung thành từ các kỵ sĩ của ngài."
"Thần đại diện cho các đồng đội của thần."
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện bổ sung.
Quốc vương rút thanh kiếm quốc bảo treo trên tường ra, cậu bước tới rồi đặt thanh kiếm lên vai kỵ sĩ của mình.
"Vì vinh quang của Tường Vi."
Quốc vương nói.
"Vì vinh quang của Tường Vi."
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện trả lời.
...
Luồng khí dần dần lắng xuống, xương trắng trở lại hình dạng cột đá, những đóa Tường Vi tinh xảo kia lại hóa thành hoa văn điêu khắc trên đó. Căn phòng có hơi lộn xộn, nhìn bề ngoài, đây chỉ là một cung điện xa hoa bình thường, không ai có thể tưởng tượng được sống lưng của nó đáng sợ cỡ nào.
Chỉ có hai người ở đây đã hoàn thành nghi thức nhận kiếm.
Quốc vương trở lại chỗ ngồi của mình, cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện đã thoải mái hơn lúc đầu một chút.
"Bây giờ, chúng ta hãy bàn về cách đối phó với cái tên mà ngài gọi là ác ma, việc này đòi hỏi một chút khôn ngoan." Cựu trưởng kỵ sĩ cười rộ lên: "Ừ thì... ngài biết đó, âm mưu quỷ kế mới là sở trường của chúng ta."
Đương nhiên quốc vương nhớ rõ.
Gia tộc Tường Vi cũng không phải như anh hùng bình thường dũng cảm giết rồng bằng vũ khí do thần linh ban tặng, mà là dựa vào trí tuệ và sức mạnh của người phàm —— tất nhiên, trong mắt người khác thì đó là âm mưu quỷ kế.
"Chúng ta hãy tạo một trò chơi nho nhỏ cho ngài ác ma nào."
Quốc vương luôn thể hiện "không từ thủ đoạn" vô cùng nhuần nhuyễn cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
...
Hôm nay là một đêm tốt lành, một việc vui bỗng bất ngờ đến.
Sau khi quốc vương đặt chân vào thành phố Metzl thì ác ma biến mất. Dù sao thì đây là thánh đường Wies lớn nhất ở Legrand và còn có đặc sứ giáo hoàng ở đây vài ngày trước.
Ác ma không định đối đầu trực tiếp với Thánh Đình vào lúc này.
Nhưng đêm hôm nay, hắn vội vã chạy tới từ địa ngục, vội như thế vì hắn cảm nhận được hơi thở của quốc vương đang trở nên yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào. Hôm nay vẫn còn một số tư binh của đại công tước Grice ở thành Metzl, khó có thể đảm bảo rằng một hai kẻ có ý định ám sát quốc vương trong cuộc thanh trừng.
Sau khi ác ma cảm nhận được điều này thì vội chạy đến.
Phải biết, có thánh đường Wies ở thành Metzl, hắn không muốn bản thân vất vả mà lại thành may áo cưới (*) cho Thánh Đình. Lúc quốc vương sắp chết để những giáo sĩ chết tiệt đó làm lễ rửa tội thì quá tệ rồi!
(*) 做嫁衣: những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.
Lần này ác ma không mang theo chiếc xe ngựa xương trắng xa hoa mà hành động rất khiêm tốn.
Hắn hòa vào bóng đêm, lặng lẽ xuyên qua tường thành, tránh né mấy thủ vệ ẩn mình trong tối rồi đến cung điện Tường Vi, nhìn thấy cung điện Tường Vi cao ngất trong màn đêm, ác ma có hơi cảm khái.
Lần cuối hắn tới đây là vào đêm thánh Val cách đây hơn mười năm trước.
Tên William III chết tiệt kia không hổ là kẻ mưu mô và tham vọng của gia tộc Tường Vi, nếu không phải do William III xảo trá thì đáng lẽ hắn đã như ý nguyện lấy được linh hồn của bệ hơn mười năm trước.
Không làm kinh động tới những thủ vệ của cung điện Tường Vi, ác ma lặng lẽ bước vào cung điện. Hắn đi xuyên qua những hành lang dài, ở chỗ này hắn trở nên cẩn thận, không xuyên thẳng tường thành. Hắn chậm rãi bước đi, nhìn những cây cột thẳng xung quanh mình mà có hơi đáng tiếc.
Ý nghĩa uy hiếp của xương rồng này còn lớn hơn ý nghĩa của trận pháp. Đáng tiếc, thuật giả kim của nhân loại vẫn chưa đạt đến tới đỉnh cao, không thể phát huy hết sức mạnh của xương rồng.
Nếu không, tòa thành này sẽ là một máy móc quân sự đáng sợ.
Trong cung điện Tường Vi ác ma tìm kiếm hơi thở của quốc vương, hắn đến căn phòng thuộc về quốc vương.
Hơi thở yếu ớt của quốc vương ở ngay sau cánh cửa, ác ma đứng ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng tranh chấp giữa quốc vương và công tước Buckingham. Công tước Buckingham yêu cầu quốc vương đi chữa bệnh ngay, nhưng cậu lại cho rằng lòng trung thành của các bác sĩ ở thành Metzl khó có thể xác định, nếu tin tức cậu bị thương nặng truyền ra thì tình hình sẽ lại hỗn loạn.
Áac ma đứng trước cửa phòng, hắn hơi sửa sang lại cổ áo.
Suy nghĩ một lát, ác ma biến ra một bó lớn tường vi màu đỏ. Hắn làm xong những điều này thì đưa tay ra chạm vào cửa phòng đang đóng kín.
Sương đen như thủy triều tràn qua khe cửa, tránh những điêu khắc Tường Vi kia. Chờ một lát thì tranh chấp ầm ĩ trong phòng dần lắng xuống, sau đó hoàn toàn im lặng.
Ác ma vui đến nỗi muốn ngân nga một chút, hắn cầm đóa tường vi đỏ đẩy cửa ra.
Công tước Buckingham khoác chiếc áo choàng đỏ đang nằm bên cạnh giường quốc vương, bệ hạ xinh đẹp của hắn đang nằm yên lặng trên giường, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt tái nhợt như tờ giấy của cậu.
"Bệ hạ thân yêu của ta."
Ác ma bước nhẹ nhàng đi qua tấm thảm vẽ rồng và tường vi, hắn bước đến bên cạnh quốc vương. Trong không khí thoang thoảng mùi máu, cả người quốc vương được quấn trong băng gạc dính máu.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Ngài sinh ra là thuộc về địa ngục."
Ác ma nở một nụ cười đắc thắng, hắn bước lại gần. Rút kinh nghiệm lần trước, ác ma không đưa tay chạm vào quốc vương mà giống như một người hầu trung thành nhất, đứng yên và chờ đợi bên giường quốc vương.
"Cùng ta..."
Lời nói cười hân hoan vui vẻ của ác ma đột ngột im bặt.
Vì quốc vương chợt mở mắt ra.
"Ngài ác ma? Ngài đang làm gì ở đây?" Đôi mắt xanh băng lam của quốc vương quá sáng tỏ, ánh trăng chiếu vào mắt tựa như ẩn giấu ánh đao.
"À thì ta đến để chúc bệ hạ ngủ ngon thôi."
Nụ cười của ác ma vụt tắt, hắn đã nhận ra điều gì đó bèn che giấu hành động của mình.
"Ta làm phiền ngài chăng? Ta sẽ rời khỏi đây ngay."
Ác ma nói xong bèn rút lui, hắn cố thoát ra ngoài.
"Đã đến rồi thì đi làm gì?"
Giọng nói thứ hai vang lên, "công tước Buckingham" đang nằm bên cạnh cậu bỗng đứng phắt dậy, ông khoác chiếc áo choàng đỏ rực hệt công tước Buckingham và có mái tóc bạc đặc trưng của gia tộc Tường Vi, mà cũng có kỹ năng giả giọng rất giỏi.
Gần như ngay lúc ông đứng phắt dậy thì thảm rồng và tường vi dưới chân bừng lên ánh sáng chói mắt, thổi bùng lên luồng khí cuồng bạo còn mãnh liệt hơn trước, tất cả cột trụ và xà nhà trong phòng lần nữa biến thành xương trắng, dây leo tường vi đỏ như rắn di chuyển khắp mặt đất.
Chỉ trong vài nhịp thở, những dây leo tường vi đó dệt thành một cái lồng giam lớn giữa xương trắng.
Ác ma bị nhốt trong đó.
"Thủ đoạn qua cầu rút ván của ngài rất đặc sắc, bệ hạ tốt của ta."
Ác ma than thở một tiếng, hắn thấy những ánh sáng vàng nhàn nhạt trên dây leo tường vi bèn đoán ra mùi máu tanh trong không khí là để làm gì.
Quốc vương đánh thức cung điện Tường Vi bằng chính máu của mình, tiện thể lấy mùi máu tươi của mình giả vờ bị thương.
"Nếu so với việc bỏ đá xuống giếng của ngài thì cũng không quá đáng lắm."
Quốc vương ngồi dậy, tháo miếng băng gạc trên người ra rồi ném xuống đất. Vết thương trên tay cậu đã lành, những băng gạc đó là để lừa ác ma thôi.
"Tạm biệt, ngài ác ma."
Quốc vương đứng ngoài lồng giam, khoác thêm áo choàng, cậu mỉm cười nói lời tạm biệt với ác ma.
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện giơ cao một thanh kiếm bạc kỳ lạ, chuẩn bị cắm nó xuống đất.
"Chờ một chút!"
Ác ma lập tức giơ tay lên.
"Bệ hạ! Cái chết đen!"
Qua cầu rút ván là hành vi thông thường của kẻ thống trị.
Vậy thì, tất nhiên con lừa phải đến trước khi cối xay được dỡ xuống, để cho người ta có thể thấy vẫn còn bột mì phải xay ở đó.
Ác ma biết rõ, đừng hy vọng bệ hạ của hắn có lòng thương xót thì không bằng nhanh chóng thể hiện ra giá trị của mình, nếu không hôm nay hắn sẽ phải ăn khổ rồi.
Cái chết đen.
Ba từ này tượng trưng lưỡi hái ác mộng thời Trung Cổ.
Quốc vương ra hiệu, trường kiếm của cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện dừng lại giữa không trung.
Trận pháp ngừng lại.
"Nói ta nghe, về cái chết đen trong miệng của ngươi."
Quốc vương dò xét nhìn ác ma.
"Có vẻ như ngài tính để ta nói xong thì sẽ để cho quý ông kia động thủ, phải vậy không, bệ hạ thân yêu của ta?"
Ác ma quan sát từng nét biến hóa trên khuôn mặt của quốc vương, hắn thân thiết hỏi.
"Có nên khen ngợi cảm giác ngươi rất nhạy bén không?"
Quốc vương tiếc nuối nói.
"Ngài đúng là ác trời sinh."
Ác ma thật lòng cảm thán.
Hãy nhìn việc vắt kiệt giá trị sử dụng của người khác rồi ném đi khi dùng hết, bệ hạ thân yêu của hắn làm nhiều đến mức quen tay... đúng là quá địa ngục, đúng là thế giới đen tối.
"Có cần ta nói lời cảm ơn không?"
Quốc vương bình tĩnh hỏi, không để tâm đến miêu tả của ác ma.
"Nếu ngài muốn... nhưng vì lợi ích của bản thân, cảm ơn của bệ hạ cứ giữ lại một ít được không?" Ác ma nhìn cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện: "Bệ hạ, có thể xin quý ông này cất bảo kiếm đó đi trước được không? Đồ cổ ngàn năm mà va chạm thì không tốt lắm."
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện hỏi ý nhìn quốc vương..
Quốc vương khẽ gật đầu.
Dáng vẻ rất tiếc nuối.
...
Trong khi ác ma và quốc vương đang nói chuyện thì công tước Buckingham đã đứng ngay trước tòa tháp đen Tây Bắc.
Thủ vệ mở cổng tháp ra.
Lần này công tước Buckingham không nghe thấy tiếng ca nữa rồi, phong vương đã bình tĩnh hơn lần trước.
Công tước Buckingham bước vào thì thấy người phụ nữ bẩn thỉu đang quay lưng về phía mình, yên lặng ngồi ở trung tâm của tòa tháp đen. Trong tòa tháp đen lạnh lẽo, ánh nến mờ ảo soi sáng nàng, những tháng năm điên dại đã tàn phá người phụ nữ xinh đẹp này, nhưng tấm lưng gầy guộc xương xẩu của bà vẫn thẳng thắp và lộ ra vẻ mạnh mẽ.
Điều này khiến công tước Buckingham luôn hy vọng bà sẽ khá hơn.
"Illino."
Công tước nhìn Phong Vương.
"Purlan chưa chết, nó trở về rồi, chị không cần lo lắng. Nó giành lại ngai vàng... nó sẽ là niềm tự hào của gia tộc Tường Vi."
Dù ra sao thì Phong Vương vẫn là mẹ của quốc vương, công tước Buckingham cảm thấy mình có trách nhiệm phải nó cho bà biết về quốc vương.
Hơn nữa cũng hi vọng, những tin tức này sẽ khiến bà dần trở nên tốt hơn.
Phong Vương im lặng một lúc lâu.
Đúng lúc công tước Buckingham chuẩn bị rời đi như thường lệ, đột nhiên bà khẽ nói: "Chị muốn gặp con."
Đây là lần đầu tiên bà nói chuyện một cách bình tĩnh.
Hệt như bà đã tỉnh táo.
Nhưng theo yêu cầu của nàng, công tước Buckingham rơi vào tình huống khó xử. Ông không thể chắc liệu Mad Queen có làm tổn thương quốc vương hay không.
"Đừng lo chị sẽ làm hại con." Vương hậu thấy ông do dự, bà quay lưng về phía công tước Buckingham bèn ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn xen lẫn phẫn nộ: "Trên đời này không ai yêu nó nhiều hơn chị! Nó là con trai chị! Con của chị!!"
"Nếu em lo lắng thì cứ sắp xếp cho con đi ngang qua đay, chị nhìn con từ xa là được. Để cho chị gặp con một lần!"
Giọng điệu của vương hậu trở nên chói tai, lộ ra vẻ hung hăng hung hăng nói một là một.
Bà từng là thiết huyết vương hậu nổi tiếng.
"Được."
Công tước Buckingham đành đồng ý.
Tổ tiên của gia tộc Tường Vi, xin hãy phù hộ cho bà cuối cùng được khỏe mạnh lại.
Công tước Buckingham rời đi, Phong Vương lại bị bỏ lại một mình trong tòa tháp, ánh nến chập chờn rơi xuống trên bộ xương xẩu, bà ngẩng đầu cười lớn: "Con của ta! Purlan! Con của ta!! Con của ta a a a!"
Máu và nước mắt lăn dài trên đôi má gầy đáng kinh ngạc của bà, đôi mắt màu xanh biếc đó tràn ngập tuyệt vọng và sát khí vô tận.
Bà quay lưng về phía công tước Buckingham, nơi mà công tước không thấy, bàn tay bị xích sắt khóa chặt đang cầm một mảnh sắt đen.
Đó là một mảnh sắt đen nhỏ màu đen, cuối cùng bị rơi ra do va chạm với khóa sắt vô số lần. Lúc trước Phong Vương mặc giáp đã có thể bảo vệ cung điện cho chồng mình, kiên trì cố thủ vững vàng trong gió mài dần thành một lưỡi dao sắc bén đến đáng sợ.
Cuối cùng công tước Buckingham vẫn đánh giá thấp Phong Vương.
Bà đã mất hơn mười năm, từng chút một, gian nan chế tạo ra một lưỡi dao sắc bén!
Những ngón tay tưởng chừng như chỉ còn lại xương vuốt ve lưỡi dao lạnh lẽo từng chút một, lưỡi dao cắt đứt ngón tay bà, máu rơi xuống theo lưỡi dao trơn nhẵn nhưng bà chẳng đề tâm.
Vương hậu khẽ ngân nga khúc hát ru êm dịu, hệt như trở về lúc đứa bé vừa mới chào đời, nữ chiến binh tường vi dịu dàng đung đưa cái nôi của con trai.
Con của bà, Purlan của bà.
Hãy để thần ân mà bọn họ thầm lên kế hoạch được chôn cùng với đứa con trai của bà đi!
Phong Vương ngẩng đầu lên, máu nhỏ xuống từ mũi đau rơi xuống đất.
Ánh sáng tháp đen từ trên cao rơi xuống bao phủ lên người bà. Bà ngồi trên mặt đất lạnh lẽo với đôi mắt vô hồn như một bức tượng không thể bị phá hủy.