Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 2: Rời đi (2)




Tự lái xe đến nhà họ Lục, tôi thuần thục lái ô tô vào ga ra. Sau khi xuống xe, tôi không quên cầm theo giỏ hoa quả rồi nhanh chân đi vào gặp người lớn trong nhà.

Người tôi cần phải gặp lúc này là Lục lão gia, người bố chồng đáng kính của tôi.

Bố chồng tôi xưa nay rất hiếm khi ở nhà, năm nay ông gần 60 nhưng đầu óc ấy không hề già cỗi như người ta lầm tưởng, trái lại ông ấy nhanh nhạy có thừa cộng thêm tính quyết đoán của một "gã khổng lồ". Đây cũng là biệt danh người trong giới thương trường đặt cho Lục lão gia mỗi khi nhắc đến ông.

Tập đoàn Lục thị từ trước đến giờ luôn manh nha ý đồ thâu tóm tài chính đất nước, họ gọi Lục lão gia như vậy cũng không có gì là lạ.

Và "gã khổng lồ" trong miệng lưỡi người đời đang ngồi uống trà chờ tôi, dĩ nhiên tôi có thể đoán trước được điều này vì tôi chính là con thảo dâu hiền của ông ý mà lị.

"Con chào bố! Lâu lắm rồi con mới được gặp bố!" Tôi vui vẻ ngồi cạnh bên ông ấy.

Trong mắt người ngoài, có thể coi đây là hành động không thuận mắt cho lắm giữa con dâu với bố chồng. Nhưng đã từ rất lâu, Lục lão gia sớm coi tôi là con đẻ. Và để đền đáp, tôi cũng vậy, cũng coi ông như bố ruột của mình.

Sỡ dĩ quan hệ bố chồng nàng dâu thân thiết như vậy là vì cách đây hai năm trước tôi đã cứu Lục lão gia một mạng.

Thân thì thân vậy, nhưng chẳng mấy khi được dịp bố chồng nhàn nhã ngồi chơi ở nhà thế này, tôi quyết định báo cáo chuyện mình sắp làm. Nếu tôi đi mà không báo trước với ông ấy một tiếng thì cảm thấy mình sống lỗi quá.

Sau vài câu hỏi han về tình hình sức khỏe, công việc, tôi hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần. Và khi đã gom đủ quyết tâm, tôi liền nói thẳng vào vấn đề. "Thưa bố, Tiêu Hi Hạ đã trở về, con nghĩ đây là thời điểm thích hợp nhất để chúng con ly hôn."

Nghe xong, ông không hề hài lòng chút nào giống như tôi dự liệu từ trước. "Lý nào lại thế! Con bé đó dù có là thiên kim cũng không đủ tư cách bước chân vào cái nhà này. Con yên tâm, ta nhất định sẽ khiến nó phải rời xa Nhất Minh mãi mãi."

Tôi quay mặt nhìn sang chỗ khác, biết ngay thể nào bố chồng sẽ nói thế.

Để khiến mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch đã định, tôi nói mình không cần gì cả, chỉ muốn cuộc hôn nhân ngớ ngẩn này kết thúc trong êm đẹp.

Nhưng Lục lão gia không cho là vậy, ông lựa lời sao cho thật khéo léo cốt để tôi đổi ý.

"Ta sẽ chỉnh đốn lại nó, con đừng hoảng. Ta chỉ có con là con dâu thôi."

'Ông ấy nói những lời vô ích rồi, dù có thế nào hôm nay mình phải rời khỏi đây.' Tôi nghĩ vậy bèn nói. "Quan hệ giữa vợ chồng con lúc này như vết thương đang sinh mủ, phải làm phẫu thuật cắt bỏ triệt để mới được. Mà phương án giải quyết duy nhất, chính là con sẽ rời khỏi đây."

Lục lão gia nghe xong thì liền sững sờ, sau đó vẫn bày tỏ bản thân sẽ không đồng ý. Ông mềm mỏng khuyên nhủ. "Không được Lam Khanh! Chỉ có con là đứa con dâu hợp với ý ta nhất. Ta tin một thời gian sau, Nhất Minh sẽ hồi tâm chuyển ý và từ bỏ người phụ nữ đó nhanh thôi."

Tuy nhiên tôi lại tiếp tục dùng phép ẩn dụ để nói về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình. "Bố bắt buộc phải đồng ý. Bởi vì vết thương đã chuyển biến xấu đến mức độ này là do một tay bố tạo thành."

Lời này khiến Lục lão gia sa sầm mặt mày, có vẻ nó đã khơi gợi lại một đoạn quá khứ không mấy vui vẻ giữa tôi và nhà họ Lục...

Ngày này hai năm trước, khi ông lên cơn đau tim trong phòng tại khách sạn tôi thực tập, chính tôi là người phát giác ra điều bất thường trước tiên. Có một khách vip báo lên phòng lấy đồ, tôi cùng mọi người đợi quá 15 phút không thấy Lục lão gia đi xuống. Nghĩ có chuyện chẳng lành, một mình tôi chạy lên phòng tông cửa xông vào.

Chuyện sau đó... thì mọi người cũng biết rồi đấy, tôi nghiễm nhiên trở thành con dâu của nhà họ Lục.

Thực tình mà nói, tôi vừa đồng ý ký hợp đồng hôn nhân với Lục Nhất Minh, vừa bị ông ấy ép vào tình thế mọi sự đã rồi.

Mà thôi... Chuyện trôi qua từ rất lâu rồi, không đáng nhắc đến.

Cố trì hoãn thì người đau khổ chỉ mình tôi.

Còn Lục Nhất Minh...

Đối với một người đàn ông đang chìm trong biển tình mà nói, cố chia tách anh ta với người anh ta yêu chỉ khiến mọi thứ càng tồi tệ hơn.

Sớm đã lĩnh ngộ được điều này, tôi không hề có ý nhún nhường. Tôi nói bằng giọng điệu không ai có thể chống lại, bất kể người đó có là Lục lão gia hay không. "Bố, đây là con thông báo với bố, chứ không phải thương lượng với bố. Nếu con tiếp tục ở lại đây, tất cả chúng ta sẽ không thoải mái. Vậy nên, vì tất cả mọi người, con nhất định phải rời đi."

Thấy Lục lão gia thẫn người rơi vào trầm tư, tôi đứng dậy cúi đầu cảm ơn ông đã cho tôi hai năm được ăn học đàng hoàng, cho tôi một nơi để về. Sau đó dứt khoát quay đầu rời đi.

Nhưng trước khi ra đến cửa chính, tôi nghe thấy một câu nói rất đáng sợ, như thể số phận tôi đã định sẵn phải bị trói buộc vào ngôi nhà này.

"Con dâu ngoan của ta, nếu con còn một mực đòi ly hôn, ta nhất định gây khó dễ tới cùng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.