Sau Khi Tôi Đổi Công Anh Ta Điên Rồi

Chương 56: 1




*Chương này dài t chia thành 2 phần, gõ xong t sẽ gộp lại như cũ.

"Ông xã, em sẽ không... Tự cấp cho anh bánh vẽ chứ?" Giang Thính Văn đến gần bên tai Thanh Thứ Tang, hơi nóng chui vào vành tai, người sau không chịu được hơi nghiêng đầu, rời xa đầu sỏ gây tội.

•Họa bính (tức bánh vẽ) là nói tắt của câu thành ngữ Trung Quốc họa bính sung cơ 畫餅充飢 có nghĩa là vẽ cái bánh để qua cơn đói. Câu thành ngữ ý nói sử dụng trí tưởng tượng để an ủi bản thân, vì thực tế ăn bánh vẽ trên giấy thì làm sao mà đỡ đói được? Còn nghĩa bóng của câu thành ngữ này dùng để chỉ sự việc viễn vông, không có thật.

"Có lần nào em không theo anh!" Thanh Thứ Tang tức giận nói: "Anh nhìn xem bây giờ anh đang làm gì?! Anh mau trả lời rõ, nếu không lần sau lần sau tiếp theo lần sau sẽ không có lần sau... Em thật sự rất khó chịu ô..."

"Nhưng em đang đứng." Đầu ngón tay Giang Thính Văn đặt trên bụng nhỏ Thanh Thứ Tang, lưu luyến vuốt ve giống như đối đãi với một kiện trân bảo, sợ đem đồ vật chạm vào rồi hỏng.

"Bốp!"

Thanh Thứ Tang vỗ cánh tay hắn, trừng mắt: "Anh câm miệng!"

Giang Thính Văn cười nhẹ, bế cậu đến ngăn kéo bàn cạnh giường, lấy ra một tờ giấy trắng và bút từ trong đó như thể có ma thuật.

Hắn ôm eo Thanh Thứ Tang đổi vị trí, đặt giấy bút ở trước mặt cậu: "Chỉ nhận giấy trắng mực đen. Chồng nhỏ viết."

"..."

Thanh Thứ Tang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận quay đầu lại: "Nhà tư bản vạn ác!"

Giang Thính Văn phụ họa, sung sướng: "Cảm ơn ông xã khích lệ."

Thanh Thứ Tang chịu đựng khó chịu, cắn răng bẹp miệng tủi tủi thân thân mà viết chữ. Nhưng ngón tay mềm yếu vô lực, giống như người già đầy bất ổn run run rẩy rẩy, trong nháy mắt cậu cảm thấy mình dường như đã tạm thời mắc hội chứng Parkinson.

•Parkinson là bệnh lý thoái hoá của hệ thần kinh và tiến triển từ từ tăng dần. Người mắc bệnh Parkinson có thể chung sống với bệnh trong nhiều năm. Các triệu chứng của bệnh Parkinson chia làm 2 nhóm: triệu chứng liên quan đến vận động và các triệu chứng không vận động. Các triệu chứng vận động bao gồm: run tay khi nghỉ, giảm độ ve vẩy tay khi đi, giảm biểu cảm nét mặt, giảm chớp mắt, đi lại chậm chạp, tay chân cứng dần, mất thăng bằng...

Cậu ghi lại từng điều mình vừa nói, sau đó lại xiêu xiêu vẹo vẹo ký tên, đột nhiên ném vào mặt Giang Thính Văn, dồn khí đan điền rống giận: "Viết xong! Mau đi ra --"

Giang Thính Văn đem hợp đồng giản dị từ trên mặt gỡ xuống, vừa lòng, thân thể chậm rãi lùi lại, tìm tư thế vừa vặn chặn ngang bế Thanh Thứ Tang lên: "Anh bế em đi tắm rửa, không làm phiền em. Ngủ..."

Thanh Thứ Tang giống như sống lại, ôm lấy cổ Giang Thính Văn treo mình lên người hắn, yên tâm hưởng thụ phục vụ.

-

Một đêm qua đi, suy đoán và xin lỗi trên mạng về Thanh Thứ Tang vẫn chưa biến mất, nhưng người trong cuộc vẫn luôn không xuất hiện, đến chiều ngày hôm sau, đã qua hơn nửa buổi chiều, Thanh Thứ Tang vẫn chưa xuất hiện.

Cuối cùng các fan cũng không chờ nổi không kìm nén được, sôi nổi nói ngôn luận tối qua đúng là xúc phạm đến Thanh Thứ Tang, hôm nay cậu vẫn luôn không ra mặt.

【 Ô ô ô Thanh bảo bị sao vậy? 】

【 @Thanh Thứ Tang 】

【 Thanh Thứ Tang mau xuất hiện đi!! 】

【 Thanh Thứ Tang lại trốn sao? 】

【 Cái từ "lại" được dùng thật là cực kỳ xảo diệu, mấy người còn nhớ lần trước Thanh bảo mất tích mấy ngày nay không, em ấy với Giang tổng...】

【 Thật xin lỗi, đầu mị lại vàng...】

【 Móa, hình như là thật...】

Liếc nhìn quá khứ, lần trước khi Thanh Thứ Tang mất tích, đang làm gì trong mấy ngày mất tích đều bị bày ra ánh sáng.

Đó là kỳ cuối Ngũ Hành tham gia chương trình《I Am Me》, Thanh Thứ Tang ở trên sân khấu nói mình yêu Đình Ngọc, yêu Tống Từ Xướng, yêu Thừa An yêu đội trưởng... Sau đó cậu mất tích.

Cuối cùng toàn bộ dân mạng lên men cùng tìm Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn vừa ra mặt đã đăng "Không mất tích" lên Weibo, có thể nói làm bao người chờ hoảng hốt. Hiện giờ trường hợp tương tự, tất cả mọi người đều rất phấn khích, lại bắt đầu tag Thanh Thứ Tang!

Không bao lâu, một hastag với ngày hôm đó giống nhau như đúc được vinh dự đứng đầu bảng hot search.

#Thanh Thứ Tang mất tích# bạo;

【 Khụ, cái kia Thanh bảo, anh đi ra giải thích một tí? 】

【 Khụ, lén lút @Thanh Thứ Tang 】

【 Nhẹ nhàng @Thanh Thứ Tang 】

【 Ha ha ha mấy người có thấy thiếu đức không 】

【 Tối hôm qua chơi hoa rất mệt à? Hay là chơi cả buổi chiều thật, không nên a...】

【 Ba, trang phục hầu gái có kích thích không!! (Tai thỏ phấn khích cử động jpg.) 】

Mới dậy 10 phút đã bị Weibo làm cho sửng sốt, định tìm hiểu tình hình, lại nhìn đến bình luận này Thanh Thứ Tang: "..."

Ba, trang phục hầu gái, tai thỏ.

Thanh Thứ Tang: "..."

Ha hả......

Cậu từ trên giường ngồi dậy, liên lụy đến eo ánh mắt hơi chau, nhưng vẫn ổn không nhe răng nhếch miệng. Thanh Thứ Tang đem bình luận này chụp lại, tìm khung chat một người giận dữ gửi đi.

Thanh Thứ Thanh: "Hắc liên hoa, đây là cậu nhỉ? Đúng không?! "

Thanh Thứ Tang: 【 Nổi trận lôi đình jpg. 】;

Phó Bạch: "Hả?"

Phó Bạch: "Sao anh lại dậy sớm như vậy?"

Thanh Thứ Tang: "?? "

Ngày hôm qua khóc rất lâu quá tàn nhẫn, nước mắt chảy khô, đôi mắt lên men phát sáp, gõ chữ y như người già mờ cả mắt.

Thanh Thứ Tang nhắm mắt nghỉ ngơi, hùng hùng hổ hổ gửi voice chat: "Mẹ nó đã 3 giờ chiều, cậu nói tôi dậy sớm?! Đừng bắt tôi gõ chữ, gửi voice chat, không muốn xem điện thoại."

Phó Bạch gọi điện qua.

"Hiệu quả thế nào? Trang phục hầu gái rất tốt nhỉ. " Giọng điệu Phó Bạch rất phấn khích.

"Uh..." Thanh Thứ Tang sống không còn gì luyến tiếc một lần nữa ngã xuống giường, "Con trai cậu thiếu chút nữa không còn ba nuôi."

"Ha ha ha."

"Cậu cái tên nghịch tử này."

"Ha ha ha..."

Phó Bạch cười đến nỗi gần như muốn tắt thở, cực kỳ càn rỡ: "Úi chà nhưng mà ba, giọng của ba sao lại biến thành dạng này?" Cậu ta cố ý nói: "Dễ nghe..."

Thanh Thứ Tang cười lạnh: "Cậu tốt nhất trốn xa một chút, bằng không tôi bay đến giết cậu."

"Ha ha." Phó Bạch hoàn toàn bật cười, sau đó gần như chỉ còn tiếng hít thở.

Thanh Thứ Tang lạnh nhạt, không hề phát ra tiếng, chỉ có động tác cắn răng khá mạnh, hiển nhiên nhớ đến thù hận lớn.

Ba phút sau, Phó Bạch cảm thấy mình thật sự không nên làm càn như vậy, gượng cười ho khan, quay lại sửa đổi: "Vợ anh đâu rồi?"

"Đi làm." Thanh Thứ Tang lăn qua lăn lại, quay mặt sang một bên, "Sáng nay còn không muốn đi, bị tôi đá ra khỏi cửa."

Phó Bạch cố nhịn mới không cười ra tiếng một lần nữa.

"Vậy anh ăn cơm chưa?"

"Tôi mẹ nó cũng sắp chết, vừa mới dậy tôi ăn cơm cái quỷ." Tính khí Thanh Thứ Tang khá nóng nảy.

Trước khi đi Giang Thính Văn có gọi cậu vài lần, nói cậu không nên quên ăn, hay là dậy ăn trước rồi ngủ tiếp, Thanh Thứ Tang thấy hắn là sợ, vội vàng bịt kín chăn mền để hắn mau đi, nhắm mắt ngủ tiếp cứ thế ngủ quên.

"Cậu không bận gì đúng không? Vậy lại đây đón tôi mời tôi ăn cơm..." Thanh Thứ Tang xoa tóc đi vào phòng tắm, "Sau đó đưa tôi đến công ty."

"Hả?" Phó Bạch nói: "Đi công ty làm gì? Không phải không có công tác ư?"

"Không công tác sẽ không làm việc sao?" Thanh Thứ Tang nói, "Tôi muốn sống ở công ty. "

Phó Bạch: "..."

"Tuyệt thật," Cậu ta hồ nghi, "Anh muốn rời nhà trốn đi?"

"Không phải tôi muốn rời nhà trốn đi, cậu thân là con trai tốt, không đành lòng nhìn ba lại phải chịu khổ, mã bất đình đề mà giết qua đưa tôi đến nơi an toàn, như vậy Giang Thính Văn sẽ ghi hận cậu." Thanh Thứ Tang nhìn mình trong gương mỉm cười.

•Mã bất đình đề: Ngựa không dừng vó.

Phó Bạch: "..."

"Vậy tôi đây không đến đón anh!" Bị Giang Thính Văn ghi hận, thế này có thể đi sao? Hoàn toàn không.

Thanh Thứ Tang không ép buộc: "Cắt đứt quan hệ ba con."

"Tôi đi." Phó Bạch nghiến răng, "Xem như anh giỏi. Anh thắng..."

-

Lúc Giang Thính Văn trở về rất nhanh đã phát hiện chồng mình biến mất, trong lòng nhảy dựng, vội gọi điện hỏi cậu đang ở đâu, Thanh Thứ Tang lắp bắp nói: "Anh Dương vừa chuẩn bị công tác, bọn đội trưởng đều ở công ty, em không thể làm đặc thù."

Cậu đem công việc nửa giờ trước Lý Dương mới chia cho cậu chụp hình gửi cho Giang Thính Văn xem, xem xong lại nói: "Phó Tiểu Bạch đưa em đến."

Kéo thù hận xong, Thanh Thứ Tang thần thanh khí sảng nói: "Bà xã xinh đẹp, mấy ngày tiếp theo em không về nhà ha, anh ngoan. Tạm biệt..."

Hôm qua Giang Thính Văn làm quá tàn nhẫn, vì mạng sống Thanh Thứ Tang muốn tránh hắn vài ngày, cậu về công ty chủ yếu là vì chuyện này, cậu không muốn chơi ở phòng tối.

Đối với đánh giá và kỳ vọng về mình trên hot search Weibo cậu đều xem ở trong mắt. Không giống như 4 người Trần Trì, Thanh Thứ Tang có "tiền án" từng lui vòng, lòng tin của mọi người rất khó trau dồi, vậy nên ngay trong tiềm thức của fans vào ngày hôm qua đều cho rằng cậu sẽ lui vòng lần nữa.

Thanh Thứ Tang yêu âm nhạc không muốn người khác nghi ngờ mình, cậu có thực lực;

Thanh Thứ Tang yêu tha thiết Giang Thính Văn, không muốn người khác mắng hắn -- ngày hôm qua xuất hiện phong ba lui vòng giả dối, ngay lập tức có một số người bắt đầu nói Giang Thính Văn không phải cũng giống Tần Tư Ngôn sao, để Thanh Thứ Tang lui vòng ở nhà chờ hắn. Thanh Thứ Tang rất chán ghét mấy câu này.

Cậu thích ai, không mong tất cả mọi người thích, nhưng cũng không hy vọng người khác nói lung tung, ác ý suy đoán.

Lý Dương thân là người quản lý, càng biết điểm này. Cho nên ngày hôm sau vừa thức dậy đã bắt đầu sắp xếp công tác, không ngờ còn chưa đợi anh tự mình đem Thanh Thứ Tang triệu hoán trở về, người đã tự đến.

-

Là một nhóm, Ngũ Hành sẽ phát hành một album, bên trong album có chứa những ca khúc riêng của từng thành viên.

Sau khi nhận nhiệm vụ, bọn Thanh Thứ Tang đều bắt đầu bận rộn. Năm người túm tụm trong phòng luyện tập, tùy tiện ngồi trên mặt đất, có linh cảm ai cũng không phản ứng ai, không linh cảm học hỏi người bên cạnh thảo luận về âm tiết nào phù hợp hơn trong lời bài hát này.

Không biết từ khi nào thời gian nửa tháng đã trôi qua.

"Ahhh... Ca từ viết khó quá." Tống Từ Xướng nằm trên mặt đất thành hình chữ đại (大), khóc không ra nước mắt, "Nửa tháng, em mới viết được 3 câu ca từ. Em có thể xin bỏ qua ca khúc album cá nhân không."

Trần Trì: "Không thể..."

Trang Đình Ngọc: "Anh thấy em lại muốn để fans mắng chúng ta, lại mắng công ty. Bé Từ Từ, lương tâm của em để ở đâu! "

Thanh Thứ Tang: "Vô dụng..."

"..." Tống Từ Xướng nhìn Trang Đình Ngọc muốn giải thích nghe cậu nói xong, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Thanh Thứ Tang, "Anh viết bao nhiêu?"

Thanh Thứ Tang: "Một câu..."

Tống Từ Xướng kinh ngạc đứng dậy: "Vậy mà anh còn có mặt mũi nói em?!"

- Ngày mai anh có thể viết ra một bài hoàn chỉnh.

"Hôm qua anh cũng nói vậy!"

"Thứ Tang..." Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Trình Thừa An đang ngồi bên cửa sổ sát đất kịp thời nói: "Giang tổng đang ở dưới lầu."

"Em đi tìm vợ. Cúi chào, nhóm cẩu độc thân." Thanh Thứ Tang đứng dậy rời đi, không chút lưu luyến.

Người Ngũ Hành còn lại: "..."

Tống Từ Xướng dùng một chân đá vào cái bóng Thanh Thứ Tang, lúc cậu mở cửa đi ra ngoài, rất giống như đá vào mông đem người đá bay.

Trong lòng Tống Từ nhẹ nhàng hơn không ít, cầm lấy quyển lời bài hát Thanh Thứ Tang đặt trên mặt đất, lẩm bẩm: "Em muốn xem nửa tháng này anh viết lời bài hát kinh thiên đại..."

"Làm sao vậy?" Trang Đình Ngọc thấy cậu chàng im lặng, nghiêng người, lập tức trầm mặc.

Cảm xúc và tò mò sẽ lây bệnh, Trần Trì và Trình Thừa An thấy thế cũng đi qua. Chỉ thấy ca từ trên sách của Thanh Thứ Tang không chỉ có một câu, mà còn có ba chữ.

- - Tôi nghe nói. (我听闻 -- 听闻 = Thính Văn 😥)

"Oa..." Tống Từ Xướng: "Thế mà cũng có thể bị nhồi cơm chó? "

Trang Đình Ngọc: "Tức giận..."

Trình Thừa An: "Đầu óc một người đàn ông bị tình yêu làm cho choáng váng. "

Trần Trì: "Hừ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.