Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 10




“Không sao nếu như ngươi có thể thành công ám sát ta.” Bàn tay đeo bao tay trắng của quốc vương thản nhiên cuộn chiếc roi được dệt từ sợi vàng, “Cơ mà,nếu ngươi nói lời như thế thì các kỵ sĩ của ta chỉ sợ sẽ có ý kiến không khách sáo đâu.”

“Các kỵ sĩ của bệ hạ rất trung thành và tận tâm.”

Chàng trai hơi nghiêng người, xin lỗi vì những gì mình vừa mới nói.

Về lời nói của cậu ta, quốc vương chẳng ừ hử gì cả.

Chàng trai trẻ cẩn thận quan sát vị quốc vương trẻ tuổi trước mặt.

Thanh danh của cậu thật hỗn độn, nhưng nhìn cậu tôn quý cực kì.

Mái tóc bạch kim của cậu xõa ngang vai, áo khoác đồng phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm trên thân được thêu hoa văn bằng chỉ tơ vàng, và một bông tường vi sắt vàng sẫm cố định trên chiếc khăn quàng cổ màu trắng của cậu.

Quốc vương trước mặt cậu ta rất chói mắt, giống như những dấu hiệu nhỏ mà số phận dự báo mà cậu ta nhìn thấy…

Vậy dự báo đó phải hình dung như thế nào?

Chàng trai trẻ là một nhà chiêm tinh xuất chúng.

Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu ta có một cơ hội nhất định để bắt gặp điềm báo hơi mơ hồ từ một vài người có số phận mạnh mẽ. Đó là lý do cậu ta yêu cầu tướng quân cho mình can dự vào cuộc đàm phán —— cậu muốn tận mắt nhìn thấy vị vua trẻ của Legrand.

Mặc dù cậu ta đã chuẩn bị cả một buổi sáng, rốt cuộc khi nhìn thấy quốc vương, cậu ta đã bắt được một dự đoán hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.

Cậu ta nhìn quốc vương đang đứng dưới ánh mặt trời, quan sát nhà vua đứng dưới nắng lúc ba giờ chiều với đôi mắt đẫm sương mai, ngay lúc đó, thứ hiện ra trước mắt cậu ta là một… vòng xoáy.

Hoặc nói nó là một bức màn xoắn, sâu như bức màn địa ngục, với những dòng xoáy đẫm máu đỏ ngòm đan xen vào nhau —— màu đỏ sậm đó có phải là biểu tượng cho gia tộc tường vi không?

Dự đoán về số phận chỉ kéo dài chưa đầy một giây thôi mà nhà chiêm tinh đã tái mặt.

Không chỉ vì năng lượng bị rút cạn trong nháy mắt, mà còn là do nhìn lén thấy hình ảnh đó.

Phảng phất như thể có áp lực vô tận và máu chảy ra từ sự đan xen giữa hai màu đen và đỏ.

Sẽ là hắn sao?

Liệu mặt trời mọc lên từ Abyss có phải là vị vua trẻ tuổi kiêu căng này? Làm sao người trở thành mặt trời lại có thể đi cùng với bóng tối dày đặc và đỏ tươi như vậy? Hay như tướng quân đã nói, mặt trời chắc chắn là bệ hạ uy nghi của vương quốc Bressi?

Nhà chiêm tinh cũng không phân biệt được.

“Sắc mặt của ngươi rất tệ. Chẳng lẽ Bressi ngay cả đồ ăn và quần áo cho một học giả cũng không giải quyết được sao?”

Nhà chiêm tinh cảm giác được quốc vương đang dò xét mình.

Ánh mắt của đối phương hững hờ, nhưng bằng cách nào đó khiến sau lưng của cậu ta người thổi đến một làn gió lạnh —— có lẽ mới nhìn thấy những hình ảnh đó. Trong lúc nhất thời cậu ta không dám nhìn thẳng vào quốc vương.

Nhà chiêm tinh cúi người: “Bressi rất coi trọng các học giả, đặc biệt là tướng quân, là do ta không quen khí hậu của eo biển Abyss bên này —— nơi đây rất lạnh.”

“Theo lời ngươi nói thì khí hậu nơi đây rất khác với Bressi?” Quốc vương hỏi.

“Đúng thế.”

Để ngăn đối phương nhận ra điều mình vừa làm, nhà chiêm tinh giới thiệu đất nước ở bên kia Abyss—— có thể thấy cậu ta dành tình cảm sâu sắc cho quốc gia của mình, ít nhất thì cậu ta cũng đã cố gắng dùng ngôn ngữ khô khan của bản thân để làm cho đất nước đến tháng 10 mới bắt đầu có tuyết rơi đầu tiên trở nên đẹp hơn.

Tuy nhiên, dù nhà chiêm tinh tội nghiệp này có giỏi tính góc độ các chòm sao, nhưng lại rất bối rối về mặt ngôn ngữ.

Cảm ơn quốc vương dường như đã duy trì một chút tinh thần kỵ sĩ, lịch sự không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào cho bài phát biểu ý kiến nhàm chán của mình, và nhân từ để cho cậu ta kể xong.

Nhưng có thật sự nhân từ không?

Nhà chiêm tinh dùng hết vốn từ để nói, rồi cậu ta tạm biệt quốc vương.

Nhìn nhà chiêm tinh tái nhợt đi về phía căn lều màu xanh, một nụ cười trên môi quốc vương nhanh chóng lụi tàn.

“Bọn họ vốn cũng không có cách nào chống đỡ lâu dài ở đây.”

Quốc vương nói một mình.

Những người trẻ tuổi thường có thói quen sử dụng các con số và góc độ để mô tả các ngôi sao trên bầu trời và Bressi ở phía bên kia của eo biển Abyss—— đây là vấn đề chung của các nhà chiêm tinh, cũng giống như các sử gia thường dẫn chứng phong phú. Người bình thường chỉ cần nhìn thôi cũng chóng mặt trước những con số khô khan đó và muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng mà quốc vương có được đồ vật mình muốn từ những con số đó.

Đế quốc Legrand nằm ở phía Tây của Vương quốc Bressi, với eo biển Abyss ở giữa nên được gọi là “Lục địa phương Tây”. Đế quốc Legrand bị bao phủ bởi tuyết vào tháng chín, so về chiều ngang thì cùng Vương quốc Bressi cũng không khác biệt mấy, nhưng bọn họ ở một không gian cao hơn nhiều.Vì có đế quốc Legrand cản trở nên mùa đông của Bressi đến rất muộn.

Trong suốt hai ngày đi bộ, quốc vương quan sát thấy có hơn một binh sĩ ở phía bên kia đang ôm tay mình trong vô thức.

Ngoài ra thì vĩ độ cao không phải là không ảnh hưởng đến Vương quốc Bressi.

Mặc dù gió lạnh đã bị chặn bởi lục địa phía Tây, nhưng các dòng hải lưu thì chưa chắc. Bây giờ đã là cuối tháng chín và sớm đến tháng mười, một cơn bão sẽ ập đến ở Abyss và hướng của các dòng hải lưu cũng sẽ bị thay đổi, lúc đó con thuyền từ Vương quốc Bressi băng qua eo biển sẽ đi “ngược chiều gió và nước” —— bọn họ sẽ cần phải chống chọi với cả bão và hải lưu cùng một lúc.

Điều này có nghĩa là chi phí vận chuyển vật tư sẽ tăng lên gấp mười lần và một trăm lần.

Binh sĩ không quen với giá lạnh của đầu mùa đông, giá vật tư tăng cao.

Vương quốc Bressi chiếm pháo đài Moon River một ngày, đồng nghĩa ném vàng xuống eo biển Abyss một ngày.

Nghĩ đến giờ phút này bến cảng ở bờ đối diện của Abyss, các thủy thủ và thương thuyền đã bắt đầu phàn nàn. Phải biết ở trong thời đại này, bất kể là Đế quốc Legrand hay Vương quốc Bressei, không có gì nói rằng trợ cấp không xâm phạm lợi ích của thường dân.

Một người như tướng quân Bressi, người dẫn đầu đoàn viễn chinh không thể nào không hiểu điều này.

Đây là một lão tướng dày dặn kinh nghiệm, không khó để nhận thấy từ việc ông ta ra lệnh rằng tất cả mọi người tham gia đàm phán cần phải ăn mặc nghiêm ngặt để cho thấy họ không khác gì người Legrand.

Thế nhưng bọn họ khốn cùng đến mức khiến những thủ vệ và binh sĩ phải bọc người chặt chẽ kín mít.

Quốc vương đoán rằng có một điều thú vị đã xảy ra ở phía bên kia của Abyss, trong đất nước đối địch với cậu.

Nhờ có nhà chiêm tinh tội nghiệp kia, cậu ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bản thân đã tiết lộ thông tin quan trọng như thế nào cho quốc vương của đất nước kẻ thù.

Nhìn kìa, may mắn đang đứng về phía Đế quốc Legrand, không phải sao?

“Trở lại lều.”

Những kỵ sĩ mặc giáp đã rút lui lại lần nữa tiến lên, họ nghe thấy quốc vương nói.

“Cuộc đàm phán nên kết thúc.”

Các kỵ sĩ mặc giáp cúi đầu trước quốc vương của mình.

Khác với những quý tộc thề trung thành với nhà vua trong lễ đăng quang, những kỵ sĩ này là “kỵ sĩ thệ ước” của quốc vương, chỉ thuộc về quốc vương, họ chỉ thực hiện mọi mệnh lệnh của quốc vương và dùng mạng sống của mình để bảo vệ chủ nhân.

Tất cả những người hoặc bất cứ thứ gây bất lợi cho quốc vương sẽ phải đối mặt với thanh kiếm sắc bén của bọn họ.

Đội trưởng kỵ sĩ đứng thẳng dậy, rồi nhìn vào lều vải của Vương quốc Bressi.

“Đó là một nhà chiêm tinh, thuộc hạ nghĩ cậu ta đến để xem số mệnh của ngài.”

Đội trưởng kỵ sĩ cúi người với quốc vương và đặt tay lên chuôi kiếm.

“Bệ hạ, cần thuộc hạ giải quyết cậu ta không?

Giọng điệu của anh ta khiến mọi người hiểu rằng, miễn là quốc vương gật đầu, anh ta sẽ để nhà chiêm tinh trẻ tuổi kia biến mất khỏi thế giới này một cách thần không biết quỷ không hay.

Đối với kỵ sĩ hiệp ước mà nói, không có quy tắc cao quý nào cấm kỵ sĩ không được phép ám sát, quy tắc của anh ta chỉ có một.

Đó chính là ý muốn của quốc vương.

Đó là sứ mệnh của bọn họ.

Nhòm ngó số phận?

Quốc vương suy nghĩ.

Đúng là chuyện buồn cười nhất.

Cậu thì có số phận gì?

Một người từ khi sinh ra đã lún sâu vào vòng xoáy chết chóc, một người đã giao dịch với quỷ dữ thậm chí bán linh hồn của mình? Nếu có cơ hội, cậu muốn hỏi nhà chiêm tinh xem cậu ta đã nhìn thấy gì từ trên người mình.

Sau một thời gian dài đàm phán,giữa hai bên không ai chịu nhượng bộ, quốc vương với tư cách là nhân vật quan trọng nhất rốt cục cũng xuất hiện trên bàn đàm phán.

Cậu ngồi ở vị trí của mình, khuỷu tay lười biếng chống lên tay vịn, đôi mắt xanh lạnh như băng nhìn những người đàm phán mặt đỏ tới mang tai —— dù là thần tử của cậu hay là kẻ thù của cậu.

Quốc vương rất “bình đẳng” trong vấn đề này, sự kiêu ngạo của cậu không nhắm vào bất kỳ người cụ thể nào.

—— vì ai, cậu cũng xem thường.

Về con trai của công tước Buckingham, hai bên đã đi đến thống nhất, Đế quốc Legrand trả tiền chuộc theo từng đợt, sau khi nhận được khoản tiền chuộc thứ hai từ quốc vương, quân đội viễn chinh sẽ trao trả con tin. Nhưng mà vì thế Đế quốc Legrand cần phải trả thêm phí trì hoãn hàng tháng.

Chỉ có việc giải quyết pháo đài sông Moon River vẫn chưa xong.

Tất nhiên Đế quốc Legrand không thể mất pháo đài Moon River, nhưng điều kiện của đối phương đưa ra quá cao. Một trong số họ yêu cầu Đế quốc Legrand cắt và nhường lại bến cảng cho họ.

Nhưng mà cả hai bên đều cho rằng việc bàn giao bến cảng này chỉ bổ sung thêm. Đây chỉ là một cảng nhỏ, vị trí kém, khả năng chuyên chở thấp. Liên quan tới hiệp ước hải ngoại của cả hai bên mới là trọng điểm.

Bến cảng nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Vào lúc này quốc vương rốt cục có động tĩnh.

Cậu vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Nếu như ta nhớ không nhầm thì bến cảng đ thuộc lãnh địa của ta?”

Quốc vương vươn tay ấn xuống, dừng lại cuộc tranh cãi và trong lều chỉ còn giọng nói nhẹ nhàng của cậu.

“Bệ hạ, đó là dấu hiệu của hiệp ước đình chiến và giao thương hữu nghị giữa hai nước.”

Đại tướng quân viễn chinh không có ấn tượng tốt về bạo quân, giọng điệu rất cứng rắn.

“Đây là một trong những điều kiện cần thiết để trả lại pháo đài Moon River.”

Bộ trưởng tài vụ nói vào tai quốc vương, mạo hiểm với cơn giận dữ của quốc vương, cố gắng làm cho quốc vương hiểu rằng bến cảng của mình không quan trọng bằng pháo đài Moon River.

“Nếu như ngươi thật sự muốn chiếm pháo đài Moon River thì cũng không thể.”

Ngay khi cậu mở miệng nhóm sứ thần đàm phán trước mắt trở nên tối sầm.

“Ta không quan tâm nó có phải vị trí yếu điểm hay không, nó đối với ta không quan trọng.” Quốc vương dứt khoát nói, “Chỉ cần ta muốn, chú của ta sẽ thay ta đoạt nó trở lại một lần nữa. Đã như vậy thì tại sao ta lại đưa cho các ngươi bến cảng đẹp đẽ này?”

“Nếu các ngươi sẵn sàng và thích bảo vệ đống đá vỡ đó, thì bảo vệ nó đi.”

Thái độ của cậu rất lạnh lùng,thể hiện rõ rằng cậu không hề quan tâm đến pháo đài Moon River chút nào.

Pháo đài Moon River quan trọng của đế quốc đã trở thành “đống đá vỡ” trong miệng quốc vương, không chỉ khiến các sứ thần của Đế quốc Legrand run sợ mà còn khiến kẻ thù của bọn họ tái mặt.

Khuôn mặt của tướng quân nắm chắc phần thắng trong tay trở nên hết sức khó coi.

Họ sử dụng pháo đài Moon River như một con bài đàm phán quan trọng, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ rằng Purlan I lại ngạo mạn đến mức này, một chút khó dễ cũng không chịu được.

Hoàn toàn không theo lẽ bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.