Chiếc đèn chùm phía trên đỉnh đầu không cảm nhận được bất kỳ tâm trạng nào của con người, luôn phát ra ánh sáng, chiếu đôi mi dài của đối phương thành một mảnh bóng nhỏ. Với độ cong chớp nhẹ như cánh bướm đang rung động.
Hai người nhìn nhau từ trên xuống dưới, Giang Thính Văn vẫn ôm eo cậu, chớp mắt hai lần, Thanh Thứ Tang như từ trong mộng thức giấc, đột nhiên bắt lấy cánh tay Giang Thính Văn, bối rối hỏi: "Dì đâu rồi?"
Hỏi xong cũng không đợi Giang Thính Văn trả lời, Thanh Thứ Tang vội vàng đẩy người ra, luống cuống tay chân tìm dép xỏ vào, đi thẳng lên lầu.
Giang Thính Văn bị đẩy loạng choạng, ngẩng đầu nhìn bóng người chạy lên lầu, có chút tổn thương mất mát: "Chồng, em mặc kệ anh sao?"
Hắn nghĩ, Không Tang quả nhiên không muốn gặp ba mẹ, vậy càng không cần đề cập đến chuyện cùng hắn về nhà.
"Thất thần cái gì?" Thanh Thứ Tang chạy lên tầng hai bám vào lan can nhìn Giang Thính Văn, gấp đến độ dậm chân, "Mau lên thay quần áo đi, muốn mặc đồ ngủ gặp mẹ anh à?"
Nghe vậy, Giang Thính Văn theo bản năng cúi đầu đánh giá mình. Thanh Thứ Tang nhìn hắn ngẩn người, lại "rầm rầm" chạy xuống lầu, túm cổ tay đối phương kéo hắn về phòng ngủ. Tư thế kia giống như có ngọn lửa ở phía sau đuổi theo mông bọn họ.
Nhận ra chồng nhỏ không phải mặc kệ mình, cũng đồng ý gặp ba mẹ, Giang Thính Văn không nhịn được cười khẽ. Hắn trấn an vỗ mu bàn tay Thanh Thứ Tang, nói: "Không phải người ngoài, không sao đâu."
"Lần đầu tiên em gặp ba mẹ!" Thanh Thứ Tang u oán nhìn hắn, bắt đầu điên cuồng tìm quần áo trong tủ, "Quá tùy tiện không tốt."
Nói xong, cậu cảm thấy không thích hợp, cậu nói như không hề sợ hãi, rất mong được gặp ba mẹ đối phương.
Nhưng lúc mới ký kết hôn, Thanh Thứ Tang đã trực tiếp nói sẽ không về nhà với ai. Chẳng qua bây giờ mẹ đối phương tìm đến cửa.
Nhưng vẫn sợ tâm tư của mình bại lộ quá nhiều, Thanh Thứ Tang nhanh chóng cởi quần áo trên người, mặc áo sơ mi vào, cài cúc áo, nói: "Sẽ không để anh bị vạch trần, yên tâm."
"Cám ơn chồng nhỏ."
Giang Thính Văn vừa trả lời thì chuông cửa ở tầng dưới vang lên. May mà cúc áo đã được cài xong, bằng không Thanh Thứ Tang nhất định sẽ kéo cúc áo đứt mất!
Một phút sau, Giang Thính Văn mở cửa. Thanh Thứ Tang câu nệ đứng bên cạnh. Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trông rất dịu dàng, bà cầm một chiếc túi xách, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trên khuôn mặt không có nhiều dấu vết năm tháng, chỉ có thể từ ý vị quanh thân phán đoán bà đã là một người mẹ trung niên. Ánh mắt tràn đầy mềm mại, không hề khiến đối phương căng thẳng áp bách.
Mẹ Giang nhìn Giang Thính Văn, tầm mắt lại chuyển xuống trên người Thanh Thứ Tang. Thanh Thứ Tang trong nháy mắt đứng thẳng. Mẹ Giang nở nụ cười, vội vàng chuyển tầm mắt đến trên người Giang Thính Văn, không khiến cậu khó xử.
"Mẹ." Giang Thính Văn né ra, cho người vào.
"Ừm." Mẹ Giang đáp, "Mẹ còn tưởng con không định cho mẹ vào."
Lời nói vừa rơi xuống bà đột nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng giải thích với Thanh Thứ Tang: "Thanh Thanh đừng suy nghĩ nhiều, mẹ chỉ trêu chọc nó một chút."
"A, a?" Thanh Thứ Tang đột nhiên bị nhắc đến vẫn chưa kịp phản ứng, sau đó vội vàng xua tay, nói năng lộn xộn, "Không, không không sao dì, dì mau ngồi. Để con đi rót nước."
Cậu xoay người chạy đi rót nước, thầm nghĩ Thanh Thanh là xưng hô gì, cậu đã lớn như vậy, bị gọi như thế có chút xấu hổ.
Nhưng Giang Thính Văn còn gọi cậu là cục cưng, nghĩ đến đây chút cảm giác xấu hổ của Thanh Thứ Tang ngược lại giảm đi không ít.
"Dì, nước." Hai tay Thanh Thứ Tang cầm ly nước đưa qua, đây là lần đầu tiên cậu ngoan ngoãn như vậy.
Mẹ Giang ngồi trên sô pha tiếp nhận nước, nhẹ giọng nói: "Vì sao Thanh Thanh còn gọi là dì? Không phải là..."
Bà ám chỉ nhìn Giang Thính Văn bên cạnh, trong mắt giống như đang viết "Quả nhiên anh không gả mình ra ngoài".
Trừ ra, trong mắt giống như không có Giang Thính Văn. Nói đến thăm con trai không bằng trực tiếp nói đến nhìn con rể.
Giang Thính Văn: "..."
Thanh Thứ Tang: "!!"
"Không, không phải..." Thanh Thứ Tang vội vàng xua tay, điên cuồng bổ sung, "Con chỉ là nhìn thấy ngài có chút hồi hộp, cho nên không nhớ đến... Mẹ..."
"Đâu." Mẹ Giang cười rộ lên, bà vẫy tay với Thanh Thứ Tang, chờ người đi đến lập tức kéo tay đối phương, nói, "Bộ dạng thật sự rất đẹp mắt, so với trên TV còn đẹp hơn. Trách không được Giang Thính Văn phải kết hôn với con, là nó nhặt được báu vật."
Thanh Thứ Tang mờ mịt: "Hả?"
Đây là lời khách sáo, Thanh Thứ Tang lập tức gật đầu: "Là con nhặt được bảo vật, Giang Kiều... Thưa ngài, anh ấy rất tốt."
Mẹ Giang vẫn nhìn cậu chăm chú, gần như yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, không hề nhìn ra ngoài. Trò chuyện một lúc bà mới nói: "Biết hai người bình thường đều bận rộn, cho nên từ sau khi hai người kết hôn đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lại do mẹ tùy tiện tìm đến, hôm nay còn đến muộn, Thanh Thanh đừng để ý."
"Không sao." Thanh Thứ Tang nói, "Ngài muốn đến khi nào cũng được."
Giang Thính Văn ngồi bên cạnh giống như một nhánh lá xanh, vẫn là một nhánh dư thừa, không ai cố kỵ để ý hắn.
Mẹ Giang do đã nhìn con trai nhiều, lúc này có nhìn hay không cũng không quan trọng, Thanh Thứ Tang không dám chạy trốn, chuyên chú vào một mình mẹ Giang. Cuối cùng nói rất nhiều, mẹ Giang đột nhiên hỏi: "Hai người ăn cơm chưa?"
"Đang định ăn." Lúc này, Giang Thính Văn trả lời: "Thì mẹ đến."
Mẹ Giang nhìn hắn, lại nhìn bàn ăn trống rỗng, trên bàn ăn cũng không có bát đĩa: "Không có đồ ăn vậy các con ăn gì?"
"Nếu không để mẹ nấu cho các con."
"Mẹ không cần..." Thanh Thứ Tang theo bản năng nói, "Để Giang tiên sinh nấu." Dứt lời lại xấu hổ thấp giọng, "Con không..."
Lần này, dường như chạm đến điểm mù nào đó, mẹ Giang có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn, nói: "Con biết nấu cơm?"
Giang Thính Văn: "Không..."
Thanh Thứ Tang: "..."
Ý ngài là sao? Thân là mẹ ruột Giang Thính Văn lại nói không biết con trai mình biết nấu cơm? Vậy khẳng định càng không biết hắn còn có thể nấu nhiều hơn nữa. Mấu chốt là Giang Thính Văn còn nói dối! Mặt không đổi sắc.
Mẹ Giang giống như sờ được bí mật kinh thiên động địa nào đó, không thể tin nổi thăm dò nói: "Lần sau về nhà nấu một bữa?"
Giang Thính Văn: "Không nấu được."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Nếu không biết, còn ngồi ở chỗ này làm gì?" Mẹ Giang nói, "Mẹ cũng không hù dọa Thanh Thanh, con nên làm gì thì làm đi."
Giang Thính Văn nhìn thoáng qua mẹ Giang, lại nhìn thoáng qua Thanh Thứ Tang. Hai người đã trò chuyện hơn nửa ngày, Thanh Thứ Tang không còn thấy căng thẳng nữa.
Hơn nữa Giang Thính Văn ở chỗ này cũng thấy nhàm chán, cậu dùng ánh mắt ra hiệu Giang Thính Văn anh bận thì đi đi.
"Được rồi. Vậy, con lên lầu xử lý công việc. Giang Thính Văn đứng lên. Lúc lên lầu đi ngang qua bên cạnh Thanh Thứ Tang xoa đầu cậu, sau đó lại nói với mẹ Giang: "Mẹ, mẹ đừng làm em ấy sợ."
Mẹ Giang: "Đi đi đi."
Từ khi cùng Giang Thính Văn ký kết hôn, nếu chỉ tính qua thời gian cụ thể, hiện tại đã qua bốn tháng.
Mà mẹ Giang nói Giang Thính Văn chỉ về nhà đúng một lần, thông báo mình đã kết hôn, còn cho gia đình xem giấy chứng nhận kết hôn, sau đó cũng không về nhà nữa.
Điển hình của có sự nghiệp không có gia đình, trước đây hắn cứ như vậy, vừa làm việc là trực tiếp ở công ty.
Cho nên mẹ Giang rất sợ Giang Thính Văn quá bận sẽ lạnh nhạt Thanh Thứ Tang, tuy rằng còn chưa thật sự gặp qua đứa nhỏ này, nhưng bà giống như rất quen thuộc với Thanh Thứ Tang, nguyện ý thay con mình duy trì mối quan hệ này. Bảo cậu đừng trách tội Giang Thính Văn.
Thanh Thứ Tang nghiêm túc lắng nghe, nghe kỹ mẹ Giang đang nói gì. Nhưng cậu không tìm được bất kỳ cảm giác nào liên quan đến Giang Thính Văn, thật sự là...
So với Giang Thính Văn, cậu mới giống một người cuồng công việc thường xuyên không vè nhà hơn, nhiều lần khiến Giang Thính Văn gọi "chồng" cầu xin cậu về nhà.
Thanh Thứ Tang theo bản năng đem thân phận bạn đời lạnh nhạt trong sự nghiệp kia thay mình, cũng không dám lên tiếng, chỉ là trong lòng bắt đầu cảm thấy áy náy, có chút tội lỗi với Giang Thính Văn.
"Nhưng mẹ thấy tình cảm của hai người hình như rất tốt..." Mẹ Giang hài lòng nói, "Vậy mẹ cũng yên tâm —— À mà Thanh Thanh, mẹ thật sự càng nhìn con càng thích, chờ lần sau có thời gian con về nhà với Thính Văn, gặp mặt người nhà được không?"
Thanh Thứ xấu hổ đáp: "Được mẹ."
Một câu "Mẹ" gọi đến hoa nở, mẹ Giang vui vẻ: "Mẹ thật sự rất vui, mẹ rất thích con. Giang Thính Văn bị đánh hai lần không uổng công vô ích."
"Ách..." Hôm nay mẹ Giang đến thật sự đã rất muộn, biết hai người bọn họ đều không bận mới giành thời gian đến thăm, ông Giang không đến cùng, sau khi mẹ Giang rời đi, Thanh Thứ Tang vẫn không hiểu được câu nói kia của mẹ Giang "Giang Thính Văn bị đánh hai lần không uổng công vô ích" là có ý gì.
Giang Thính Văn từng nói mình bị đánh hai lần, là ngày hắn tìm Thanh Thứ Tang kết hôn, trong lúc vô tình nói "bị đánh hai lần, mỗi lần đều ở trong bệnh viện nửa tháng", lúc ấy Thanh Thứ Tang còn đang khiếp sợ con nhà người ta sao lại bị đánh tàn nhẫn như vậy.
Thì ra là vì thích một người, nhưng trong nhà hắn dường như không đồng ý.
Nhưng người này tuyệt đối không phải Thanh Thứ Tang, cậu và Giang Thính Văn trước đó chưa từng quen biết, càng không gặp nhau! Mẹ Giang cũng không nhận nhầm người.
"Ồ..." Thanh Thứ Tang ngồi trên ghế nhìn gối ôm chăm chú, cảm thấy tất cả giấm trong nhà đều đổ vào lồng ngực, bủn rủn đến chán chường.
Nói gì mà không có người thích, đều là chuyện ma gạt người, thế mà cậu còn tin! Đây không phải ánh trăng sáng thì là gì...
Ánh trăng sáng, lại là ánh trăng sáng.
Vậy Giang Thính Văn đối xử với cậu tốt như vậy để làm gì? Có coi cậu như một người thế thân không... Tất cả suy nghĩ của Thanh Thứ Tang đều dừng lại, trước mắt bất giác mơ hồ, khó chịu muốn chết.
Tại sao lại là thế thân...
Giang Thính Văn kẻ đại lừa đảo này. Quả nhiên cậu rất dễ lừa, người này đối tốt với mình, mình lập tức thích hắn hơn nữa còn định khiến hắn thích mình.
Từ nhỏ đến lớn đã quen làm thiếu gia, cảm thấy ai cũng yêu mình, đều chiều mình, lúc này ông trời muốn đem từng phản nghịch của cậu đong đếm trả lại, Thanh Thứ Tang liên tiếp nhận được trò đùa. Nhưng lần này với lúc rời khỏi Tần Tư Ngôn cũng không giống nhau, cậu thật sự rất đau khổ, cậu thật sự... Thích Giang Thính Văn.
Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho Tần Tư Ngôn không để ý đến cậu, nhốt cậu ở nhà, nhưng không thể chấp nhận Giang Thính Văn đem ánh mắt đặt ở trên thân người khác, ngẫm lại cảm thấy chịu không nổi.
Cậu có thể không thèm để ý Tần Tư Ngôn và ánh trăng sáng như thế nào, nhưng cậu quan tâm Giang Thính Văn từng vì ánh trăng sáng chịu đựng, còn bị đánh, còn vào bệnh viện hai lần...
"Không Tang?" Giang Thính Văn nhận được tin nhắn của mẹ Giang nói bà đi rồi, để hai người bọn họ ở chung thật tốt. Sau khi từ phòng làm việc đi ra đã thấy Thanh Thứ Tang đang khóc, mà chính cậu vẫn chưa nhận ra.
Giang Thính Văn sợ hãi, vội vàng xuống lầu quỳ xuống bên cạnh Thanh Thứ Tang, đón lấy nước mắt của cậu, tay chân luống cuống: "Sao vậy? Mẹ anh đã nói gì? Mẹ có làm em sợ không? Xin lỗi xin lỗi..."
"Chán ghét chết anh!" Thấy Giang Thính Văn đón lấy nước mắt của mình, Thanh Thứ Tang mới nhận ra mình đang khóc, cậu cầm lấy một cái gối ôm đập lên đầu Giang Thính Văn, "Em thật sự rất ghét anh!"
"Tại sao?" Giang Thính Văn mặc cậu dùng gối ôm đánh mình, ôm lấy mặt cậu, rất đau lòng, hắn nghiêng người hôn Thanh Thứ Tang, giọng nói khàn khàn, "Đừng ghét anh. Không Tang..."
Thanh Thứ Tang tránh nụ hôn của hắn, náo loạn tính tình còn rất lớn, cậu đứng dậy muốn đi: "Ghét anh!"
Giang - đáng ghét - Thính Văn có người thích, có ánh trăng sáng, coi cậu như thế thân, còn đối xử tốt với cậu như vậy.
Không biết người khác sẽ rung động sao?
"Không được." Giang Thính Văn không rõ Thanh Thứ Tang bị làm sao, chỉ vội vàng giữ chặt cậu, tiếp tục nâng mặt cậu lên, cầu xin: "Không Tang, làm sao vậy? Chồng nhỏ, chồng, cục cưng ngoan, em đừng khóc, đừng khóc... Nói cho anh biết được không. Anh dỗ em... Dỗ dành em..."
Hắn thấp giọng cầu xin, thậm chí còn đáng thương hơn Thanh Thứ Tang đang rơi nước mắt, giọng nói khàn khàn: "Đừng ghét anh, làm ơn."