Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 18




Xong, xong, xong rồi.

Xương cốt va chạm, âm thanh đáng sợ nghe rất vui vẻ, sương mù xanh biếc bay lên cuốn theo ánh trăng lạnh lẽo, bóng đen trong sương mù lộ ra đường nét của một chiếc xe ngựa.

Sao lại có xe ngựa?

Loại xe ngựa nào có thể chạy mà không bị cản trở trong khu rừng này? Bọn họ có hay không đang nhìn thấy ảo ảnh kinh khủng? Trong cái đêm đáng nguyền rủa này! Các kỵ sĩ thệ ước siết chặt kiếm, lòng trung thành của bọn họ chắc chắn xứng đáng được quốc vương ban tặng huy hiệu tường vi —— bọn họ run sợ trước những thay đổi khủng khiếp, nhưng không hề nao núng.

“Hãy kể về câu chuyện bi thảm về cái chết của hoàng đế đi, thân ái. “[1]

Tiếng hát có thể xưng là hạng nhất truyền đến từ trong sương mù càng ngày càng dày, từng phát âm đều rõ ràng, thanh nhã không chê vào đâu được. Nhưng lại tràn đầy gian ác và ngông cuồng không thể tả, giống như một con rắn độc quái dị nhe nanh phun ra chữ cái, lộ ra ba phần giễu cợt, bảy phần lạnh lẽo.

Giống như cái chết sắp tới của hoàng đế là một màn trình diễn tuyệt vời.

Bóng của xe ngựa trở nên rõ ràng, một số kỵ sĩ thệ ước không thể không phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt ——

Chúa ơi! Đó là loại xe ngựa gì vậy?!

Những ngọn lửa lưu huỳnh lốm đa lốm đốm đang bắn tung tóe xung quanh xe ngựa, con quái vật bóng tối không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của nó đang kéo xe ngựa khổng lồ nhợt nhạt. Chúng dường như không thể đi xuyên qua thế giới thực, đúng hơn chúng đang chạy ở một mức độ khác chồng lên thế giới vật chất, xuyên thẳng qua khối gỗ khổng lồ tối đen hàng nghìn năm tuổi.

“Một số bị phế truất, một số chết trong chiến tranh

một số bị ám bởi hồn ma quấy chết,

một số bị vợ con của bọn họ đầu độc chết, một số bị giết trong giấc ngủ,

tất cả đều bị hại chết ——” [2]

Trong vở tuồng cổ, con rắn độc bò lang thang trong bóng tối đã ngẩng cao đầu của nó.

Tiếng bánh xe lăn về phía trước như sấm sét, bộ xương phát ra tiếng cười toe toét vang vọng, ác mộng đến từ địa ngục, trong bóng tối, vô số con cú đêm kêu lên bầu trời, đôi cánh của chúng điểm xuyết cho màn đêm lạnh giá.

Xe ngựa sôi nổi nhảy ra khỏi khu rừng và bụi rậm tối tăm, rồi đột ngột dừng lại ở khu đất trống nhỏ bé này giữa tiếng cú đêm vỗ cánh và tiếng ác mộng thì thầm. Lửa lưu huỳnh nhỏ lên rêu xanh sẫm. Sương mù xanh biếc bốc lên từ hai phía, kỵ sĩ thệ ước có thể nhìn thấy rõ ràng từng khúc xương mỏng manh của xe ngựa nhàn nhạt, từng ngọn lửa ma quái màu xanh lam mờ nhạt, từng đóa tường vi đỏ đang nở rộ.

Vị khách điển trai đến từ địa ngục trong bộ âu phục đen ngồi ở vị trí lái xe ngựa, chính hắn đã làm cho những bài hát cổ xưa tái hiện lại hậu thế.

Giọng nói của hắn ta đột nhiên thay đổi, nó trở nên cực kỳ trầm, giống như tiếng thì thầm nỉ non của một con rắn độc trước khi tung ra một đòn tấn công chí mạng.

“—— vì tử vong đang trói chặt quốc vương

vầng thái dương không đội vương miện

đã thành lập nên triều đình của nó!” [3]

Ca hát bị gián đoạn, trưởng kỵ sĩ ngang nhiên tấn công những vị khách địa ngục mà anh chưa từng đối mặt. Bộ giáp bạc trên người anh được ánh trăng tôn lên. Những kỵ sĩ thệ ước còn lại được dẫn dắt bởi anh, cùng nhau gầm thét, vung kiếm về phía những vị khách không mời mà đến.

Ác ma đội mũ chóp, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không hề cử động.

Những cơn Ác Mộng kéo chiếc xe bằng xương không kiên nhẫn vẫy đuôi, màn sương đen lạnh lẽo bay ra, những kỵ sĩ dũng cảm và trung thành lần lượt ngã xuống, bị kéo vào cơn ác mộng sâu thẳm nhất.

Ác ma nhảy khỏi xe ngựa, bước nhẹ nhàng qua các kỵ sĩ thệ ước nằm trên mặt đất, hắn không để bọn họ vào mắt. Ác ma đi tới vị vua nhỏ tuổi, lấy mũ chóp xuống.

“Ta tới đón ngài, bệ hạ.”

Ác ma duyên dáng cúi người trước vị vua trẻ bị vầng trăng lạnh lẽo bao phủ.

Hắn thật lịch lãm, thật lịch sự, ngay cả khi hắn hát một vở ca kịch kinh khủng và kỳ quặc nhất, đi trên một xe ngựa bằng xương do cơn Ác Mộng lái.

Đóa tường vi đỏ tươi vẫn còn gài trong cúc áo của ác ma, hắn hái một ít tường vi bao quanh trên xe ngựa gỡ xuống gai của tường vi, cầm trong tay bó gai, giống như những người đến dự tang lễ cầm bó hoa hồng trắng. Ánh trăng lãnh lẽo bảo phủ quốc vương nằm lặng yên trên nền rêu xanh thẫm, cậu nhắm hai mắt.

Đôi mắt xanh như băng, sắc bén của vị vua trẻ không còn mở ra nữa.

Thần mặt trăng quyến luyến đứa trẻ này, cậu ở dưới ánh trăng hiện ra một vẻ đẹp kỳ lạ. Những thứ lạnh lùng, hung bạo, sắc bén ấy tạm thời phai nhạt khỏi trên người quốc vương, nhắm mắt xuôi tay như một vị thánh tử hoàn mỹ, tinh tế và thiêng liêng, chắc chắn không ngoa khi nói thánh nữ là hóa thân của thánh nhân trong thiên hạ —— nếu không phải vì những giọt máu đó.

Dòng máu đặc quánh lại nhuộm lên khóe mắt và gò má của quốc vương.

Chỉ có một vài mảnh vụn, giống như một họa sĩ tôn giáo sùng đạo tạc ra một vị thánh tử hoàn mỹ nhất sau đó đột nhiên sa ngã, xấu xa, điên rồ, những giọt nước mắt màu máu nguyền rủa rơi vào khuôn mặt hoàn hảo.

Thế là thiên đường và địa ngục, thiêng liêng và đẫm máu, hòa làm một trong cơ thể của quốc vương.

Ác ma đi quanh quốc vương, không ngừng xé nát những cánh hoa hồng mềm mại, giống như cha xứ tiễn đưa người chết an nghỉ vào phần mộ, rắc những cánh hoa đỏ như máu lên quốc vương.

Hắn đến để chuẩn bị tang lễ cho quốc vương

Tử vong và quốc vương như bóng với hình.

Đối với ác ma mà nói, chuyện này thật tốt, hắn đã đợi ngày này hơn vài chục năm rồi. Khi hơi thở của quốc vương hoàn toàn ngừng lại và sự sống không còn nữa, hắn sẽ chào đón quốc vương đến một vương quốc khác.

Khi quốc vương của nhân gian hai mắt nhắm lại, vị vua của địa ngục sẽ mở mắt ra.

“Theo ta rời đi, bệ hạ thân yêu của ta.”

Cánh hoa tường vi cuối cùng rơi xuống, tên ác ma ngồi trên mặt đất bên cạnh quốc vương, hắn biến ra một cây đàn hạc vàng trong không khí, đôi bàn tay thon dài và nhợt nhạt của hắn ngẫu nhiên búng những sợi dây đàn cũ, tạo ra âm thanh dễ chịu. Hắn thấp giọng nói nhỏ bên tai quốc vương giống như rắn độc dụ dỗ người đầu tiên nuốt trái ác quỷ đỏ tươi của tội lỗi.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống trên người quốc vương.

“Đi theo ta đi, bệ hạ.”

Ác ma thì thầm một lời hứa hẹn ngọt ngào.

“Đó là dòng sông dài của vàng đỏ chảy trên mặt đất đen, đó là bởi bàn tay tham lam rơi vào sự giàu có của bóng tối. Những viên kim cương đẹp nhất, không… Những bức tường trắng hoàn mỹ nhất, dòng sông vàng lộng lẫy nhất… Tất cả những thứ đó có thể cho ngài.”

Con quạ lặng lẽ rơi xuống cành cây, chờ đợi cái xác mới mới với đôi mắt đỏ sẫm.

“Ở đó còn có một quốc gia, tuy bọn nhỏ nghịch ngợm có hơi kỳ quái, nhưng ta cam đoan, bọn họ sẽ là những tôi tớ ngoan ngoãn nghe lời nhất trên thế giới. Nếu ngài muốn, ngài có thể cưỡi xương rồng bay trên bầu trời, ngay cả chúa tể của vực sâu cũng sẽ không từ chối ngài đến viếng thăm.”

Cái lạnh bao trùm lấy quốc vương, mạch đập dần trở nên chậm hơn, hơi thở còn nhẹ hơn mèo con, chút máu cuối cùng trên môi cũng lặng lẽ biến mất.

Giọng nói của ác ma rất nhẹ nhàng dịu dàng, nếu cậu sẵn lòng, thì hắn phải là nhà thuyết phục vô đối trên đời mà không ai có thể ngăn cản.

Ngay cả một thiên thần cũng bị hắn lừa xuống địa ngục.

Mà bây giờ, hắn chắc chắn đã phát huy hết khả năng của mình, cố gắng dụ vị vua trẻ tuổi từ bỏ sự ngoan cường của mình và để mặc cho cái chết nuốt chửng.

“Người xem…”

Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên tai quốc vương mang theo ý chế nhạo sâu xa.

“Cha của ngài đã bán ngài —— ông ta bán ngài cho giáo đình bán cho ác ma, thần dân của ngài phản bội ngài, những người được gọi là những người thân của ngài mong mỏi ngài chết sớm. Bất kể ngài ở đâu, mọi người đang cố gắng hết sức để khiến ngài chết.

Về cơ bản, không ai muốn ngài sống sót.”

“Ngài không phải là người rõ ràng nhất sao?”

Không ai muốn ngài sống sót cả.

Những lời nguyền rủa truyền đến từ một nơi rất xa.

Quốc vương đứng trong làn sương mù, ngẩng đầu vô định, bầu trời xám xịt, xung quanh cũng xám xịt, có rất nhiều bóng người mờ ảo ẩn hiện trong làn sương mù xám xịt xung quanh.

Cậu mơ hồ cảm thấy mình đã quên rất nhiều chuyện.

Đây là nơi nào? Giấc mơ à.

Bóng đen trái lẫn phải di chuyển cùng với cậu như ruồi bu lấy mật. Ngọn lửa đỏ áp sát mặt đất và theo sau cậu như một con rắn, cố gắng nuốt chửng cậu. Vô số bàn tay vươn ra trong sương mù, khô khốc, tái nhợt, đôi tay đó nắm lấy quốc vương kéo xuống.

—— ngài thấy đấy, bất kể ngài ở đâu, mọi người đang cố gắng hết sức khiến ngài chết.

Giọng nói thì thào, ma quái chui vào trong đầu cậu.

Ngọn lửa đỏ rực bốc lên nuốt chửng quốc vương. Sôi nổi, rực cháy, thiêu đốt tâm hồn. Máu từ trán và mắt lăn dài xuống. Cậu nhắm chặt hai mắt.

Dần dần rơi xuống.

—— đến nào, đến một vương quốc khác thực sự thuộc về ngài.

Hồ lửa vàng, đất đen, tôi tớ trung thành thuần phục, mọi của cải của trời đất… Bức tranh lộng lẫy và xa hoa hiện ra trong đầu quốc vương, tất cả sự tồn tại ở đó đang chờ đợi cậu với niềm vui sướng khôn siết.

—— Mời theo ta rời đi.

Giọng nói đó mang theo niềm vui sướng đèn nén tột cùng.

Một bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ trong sương mù dày đặc, đưa tới quốc vương sa ngã, bàn tay kia tái nhợt như được lồng lên ánh hào quang.

Chờ cậu đưa tay ra.

Quốc vương chậm rãi vươn tay ra và tiếng nói dừng lại, như là đang kiềm chế vui mừng như điên.

“Không.”

Quốc vương đột nhiên mở mắt ra trong ngọn lửa cuồng nộ, giọt máu kia lăn dài từ khóe mắt rơi vào ngọn lửa đen. Đôi mắt xanh băng lạnh như một con dao dài được ngâm trong nước đá.

“Cút ngay.”

Cậu mở rộng vòng tay để mặc cho ngọn lửa đỏ nuốt chửng mình.

Bàn tay nhợt nhạt kia treo ở không trung trống rỗng.

Trong rừng rậm.

Quốc vương thở gấp gáp, sắc hồng khác thường lướt qua trên đôi má tái nhợt của cậu, sự sống và cái chết đang chiến đấu quyết liệt trên người cậu.

Tranh ——

Gương mặt ác ma u ám đặt đàn hạc xuống, tất cả các dây đàn đều bị đứt toàn bộ ngay lập tức.

Sương mù bao phủ trên khuôn mặt của hắn.

Đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào quốc vương đang thở gấp, nhưng vẫn còn hôn mê.

“Vậy cũng tốt.”

Ác ma nói với một giọng điệu thỏa hiệp.

“Rất xin lỗi, ngài không thể mong đợi một ác ma tuân theo khế ước được đúng không?”

Hắn vươn đôi bàn tay ưu nhã thon dài của mình, lướt qua đôi má nhợt nhạt của quốc vương, vết máu nhuộm trên bàn tay của ác ma.

Hắn định trực tiếp đưa quốc vương đi.

Một nụ cười thoáng qua trên môi ác ma.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng và thánh quang dâng lên, giống như một khối băng đột nhiên chạm vào một ngọn lửa cuồng nộ. Ác ma đột ngột bật dậy, ném thánh hỏa chết tiệt trên tay xuống.

“Bí pháp rửa tội! Những giáo hội chết tiệt đó!”

Ác ma nổi giận.

Giáo hội đã từng tổ chức lễ rửa tội lớn cho quốc vương trong đại giáo đường Wies, vào ngày quốc vương đăng quang, người đại diện của giáo hoàng đã vượt qua eo biển vực sâu, đổ thuốc mỡ thần thánh từ chai hình đại bàng vàng và thoa lên ngực, giữa lưng, đầu, vai, khuỷu tay và lòng bàn tay của quốc vương.

Đây đã trở thành thứ che chở cho quốc vương vào lúc này.

Quốc vương mở mắt ra.

“Cút ngay, ác ma.”

Cậu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.