Như lời đã dặn từ trước đó, Vân Vân ra ngoài mở cổng giúp tôi, còn tôi ở lại dọn dẹp phòng khách lúc này có hơi bừa bộn.
Ngoài cổng, Lê Vân Vân không biết cổng nhà chú Tuấn có một khe hở nhỏ có chức năng giống lỗ mắt mèo nên không nhìn vào đó mà cứ thế mở toang cổng ra.
“Ai đó ạ?”
Cổng chính mở ra khoảng chừng năm giây rồi đóng lại. Không, có lẽ là ít hơn thế, khoảng chừng hai giây rồi lại đóng sầm một cái như chưa từng được mở.
Trốn sau cánh cổng, Vân Vân liên tục giơ tay lên dụi dụi mắt.
“Chắc mình bị quáng gà quá. Thế quái nào vừa nhắc đến tên anh ta là có mặt ở đây ngay là sao? Đúng là mình bị quáng gà thật rồi.”
Bên kia cánh cửa, Lục Nhất Minh nổi giận đùng đùng đập cửa lia lịa.
Con bé đó! Sao nó dám chặn cửa của mình?
Càng nghĩ càng thấy tức, Lục Nhất Minh càng đập cửa mạnh hơn.
“Ê này, Lê Vân Vân! Tôi còn chưa nói cái gì…”
“Tiễn vong!”
“Lê Vân Vân! Cô có mở cửa ra không thì bảo đây?”
“Về đi! Tôi không để anh gặp Lam Khanh đâu!”
“Vậy tôi kể chuyện mất mặt anh trai cô đã làm cho vợ tôi biết nhé?”
“Anh thử xem! Xem người mất mặt ở đây là ai. Cậu ấy biết mấy trò anh làm với anh Khải và gia đình tôi xem, xem anh còn mặt mũi nào tìm gặp cậu ấy nữa không?”
“Tôi không ngại! Tôi đường đường chính chính làm sao phải ngại.”
Mẹ kiếp! Tên này mặt dày hơn mình tưởng, nói hai từ “vợ tôi” khỏi cửa miệng ngọt xớt quá rồi đấy.
“Cho cô 20 giây suy nghĩ. Cô không cho tôi vào, ngày mai tôi đến tận nơi làm việc của cô ấy, mất gì đâu!” Lục Nhất Minh đưa ra tối hậu thư hòng ép cô tuân theo ý của anh ta.
“Anh! Anh dám làm thế?”
“Tôi cái gì chẳng dám!”
Chết tiệt anh ta không đùa, nhưng sao cô có thể chịu thua. Cô vẫn chưa quên đời trước Lam Khanh đã đau khổ thế nào, đau đớn ra làm sao khi gặp và yêu phải một kẻ bội bạc như anh ta.
Cho dù Tiêu Hi Hạ biến mất thì đã làm sao? Cho dù Lam Khanh kiếp này không yêu anh ta thì thế nào? Rồi anh ta cũng sẽ phản bội Lam Khanh thôi. Bản chất của con người đâu dễ gì nói thay đổi là thay đổi ngay được.
“Cô còn 10 giây để suy nghĩ. Tôi đếm ngược nhá? 10… 9… 8…”
“Đừng hòng, cho dù anh đe dọa cỡ nào tôi cũng không mở cửa đâu.”
“Thôi được rồi, đất không chịu trời thì để trời chịu đất vậy.”
Nói xong câu này, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.
Núp ở bên trong, Vân Vân hoang mang nhìn cánh cổng đã được mình đóng chặt.
Chưa gì anh ta bỏ cuộc nhanh thế hả? Hừ, cũng chỉ đến thế mà thôi. Lam Khanh đang đợi ở trỏng, mình đi vào giúp cậu ấy và thím Nụ bữa trưa còn thấy thiết thực hơn ấy.
Thật là lãng phí thời gian quá.
Lê Vân Vân quay người đi ngược vào trong. Cô vừa đi vừa đinh ninh nghĩ Lục Nhất Minh sớm đã bỏ cuộc và rời đi rồi, nhưng không, cô đi được lúc cánh cổng còn bị đập “rầm rầm” mạnh hơn trước một cách không thương tiếc.
“Lê Vân Vân! Cô quay lại cho tôi! Đừng tưởng cứ thế là xong! Nếu đoán không nhầm, cô vẫn chưa báo tin Lê Thế Khải bị đánh đến nỗi nhập viện cho cô ấy biết đúng không?”
Aaaaa Lục Nhất Minh chết tiệt! Sao anh ta vẫn còn chưa chịu bỏ đi? Anh ta muốn mình thổ huyết mà chết phải không?
Chắc là vậy rồi! Cứ cái đà này mình không bị anh ta chọc tức chết thì cũng bị cái tính hống hách đó chọc cho đột tử mà chết quá.
Vân Vân nộ khí xung thiên, tức giận đùng đùng, mạnh bạo mở toang cánh cổng bằng một lực rất lớn, rồi hét thẳng vào mặt đối phương:
“Mặt anh dày quá nhỉ? Còn dám nhắc lại chuyện đó trước mặt tôi?”
Lục Nhất Minh tỉnh bơ đáp lại:
“Ờ thì người đánh cậu ta là người khác mà, đâu phải tôi.”
“Anh thuê xã hội đen đánh anh ấy thì khác quái nào anh đánh.”
“Khác chứ, đằng nào tôi không bị mang tiếng đánh người thì có làm sao?”
“Lục Nhất Minh! Anh…”
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Nghe tiếng la lối om sòm ngoài cổng, tôi ra xem thử thì thấy Vân Vân và Lục Nhất Minh đang tranh cãi chuyện gì đó hăng lắm. Họ mải đấu khẩu với nhau đến mức không phát hiện tôi đứng bên cạnh nghe họ cãi cọ từ nãy giờ.
Họ còn nhắc đến tên anh Thế Khải, đã có chuyện xảy ra với anh Thế Khải mà tôi không được biết sao?
“Nào nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Mình nghe loáng thoáng đến tên anh Thế Khải, anh ấy gặp chuyện à Vân Vân?” Tôi hỏi Vân Vân vì thấy vẻ mặt cậu ấy là khả nghi nhất. Còn Lục Nhất Minh, ném anh ta sang một bên đi.
“Đúng thế!”
“Không phải đâu Khanh, cậu nghe nhầm rồi.”
Nhìn hai người bọn họ kìa, đến việc trả lời cũng tranh nhau trả lời, nhìn hợp rơ ghê.
“Hai người trả lời chẳng khớp nhau gì hết, thế tột cùng chuyện là sao? Hai người mau nói tôi biết đi.”
Vân Vân là người phản ứng trước tiên, cậu ấy níu tay tôi, dùng ánh mắt to tròn năn nỉ tôi tin cậu ấy.
“Thực sự không có gì đâu, cậu đừng nghe anh ta nói linh tinh.”