Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 17




“Nhưng mà nhà thờ cũng công nhận y là người hóa thân của thánh Wall.” Tùy tùng chán ghét quốc vương của bọn hắn nhưng lúc này ngược lại bắt đầu cố gắng biện hộ cho quốc vương… “Bọn họ còn tổ chức một lễ rửa tội cho y trong nhà thờ của thánh Wies.”

Nam tước Sheen giơ ngọn đuốc lên rồi mỉm cười lắc đầu.

Hắn ta quá hiểu người cộng sự tốt của mình, giống như hầu hết người Legrand và Bressi, bọn họ cực kỳ sùng đạo và tin tưởng vào nhà thờ… Thừa nhận nhà thờ nói dối còn tốt hơn đau đớn chấp nhận một bạo quân.

Nhưng mà ngay sau khi quốc vương được sinh ra, William III người luôn cố chấp đã nhún nhường nhà thờ, nhân sự của nhà thờ có quyền lên tiếng hơn trong việc bổ nhiệm và loại bỏ.

Nam tước Sheen không nói thêm gì nữa.

Hắn ta thúc ngựa tiến thêm hai bước, giữa ánh lửa lóe lên, có thứ gì đó khiến hắn ta chú ý.

Một bóng dáng đỏ tươi xuất hiện ở phía trước.

Nam tước Sheen không quên rằng có ít nhất năm kỵ sĩ thệ ước bên cạnh quốc vương. Một tay hắn giơ ngọn đuốc, một tay rút kiếm ra, dẫn đầu đám người cảnh giác tiến về phía trước.

Thật bất ngờ, bọn họ không bị thứ gì tấn công.

Cái bóng đỏ là áo choàng của quốc vương.

Nó được treo trên một thân cây hơi thấp, bị gió lạnh lay nhẹ, nhìn từ xa nó giống như quốc vương đang đứng ở đó. Các kỵ binh phân tán xung quanh nam tước. Nam tước Sheen giơ tay lấy chiếc áo choàng đỏ. Lật mặt sau của chiếc áo choàng xem xét, có hai lỗ trên chiếc áo choàng.

Vị trí chia nhau nằm một cái ở vai và ở phía sau tim.

Có vẻ như mũi tên của hắn ta đã bắn trúng quốc vương.

Nhưng quốc vương thì không thấy đâu, chỉ có chiếc áo choàng treo trên cành cây.

Lúc này, chó săn đã phát hiện ra.

Con chó săn sủa một chỗ trên mặt đất. Nam tước Sheen xuống ngựa, bước tới, vươn tay phủi lớp lá dày trên mặt đất thì thấy mũi tên của mình bị rơi ở đây. Hắn ta nhặt mũi tên lên, vươn tay bóp mũi tên dính chất lỏng màu đỏ tươi nhớp nháp —— có vẻ như mũi tên của hắn ta đã bắn trúng quốc vương.

“Đâu đó quanh đây thôi. Lục soát đi!”

Nam tước Sheen đứng dậy, ra lệnh.

Các kỵ binh gật đầu và chuẩn bị phân tán.

Những con chó săn đột nhiên lao đến bên cạnh những con ngựa, bám lấy chủ nhân của chúng, phát ra âm thanh kỳ lạ khẩn trương từ trong cổ họng, đó không giống như một lời cảnh báo, ngược lại giống như bị rơi vào một nỗi sợ hãi lớn nào đó. Chúng đang run rẩy trước bóng tối của khu rừng.

“Có chuyện gì vậy?!”

Các kỵ binh kinh hoàng nhìn về hướng bầy chó săn sợ hãi.

Nơi đó là một bóng tối dày đặc… Không biết đó có phải là ảo ảnh của bọn họ hay không, lúc này bóng tối dường như đang mở rộng ra, dường như có thứ gì đó trong đó thức dậy từng chút một rồi chảy nước miếng với những vị khách không mời mà đến… Đó là thứ gì?!

Những chiến mã cũng trở nên bồn chồn, các kỵ binh đành phải thắt chặt dây cương.

“Đó là gì vậy? Thưa ngài, đó là gì vậy?!”

Tùy tùng kinh hoảng hỏi.

Nam tước Sheen nắm lấy mũi tên sát và áo choàng rồi nhảy lên một cái, xoay người lên ngựa. Chiến mã của hắn là con ngựa tốt nhất trong số những con ngựa nổi bật của Legrand, nhưng lúc này nó cũng đang run rẩy.

“Rút lui!”

Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chạy lên não, nam tước Sheen ra lệnh không chút do dự.

Con ngựa lao gần như không cần chủ nhân vung rôi đã chạy trối chết ra khỏi khu rừng Konosen bí ẩn.

Rời khỏi khu rừng Konosen cảm giác bị theo dõi đột nhiên biến mất nhưng mọi người nhìn lại thân cây đen dày đặc đó thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Phong tỏa rừng rậm.”

Nam tước Sheen không tính hoàn toàn không có thu hoạch, hắn ta lấy được áo choàng của quốc vương và mũi tên sắt, có thể xác nhận rằng hắn ta thực sự đã bắn trúng quốc vương —— thực ra là đủ rồi. Mưa lạnh, rừng rậm, không có bác sĩ… Nam tước Sheen không thể nào tưởng tượng được quốc vương có thể sẽ sống sót. Nhưng mà vì thận trọng, hắn ta quyết định phong tỏa khu rừng dẫn đến các con đường khác.

“Sau đó…”

Nam tước Sheen suy nghĩ một lúc, cười.

“Lấy danh nghĩa hoàng gia bảo vệ rừng rậm.”

Bọn kỵ binh cười ha hả.

Tí tách.

Những hạt mưa rơi trên mặt đất mọc đầy rêu xanh, không khí là hơi lạnh và ẩm ướt.

Phỏng đoán của nam tước Sheen nhưng thật ra là sai lầm, quốc vương không ở gần thân cây có treo áo choàng, bọn họ còn đi sâu hơn. Gần như vào lúc con ngựa dừng lại do mệt mỏi, quốc vương và các kỵ sĩ của cậu lăn ra khỏi ngựa, tất cả đều ngã xuống đất vì kiệt sức.

Cảm ơn những lớp rêu dày và lá rụng, bọn họ mới không có té bị thương,

Quốc vương lắng nghe một lúc, chiếc áo choàng mà cậu để lại để đánh lừa tầm nhìn đã phát huy hiệu quả.

Bọn lính không còn đuổi theo nữa.

Lúc này mưa đã tạnh, nhưng nơi bọn họ ở vẫn còn rất tối, ngay cả khi con mắt đã thích ứng thì cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của những người xung quanh. Bọn họ không có đuốc lại, vừa lạnh vừa mệt, tất cả đều bị thương.

Đêm nay đúng là một đêm kinh khủng.

Có một kỵ sĩ thệ ước lên tiếng, nói, chờ lúc bình minh mọi chuyện sẽ tốt hơn khi gặp được những người khác.

Quốc vương nghe xong lời này, trong bóng tối khẽ bật cười thành tiếng: “Vậy thì tốt quá, không cần nam tước Sheen ra tay.”

Vì Chúa, bọn họ vẫn mong không gặp ai tốt hơn. Mặc dù rừng cũng là nơi ẩn náu của các ẩn sĩ, nhưng những kẻ trộm và kẻ liều lĩnh hung ác nhất thường ưu ái khu rừng hơn những ẩn sĩ đó —— dù là loại người nào thì đối với với bọn họ đều bất lợi.

Càng đừng mong sẽ có người đốn củi giúp đỡ.

Giống như hầu hết các quốc gia, luật rừng của Legrand rất khắc nghiệt, rừng rậm thuộc về hoàng tộc, tất cả sinh vật trong rừng đều thuộc về quốc vương. Mọi việc đốn ngã cây rừng và cây cối rậm rạp phải được thực hiện dưới sự giám sát của các quan chức cấp cao (*). Mà đối với những người phụ thuộc vào rừng để kiếm sống, rất khó để bọn họ trả hết phí cấp phép cho hoàng gia.

(*) Trích từ bộ luật Knut.

Làm quốc vương, Purlan I chắc chắn là bậc thầy bóc lột. Trước khi Chúc Trì được tái sinh một lần nữa, Purlan đã mở rộng phạm vi áp dụng luật rừng lên tới một phần ba lãnh thổ của Legrand. Thuế cũng đã tăng gấp đôi so với các vị vua trước.

Hầu hết mọi người đều khai thác cây tư nhân.

Rất khó để nói, khi những người đang đi đốn củi mà phát hiện quốc vương bọn họ sẽ ra làm hành động gì.

Trong lúc nhất thời không có ai dám nói chuyện.

Tất cả mọi người đều nghĩ đến luật rừng, nhưng lúc này mà nói đến cái này không thể nghi ngờ gì nữa, tương đương với việc buộc tội quốc vương.

Trên thực tế, lúc này quốc vương còn khó chịu hơn bất cứ ai khác. Cậu cắn răng trong bóng tối, khi mọi thứ lắng xuống, mục tiêu cầm đao đầu tiên của cậu là luật rừng hoàng gia chết tiệt này.

Hãy để những quan liêu đó xuống địa ngục đi.

“Nói cho ta biết, những người bạn của các ngươi…”Trong yên tĩnh, quốc vương nói rồi cậu dừng lại một lát: “Tên, tuổi của bọn họ và bọn họ đến từ đâu —— kể cả bản thân các ngươi.”

Có vẻ như trong từ điển của cậu không bao giờ có một từ như “yếu đuối”. Ngay cả trong bóng tối này, giọng nói của quốc vương vẫn lạnh lùng và uy nghiêm, mà đúng lúc đây chính là điều cần thiết nhất vào lúc này.

Nó để các kỵ sĩ mệt mỏi mờ mịt an tâm lại.

Bệ hạ của bọn hắn trời sinh kiêu ngạo, từ khi sinh ra đến bây giờ cũng không biết “Thân thiết” là thứ gì, lông mày và đôi mắt luôn luôn hiện lên vẻ sắc bén. Khiến người ta có cảm giác bệ hạ giống như huy hiệu tường vi trên tay, lòng dạ lạnh như sắt thép. Cậu nói như vậy nghĩa là quốc vương đã ghi nhớ lòng trung thành và sự hy sinh của bọn họ.

Bọn hắn vốn không trông mong quốc vương sẽ ghi nhớ những điều này.

Im lặng một lúc, trưởng kỵ sĩ mở miệng bắt đầu nói với một giọng trầm…, anh biết rõ đội viên của mình hơn bất cứ ai.

“Kahn, mười bảy tuổi, đến từ quận Sachsen…”

Quốc vương ngắt lời anh: “Là người vừa rồi?”

Trưởng kỵ sĩ nhanh chóng hiểu ý quốc vương: “Đúng vậy, chính là người đã chặn trường cung thủ kia.”

“Tiếp tục.”

Quốc vương nhớ kỹ tên kỵ sĩ đã gào thét với mình trong bùn lầy —— Cậu ấy còn rất trẻ, có một khuôn mặt tròn trịa đầy trẻ con.

“Gia đình cậu ấy có hai em gái, mẹ cậu ấy bị ốm tháng trước…” Quốc vương chỉ hỏi tên, tuổi và quê quán ở đâu, nhưng vị trưởng kỵ sĩ đột nhiên có dũng khí nói với quốc vương những chuyện vụn vặt này, giọng nói của anh có chút run rẩy: “Cậu ấy vốn dĩ muốn xin phép nghỉ một tuần…”

Quốc vương không cắt lời của anh.

Giọng trưởng kỵ sĩ dịu xuống.

Anh bắt đầu kể về những đồng đội của mình, cố gắng mô tả những thói quen của bọn họ, như thể bọn họ vẫn chưa rời đi.

Dần dần, các kỵ sĩ thệ ước khác cũng tham gia cuộc nói chuyện này.

Quốc vương ít khi nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng hỏi thăm để cho bọn họ biết rằng cậu đang lắng nghe và ghi nhớ. Vành mắt của bọn họ có hơi đỏ lên.

Trưởng kỵ sĩ cuối cùng cũng nói về bản thân mình.

“… Hai mươi chín, ta đến từ phương Bắc.” Trưởng kỵ sĩ nói một cách tự nhiên.

“Không.”

Trong bóng tối giọng nói của quốc vương không hề có cảm xúc, khó có thể phân biệt được đâu là vui mừng, đâu là tức giận.

“Ngươi không phải người phương Bắc.”

Bầu không khí có hơi náo nhiệt chợt ngưng hẳn, những người khác thì bối rối, tự hỏi ý của quốc vương là gì.

“Đúng thế.” Trưởng kỵ sĩ đắng chát thừa nhận: “Ta là người Anghel.”

Các kỵ sĩ thệ ước khác hít một hơi lạnh, nhận ra điều gì đó.

Anghel là một tiểu bang nhỏ mà Legrand đã chinh phục trước đây, nhưng nó đã nhiều lần nổi loạn và khiến hoàng tộc tức giận. Theo luật hình sự hàng trăm năm trước, người Anghel đã bị cấm chiếm giữ đất đai, làm quan chức của hoàng gia, thậm chí không được phép mặc áo giáp… phục vụ như các quan chức hoàng gia, và thậm chí không được phép mặc áo giáp… Địa vị của người Anghel rất thấp kém.

Nhưng mà trưởng kỵ sĩ đã trở thành kỵ sĩ thệ ước của quốc vương.

Sau khi bí mật được nói ra, trưởng kỵ sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: “Bệ hạ, xin cho phép thần hộ tống ngài trở về an toàn, sau đó thần nguyện ý chấp nhận hết mọi việc…”

“Đừng làm phiền ta với những chuyện không quan trọng.” Giọng điệu của quốc vương thờ ơ: “Hãy kể cho ta nghe về tình hình ở Anghel.”

Kỵ sĩ thệ ước khác reo hò.

Trưởng kỵ sĩ lung tung lau mặt, anh không thể tin vào tai mình, cố gắng bày tỏ cảm xúc của mình gần như lộn xộn, nhưng quốc vương chỉ nóng nảy ngắt lời anh rồi bảo anh nhanh chóng nói những gì anh nên nói.

Anh ấp úng nói về vùng đất nổi loạn bị bao phủ bởi sự hoang dã, do quá kích động mà nói năng lộn xộn.

Quốc vương yên lặng lắng nghe.

Lần này cậu im lặng rất lâu, cho đến khi trưởng kỵ sĩ cuối cùng bình tĩnh lại và phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

“Bệ hạ? Bệ hạ?”

Quốc vương không có trả lời.

Niềm vui đã rút lui một cách sạch sẽ, nỗi sợ hãi không thể giải thích được dâng lên. Trưởng kỵ sĩ vùng vẫy, lảo đảo bò về phía quốc vương.

Mưa to đã ngừng thật lâu, vầng trăng khuyết không rõ đã ló dạng.

Ánh trăng lọt qua khe hở trên thân cây, tiếng thở của trưởng kỵ sĩ đột ngột ngừng lại.

Quốc vương của họ nằm cách bọn họ không xa, khuôn mặt tái nhợt như một tác phẩm điêu khắc trên băng.

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Anh không quan tâm đến cơn đau toàn thân, vừa hét vừa lao đến bên cạnh quốc vương. Anh run rẩy kiểm tra hơi thở của quốc vương, nhẹ như gió thoảng.

Một màu đỏ sẫm đáng sợ lan ra trên vai quốc vương, rêu hiện lên một màu nâu tối.

Một từ khủng khiếp xuất hiện trong đầu mọi người, đầu óc của bọn họ trống rỗng vì hoảng sợ.

Xong, xong rồi…

Chuyện càng tồi tệ hơn đã xảy ra.

Một làn sương mù màu xanh mờ ảo trải rộng trên mặt đất, từ trong sương mù phát ra âm thanh va chạm khủng khiếp của xương. Các kỵ sĩ nhảy lên, bảo vệ quốc vương đang bất tỉnh ở giữa, với bàn tay lạnh đến cứng ngắc cầm thanh kiếm.

Âm thành càng ngày càng gần.

Sương mù càng ngày càng dày đặc.

Bọn hắn nhìn thấy hình dáng của một chiếc xe ngựa trong sương mù dày đặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.