Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 11




—— Nếu như ta muốn, kiểu gì chú ta cũng sẽ luôn lấy lại cho ta.

Câu này nếu thốt ra từ vua nước mình thì chỉ là một câu nói vô cùng kiêu ngạo. Nhưng tướng quân của Bressi thực sự không thể coi đó là một câu nói ngẫu nhiên tùy hứng.

Con người ở thời đại này thường gây chiến, từ quốc gia cho đến quý tộc.

Vì tôn nghiêm, vì lợi ích, vì tín ngưỡng… Nhưng tướng quân viễn chinh của vương quốc Bressi có lí do khác. Bọn họ với đế chế Legrand là kẻ thù truyền kiếp, cuộc chiến giữa hai quốc gia đã kéo dài hơn một trăm năm —— các nhà sử học gọi nó là “Chiến tranh Trăm năm”. Trong chiến tranh trăm năm thường một hồi là đế chế Legrand chiếm thượng phong, một hồi là vương quốc Bressi thắng thế.

Bây giờ là thời kỳ ưu thế thuộc về vương quốc Bressi, quân viễn chinh bởi vậy mà đến.

Không ai hiểu rõ tình hình của quân đội viễn chinh Bressi hơn tướng quân.

Tiến thoái lưỡng nan.

Sau khi chiếm được pháo đài Moon River, người Bressi sẽ phát hiện, pháo đài này đối với bọn họ mà nói hết sức khó xử.

Địa hình của Moon River rất hiểm trở, điều này cũng được định sẵn là thực sự không có bất kỳ ruộng đồng nào trong pháo đài. Mục đích chính của pháo đài Moon River là sử dụng trong phòng thủ quân sự cũng không tự sản xuất lương thực. Cho tới nay pháo đài Moon River dựa vào sự cung cấp của thành Teru và việc vận chuyển lương thực từ đồng bằng miền Trung. Nếu vương quốc Bressi muốn khống chế nó, vậy thì nhất định phải vận chuyển lương thực từ biển vào.

Cái giá phải trả cũng không nhỏ.  

Bọn chúng có thể tấn công chiếm đóng nhưng cũng không thể chiếm giữ lâu dài.

Cách tốt nhất là đổi lấy lợi ích cao hơn từ trong tay đế chế Legrand.

Nhưng sự kiêu ngạo ngang tàng của vị vua trẻ đã trở thành trở ngại lớn nhất của bọn chúng vào lúc này.

—— bọn chúng thực sự có thể tiếp tục dông dài ở đây không?

Không thể.

Tướng quân biết rõ.

“Cứ như vậy đi.”

Quốc vương đứng dậy, cầm lấy bản dự thảo từ các quan chức, lật xem, thờ ơ gạch bỏ một số điều khoản lợi ích ở trên liên quan đến vương thất. Sau đó cậu ký tên của mình rồi ném dự án trước mặt tướng quân.

“Hoặc đồng ý, hoặc các ngươi chỉ cần canh giữ đống đá vỡ vụn đó. Cuộc thương lượng này kéo dài đến mức hát tuồng của Cordona đủ để hát ba lần.”

(*) Hát tuồng Cordona đây là một vở opera truyền thống của thế kỷ trước, sử dụng rất nhiều phép so sánh trống rỗng và vô ích, kịch bản thì dài dòng lê thê. Ngày nay thường được mọi người sử dụng để chế nhạo một thứ và lãng phí quá nhiều thời gian vào các chi tiết phụ.

Các nhóm sứ giả đàm phán của Legrand trông rất ảm đạm, tuyệt vọng nghĩ xong đời rồi, cuộc đàm phán lần này sẽ bị quốc vương phá hỏng. 

Nhưng bọn họ không có cách nào ngăn cản được quốc vương… Rốt cuộc thứ duy nhất có thể khiến hiệp ước có hiệu lực chính là chữ ký của quốc vương.

Trong lều vải hoàn toàn yên tĩnh.

Quốc vương đứng dậy sai quản gia thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về hoàng cung. Theo lệnh của cậu, các quan chức còn lại mặt tái mét giống như u linh chỉ có thể lần lượt đi theo quốc vương ra khỏi lều.

Công chức Bressi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong lúc nhất thời cũng không ai nói gì.

Chuyện này, không phải vừa mới còn rất tốt sao? Tại sao trong nháy mắt mà mọi người đều rời đi rồi?

Ngay lúc này, bọn họ có thể hiểu nỗi khổ sở trong lòng của các đồng nghiệp Legrand suốt mấy năm qua.

Có một bạo quân vô lý như vậy… không ai có thể cười nổi.

“Tướng quân?”

Có người nhỏ giọng hỏi.

Tướng quân viễn chinh xua tay để những người khác ra ngoài trước.

Trong lều đàm phán chỉ còn lại một mình tướng quân, gã không khỏi nhìn chằm chằm vào dự án rồi lên tiếng chửi mắng: “Tên ngu Grice kia, sao không tống tên khốn này xuống địa ngục sớm?”

Một lúc lâu sau, gã chộp lấy bút lông rồi tức giận ký tên mình vào dự án.

“Tên ác ôn chết tiệt.”

Gã suýt chút nữa làm rách trang giấy.

Buổi lễ đều được sắp xếp xong, các quan chức gần như lê đôi chân của bọn họ trong tuyệt vọng nhìn những chiếc lều bị cất đi từng cái một.

Quốc vương của bọn họ không quan tâm chút nào.

Cậu cầm lấy cây roi làm bằng hỗn hợp sợi vàng và bạc, bện thành roi ngựa, vỗ nhẹ vào tuấn mã của mình —— Người ta nói đó là phụ thân của quốc vương, hậu duệ của tuấn mã William III. Trước đây quốc vương không quan tâm nhiều đến nó nhưng lần này cậu đột nhiên bắt đầu yêu thích nó.

Chỉ sợ ngay cả ác ma cũng không thể hiểu được hỉ nổ của vị vua trẻ tuổi này.

Đồ vật được cho vào trong xe ngựa bằng gỗ sồi, quản gia miễn cưỡng xốc lên màn xe cho quốc vương.

“—— xin dừng bước!”

Một người nào đó thở hổn hển chạy đến.

Là phụ tá của tướng quân viễn chinh Bressi.

Hắn ta tái mặt khi thấy quốc vương suýt chút nữa đã thực sự rời đi.

Quốc vương ngừng bước chân bước lên xe, cậu hơi quay đầu lại, đôi mắt xanh như băng lãnh đạm mà nhìn người đến.

Phụ tá không dám nán lại, vội vàng lấy ra bản hợp đồng đã ký tên của hai bên.

Quốc vương không duỗi tay ra, ánh mắt cậu lướt qua, để cho quản gia tùy ý tiếp nhận.

Vẻ mặt quản gia đỏ bừng kích động, tiếp nhận hợp đồng từ người phụ tá, cẩn thận trải nó đến cuối, nhìn thấy tên của tướng quân Bressi trên đó —— mặc dù nét chữ sắc nét cho thấy trăm phần trăm tức giận của chủ nhân.

“Bệ hạ!”

Giọng quản gia có hơi run lên vì kích động.

Sự chán nản bị quét sạch và niềm vui bao trùm cả nhóm sứ già đàm phán.

“Đi thôi, ta chán ngấy nơi ma quái này rồi.”

Quốc vương cay nghiệt đến mức không có tình người, không hề có một chút ý định ăn mừng chiến thắng hiếm có này với bọn họ, mà ngược lại chỉ thúc giục mọi người mau đứng dậy và trở về cung điện của mình.

Nhưng mà hợp đồng đã được ký kết thành công, vả lại đánh bậy đánh bạ chỉ phải trả một cái giá nhỏ. Lúc này mọi người nhìn vào sự tùy hứng của quốc vương cũng không giống như ngày xưa chỉ khiến cho người ta khổ não nữa. Mọi người vui vẻ bước lên xe ngựa, chỉ còn lại phụ tá Bressi mặt như đưa đám.

Cầu xin Chúa ban phước cho hắn ta không phải chịu đựng lửa giận oan uổng.

“Tướng quân, ấn tượng của ngài về vị vua trẻ tuổi kia là gì?”

Do dự hồi lâu, nhà chiêm tinh hỏi.

“Một tên khốn kiếp vô lại, ác ôn.”

Tướng quân trả lời không chút do dự.

Để cậu ta xuống địa ngục với sự kiêu ngạo của mình.”

“Tướng quân, ta nghĩ tốt hơn là chúng ta không nên để cho vua của Legrand sống sót rời khỏi đây.”

Bức màn xoáy của máu tươi và đen tối lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nhà chiêm tinh, cậu ta đề nghị.

“Đừng quan tâm đến cậu ta quá. “Vị tướng quân cảm thấy có vẻ hơi buồn cười: “Thưa nhà chiêm tinh thân yêu của ta ơi, đó chỉ là một tên nhóc kiêu ngạo và quá mức xấc xược… Cậu ta sẽ sớm phải trả giá thật lớn.”

Nhà chiêm tinh còn muốn nói thêm gì nữa.

Được rồi, nhà chiêm tinh của ta ơi, cậu đi thu dọn hành lý, chúng ta cũng nên trở về rồi.”

Tướng quân không có tâm trạng nghe nữa.

Nhà chiêm tinh đành phải cúi người rồi rời đi.

Trở lại lều của mình, nhà chiêm tinh trải ra một mảnh giấy để viết thư, suy nghĩ một lúc, viết bức thư bằng bút lông nhúng vào loại mực sao đặc biệt. Bức thư được viết cho thầy của mình, trong bức thư, cậu ta mô tả chi tiết những gì cậu ta đã thấy khi quan sát vua Legrand và hỏi người thầy tiên đoán này là gì.

“Tướng quân không để tâm đến tiên đoán của số phận nhưng thầy ơi, con cảm thấy bất an, dù là vòng xoáy của mặt trời hay dòng xoáy đẫm máu… Xin hãy chỉ dẫn cho con.”

Cậu ta dừng bút và kiểm tra lá thư của mình.

“Rất tiếc cho ngài.”

Ngọn nến trong lều đột ngột vụt tắt, nhà chiêm tinh nhận ra thứ gì đó, cậu ta định thò tay vào túi lấy con dao găm bạc ra nhưng cậu ta không thành công.

Một làn sương đen dày đặc âm thầm từ mặt đất dâng lên, lấp đầy không gian chật hẹp này trong nháy mắt. Bóng tối nuốt chửng nơi này. Nhà chiêm tinh cứng người, dường như dùng hết sức lực quay đầu lại. Màn sương mù màu đen tiến lại gần cậu ta, cậu ta nhìn thấy một người đang từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Cái mùi đen tối của địa ngục… đối phương là.

Cậu ta đã mất đi ý thức.

“Có vẻ như bệ hạ thân yêu của ta có một chút rắc rối nho nhỏ.”

Hắn nhẹ nhàng rút lá thư ra, giơ lên trước mặt mình.

“Đỏ tươi và đen tối… Thật đẹp, bệ hạ của ta.”

Hắn thở dài nói.

Một ngọn lửa đen bốc lên trên đầu ngón tay tái nhợt và lạnh lẽo của hắn, bức thư trong nháy mắt hóa thành tro tàn, rơi vào trong màn sương đen.

Ác ma thả tay xuống và đặt đầu ngón tay của mình lên trán nhà chiêm tinh.Nhìn trộm kho báu được ưa thích nhất của người khác, đó không phải là một phẩm chất tốt, ngài chiêm tinh.”

Ký ức được rút ra từ trán của nhà chiêm tinh giống như một chất lỏng màu trắng nhạt. Ác ma đặt nó vào một quả cầu pha lê tuyệt đẹp rồi dán lên trán mình.

Hắn nhìn thấy nhà vua dưới ánh nắng buổi trưa.

Hoa hồng nở rộ trên chiếc áo khoác đỏ thắm của quốc vương, đôi mắt xanh như băng của cậu chứa đựng những suy nghĩ không ai có thể hiểu được. Và với sự giúp đỡ của con mắt chiêm tinh, cuối cùng hắn đã nhìn thấy thứ gì đó gần nhất với suy nghĩ của quốc vương… Đó là điềm báo tương lai của số phận. Vô số vòng xoáy đỏ tươi trên bức màn tối.

Trên thực tế, chỉ có những vòng xoáy đỏ tươi đó mới là vận mệnh thực sự của quốc vương.

Bức màn đen tuyên bố cậu đã ký hợp đồng với ác ma và linh hồn của cậu đã thuộc về địa ngục.

Đẹp đến cỡ nào.

“Bệ hạ của ta.”

Ác ma thì thầm.

Ký ức kết thúc khi bóng lưng quốc vương rời đi. Ác ma cẩn thận cất kỹ quả cầu pha lê, đưa tay ra biến thành một bông tường vi đỏ tươi. Hắn cắm bông hoa hồng lên ngực mình rồi nhẹ nhàng bước nhanh qua kẻ xui xẻo sau khi tỉnh lại sẽ quên hết tất cả mọi thứ.Hắn không ngại giải quyết một mối nguy hiểm tiềm ẩn cho quốc vương.

Nhưng mà sẽ rất rắc rối nếu để những người từ tòa thánh dị giáo vượt biển mà đến, phải không?

Bây giờ đã là chạng vạng.Màu máu và bóng tối bao phủ mặt đất, là thời điểm cho tất cả các sinh vật hắc ám lần lượt xuất hiện.

Ác ma ẩn hiện trong bóng tối, hắn đứng thẳng người, đuôi váy lễ phục đen bị gió thổi bay, làn gió nhẹ nhàng tỏa ra như sương mù. Hắn lấy tường vi trên ngực xuống và nhẹ nhàng đưa về phương hướng quốc vương rời đi: “Một ngày tốt lành, bệ hạ thân yêu của ta.”

Hắn hôn một cái lên hoa tường vi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.