Cái bóng của cỗ xe ngựa băng qua khu rừng đen, cây gỗ khô như ác ma đứng sừng sững ở trong gió đêm.
Tuấn mã kéo xe toàn thân đã là mồ hôi, miệng chảy bọt mép nhưng cây roi vẫn vung vẩy trên không trung không cho phép bọn nó dừng lại nghỉ ngơi.
“Bệ hạ kính yêu của tôi, muốn sáng sớm ngày mai đuổi tới Moen là chuyện dù như thế nào cũng làm không được.”
Người lái xe so với tuấn mã càng thêm mệt mỏi. Đảm nhiệm làm phu xe là tên kỵ sĩ mặc áo giáp, gã lúc này mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, lái xe ngựa vào khu vực bằng phẳng, gã khẩn cầu người trong xe.
“Ngựa cần nghỉ ngơi.”
“Được thôi.”
Quốc vương ở trong xe trả lời.
“Vậy ngươi có thể an nghỉ mãi mãi.”
Sắc mặt kỵ sĩ ngày càng tái nhợt. Gã không dám nói nữa, gã không để ý tới mệt mỏi liên tục lái xe một ngày một đêm, tiếp tục thúc giục ngựa.
Bởi vì, người ngồi trong xe là đế quốc quân chủ Legrand.
Purlan I.
Vào giờ phút này, màn đêm bao phủ khắp nơi, dãy núi thật thần bí. Vị quốc vương tôn quý ngoài dự liệu lại không mang theo đội nhân mã chỉ ngồi trên một cỗ xe che bằng vải nhung đen, xe ngựa gấp gáp chạy trên vùng hoang dã, chạy tới một nơi tên là “Moen”.
Sau khi uy hiếp quản gia bị ép làm phu xe, quốc vương tự mình dựa vào thành xe, nhấc màn lên.
Ánh trăng lọt qua kẽ hở rừng cây lướt qua mặt cậu.
Quốc vương khoác lên chiếc áo choàng đỏ khiến khuôn mặt cậu đặc biệt lạnh lùng. Cậu rất trẻ tuổi còn mang theo đường nét thiếu niên, cảm giác có chút quá mức tinh tế nhưng lông mi che khuất đi đôi mắt bất thường bên trong khiến cậu nhìn vô cùng hung dữ. Dưới ánh trăng, đôi mắt xanh nhạt của cậu hiện lên một tia sắc bén không thể bỏ qua.
Quốc vương nhìn ngoài xe, những cây cối kia xẹt qua không ngừng, đánh giá xem lúc này vẫn còn cách Moen rất xa.
Đương nhiên cậu biết ngựa và phu xe đều đã mười phần rã rời.
Nhưng hôm nay cậu nhất định phải tới thị trấn Moen trước khi mặt trời mọc.
Bằng không chú ruột của cậu, công tước Buckingham liền xong đời.
…
Trước đó hai ngày.
Chúc Trì vẫn chỉ là một thanh niên bị mắc bệnh nặng. Cậu nhìn cơ thể khắp nơi trắng bệch dần dần héo rút, trong lòng thầm tính toán khi nào mình sẽ chết.
Không ai muốn chết cả, kể cả Chúc Trì.
Khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không cứu được cậu, thần phật khắp trời đều không để ý tới cậu. Chúc Trì làm một chuyện có thể xưng là hoang đường. Cậu mở quyển sách cổ xưa trước kia vô tình nhận được, nghe nói có thể triệu hồi ác ma.
Máu nhỏ xuống những hoa văn đằng mạn phức tạp, màn sương đen bao trùm khắp phòng.
Đáp lại mong đợi cuối cùng trong tuyệt vọng của cậu, ác ma giáng lâm.
Ác ma là tên buôn linh hồn nổi tiếng quỷ quyệt.
Chúc Trì bán mất linh hồn của mình, từ đó đổi lấy cơ hội được sống lại ở một thế giới khác.
Cậu yêu cầu có được một cơ thể trẻ tuổi và khỏe mạnh. Ác ma đáp ứng, đồng thời lúc ký khế ước cho cậu một ưu đãi nhất định, cuối cùng còn tặng cậu một món quà.
Ác ma hào phóng kỳ quái khiến trong lòng Chúc Trì còn có cảnh giác.
Nhưng không còn cách nào, cậu đã đến bước đường cùng.
Khế ước hoàn thành.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, người thanh niên yếu ớt xanh xao nhắm mắt, đường nhịp tim trên màn hình dần trở nên bằng phẳng. Mà ở thế giới khác trong cung điện lộng lẫy của đế quốc, một đôi mắt xanh nhạt mở ra.
Tiếp thu xong ký ức và khế ước kèm đường vận mệnh của nguyên thân, Chúc Trì mới hiểu tại sao ác ma lại hào phóng đến vậy.
Cậu tái sinh thành vua của đế chế Legrand ở một thế giới khác.
Purlan I.
【Purlan được sinh ra chưa đầy một tháng, cha cậu vua Willam chiến công hiển hách bị bệnh nặng qua đời.
Nhờ có chú ruột công tước Buckingham trung thành tuyệt đối bảo vệ, Purlan mới thuận lợi trưởng thành lên ngôi vua. Trái ngược với kỳ vọng của người dân, vị vua trẻ tuổi của bọn họ có tính tình rất bất thường, lãnh khốc độc đoán, là bạo quân không hơn không kém.
Thống trị thời kỳ cuối, cậu tự mình hạ lệnh chém chết công tước Buckingham, người chú ruột đối với cậu một lòng trung thành. Đây là chuyện tàn khốc nhất cũng là ngu xuẩn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Purlan.
Bởi vì nó trực tiếp dẫn đến cuộc đảo chính, bạo quân vì thế phải trả giá bằng cả mạng sống.
—— Purlan I, vị vua cuối cùng】
Lúc này cách khoảng cách bạo quân rơi đài ngắn ngủi chỉ còn bốn tháng.
Bán linh hồn của mình đổi lấy cuộc sống khỏe mạnh bốn tháng?
Chúc Trì chợt hiểu mình đã bị ác ma lừa.
Nửa đêm sương giăng dày đặc, gió lạnh như dao thổi qua mặt người.
Chúc Trì không hạ màn xe xuống mà cậu cần gió lạnh áp chế lửa giận trong lòng để duy trì suy nghĩ lý trí.
Sau khi xem hết số phận của Purlan, Chúc Trì nhận ra điểm mấu chốt quan trọng trong số phận của bạo quân ở đâu ——
Lục địa phía Tây, ngày 17 tháng 9 năm 1432.
—— Cũng chính là ngày mai.
Vào rạng sáng ngày mai, chú ruột của cậu – lão công tước Buckingham trung hành nhất với cậu sẽ bị treo cổ.
Thời gian Chúc Trì sống lại đã muộn hai ngày, tên bạo chúa khốn nạn tiền nhiệm đã ra lệnh xử tử công tước Buckingham. Nhưng mà Chúc Trì tỉ mỉ nhớ lại và xác nhận rằng quốc vương ra lệnh không lâu thì hối hận, phái ra khoái mã[1] rút lại mệnh lệnh.
Ngón tay Chúc Trì gõ nhẹ vào thanh xe, vẻ mặt có hơi lạnh lùng.
Sứ giả của Hội đồng Hoàng gia rời khỏi hoàng cung chưa đầy nửa ngày, quốc vương phái ra khoái mã hoàn toàn có thể cản người lại. Nhưng mà công tước Buckingham vẫn bị xử tử.
Hiển nhiên là mệnh lệnh thu hồi của quốc vương bị người khác chặn lại.
Có người muốn quốc vương mất đi đại thần và là người thân quan trọng nhất của mình.
…
Dây cương đột nhiên bị kéo một cái, quản gia đột nhiên dừng xe ngựa gấp. Tay cậu đặt tại chuôi kiếm bên hông, sắc mặt hết sức khó coi.
Tuấn mã bị ghìm lại bỗng hoảng sợ, giương móng lên và trong lỗ mũi phát ra tiếng hí dài.
“Bệ hạ, có biến.”
Quản gia thấp giọng nói, giọng điệu hơi căng thẳng.
Khi xe ngựa đột ngột dừng lại Chúc Trì liền đè lên lan can, cúi người về phía trước để tránh va vào thành xe. Vẻ mặt bình tĩnh không ngạc nhiên chút nào.
Cậu bí mật rời cung.
Hai ngày trước, sau khi Chúc Trì nổi cơn thịnh với các đại thần trong Hội đồng Hoàng gia xong thì tự nhốt mình trong tẩm cung, đóng cửa không ra. Đây không phải là lần đầu Purlan làm việc này.
Các quan đại thần không có biện pháp nào trước vị vua trẻ tuổi hay cáu giận.
Mượn cái cớ này che giấu, Chúc Trì mang theo quản gia rời khỏi hoàng cung. Trong đường số mệnh ban đầu, tên quản gia có phần nhu nhược này vì quốc vương của mình mà bị người khác giết chết, cũng là người Chúc Trì có thể tín nhiệm.
Khoái mã của quốc vương đều sẽ bị người ngăn lại, kẻ thủ chắc chắn đã đặt không ít tai mắt ở hoàng cung.
Trong lòng Chúc Trì biết rõ, ít nhất là buổi chiều hôm sau, mọi người sẽ phát hiện quốc vương đã không còn ở trong hoàng cung rồi.
Cậu thậm chí không nghĩ tới mình có thể giấu diếm bao lâu nay mà đến bây giờ mới có truy binh chặn đường, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc này bọn họ đang ở trong vùng hoang dã.
Phía sau bọn họ là một mảnh rừng đen nhỏ vừa đi qua, lúc này có mấy bóng người xuyên qua rừng cây tới gần bọn họ. Trước mặt bọn họ là lối vào của đường đi trong hẻm núi, có những ngọn đuốc lờ mờ chiếu sáng một góc có thể nhìn thấy hàng rào gỗ đóng vai như một chướng ngại vật trên đường
Bọn họ bị giáp công rồi.
“Bệ hạ, xin ngài hãy đợi ở trong xe và đừng…”
Quản gia dùng một tay nắm dây cương, một tay rút kiếm ra.
“Xông lên trước.”
Chúc Trì ngắt lời ông.
Quản gia hơi ngạc nhiên, từ trong giọng nói của vị quốc vương trẻ tuổi khiến ông nghe được một thứ quen thuộc —— chính là sự cứng rắn và bất khả xâm phạm được truyền lại trong dòng dõi của tiên đế William bệ hạ.
Quản gia loáng thoáng giống như nghe thấy tiếng máy.
“Xông lên!”
Chúc Trì hạ lệnh.
Quản gia buông lỏng dây cương đang nắm chặt, đâm một kiếm vào đùi con ngựa đầu đàn.
Ngựa đầu đàn bị đau, hí lên một tiếng, nháy mắt lao nhanh ra ngoài, thậm chí mấy con tuấn mã khác đều buông móng ra. Xe ngựa gần như bay ra khỏi mặt đất, tạo ra một tiếng vang rất lớn. Cỗ xe dường như có thể tan nát thành từng mảnh bất cứ lúc nào trước dạng lao đi nhanh như thế.
Kỵ binh phía sau từ trong rừng đen lao ra. Đối phương phóng nhẹ, tốc độ rất nhanh giống như một bóng đen dày đặc.
Chúc Trì xé tấm vải nỉ đen có tác dụng dùng che chắn nửa sau xe ngựa.
Mượn ánh trăng nhàn nhạt, Chúc Trì có thể nhìn thấy rõ kỵ binh đang đuổi theo.
Tổng cộng có mười bảy kỵ binh, tất cả đều cưỡi chiến mã màu đen, mặc giáp lưới màu bạc[2] nặng nề không có ký hiệu. Mũ sắt che kín mặt mũi bọn họ chỉ lộ ra một kẻ hở, vừa là phòng thủ vừa là che giấu thân phận.
Không giống như lính đánh thuê.
Chúc Trì bình tĩnh đánh giá.
Tiếng vó ngựa gào thét, kỵ binh đen như gió lốc cuốn tới.Trong giây lát đã tới gần xe ngựa, có thể mơ hồ nhìn thấy hơi thở màu trắng toát ra từ chiến mã của đối phương. Khoảng cách vừa đủ, Chúc Trì không do dự nữa.
Cậu nâng thứ mình đang cầm trên tay.
—— Đó là một loại nỏ bị cấm bởi giáo hội.
Mặc dù Purlan là bạo quân nhưng từ nhỏ đã được tiếp nhận huấn luyện quân sự nên khiến thể chất của cậu rất tốt. Nắm phúc lợi này, Chúc Trì ở trên xe ngựa xóc nảy vẫn có thể vững vàng nắm chặt nỏ máy.
Chúc Trì nâng nỏ lên, nhìn xuyên qua ống nhắm, nhắm vào kỵ binh.
[1] Ngựa nhanh (khoái mã): Là những con ngựa chạy nhanh, tốc độ cao.
[2] Chain mail (锁子甲): Xích thư là một loại áo giáp bao gồm các vòng kim loại nhỏ liên kết với nhau theo hoa văn tạo thành lưới. Nó thường được sử dụng trong quân sự từ thế kỷ III trước Công nguyên đến thế kỷ XVI sau Công nguyên ở châu Âu, và lâu hơn ở châu Á và Bắc Phi.