Sau Khi Tôi Đổi Công Anh Ta Điên Rồi

Chương 14




Thanh Thứ Tang khiếp sợ nhìn Giang Thính Văn, sắc mặt người sau không đổi, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

Bị ánh mắt không có ý tốt của Thanh tổng nhìn chằm chằm, hắn cũng không lùi bước.

Chẳng qua ánh mắt Thanh tổng không bao lâu đã chuyển đến trên người Thanh Thứ Tang, thoạt nhìn rất muốn tát cậu đánh chết cậu.

Thanh Thứ Tang bị ánh mắt ấy nhìn mà da đầu tê dại, "giận quá mất khôn", tay không khống chế được lập tức nâng lên đập vào lưng Giang Thính Văn.

Cậu không chỉ tức giận mà còn muốn đánh người.

Giang Thính Văn người bị đập trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc xen lẫn khó hiểu, đặc biệt mới lạ.

Chỉ là sau khi nắm đấm không nặng không nhẹ rơi xuống, Thanh Thứ Tang mới phát giác không đúng.

Cậu thấp hơn Giang Thính Văn nửa cái đầu, chân cậu đương nhiên không dài bằng, bởi vậy dưới tình huống tay không giơ cao, tay cậu trực tiếp đập thẳng vào mông Giang Thính Văn.

Giang Thính Văn trầm mặc một lát, dường như rất khó xử nhìn về phía 3 đôi mắt trong phòng khách, lại rất khó xử nói: "Không Tang, nhiều người."

Thanh Thứ Tang: "..."

"Anh ngại." Giang Thính Văn nhỏ giọng nói.

Thanh Thứ Tang: "..."

Giang Thính Văn đúng lúc thu lại vẻ yếu ớt bất lực, quay đầu lễ phép nói với Thanh tổng: "Chào chú, cháu là Giang Thính Văn."

Thanh Hòa đang có dự án hợp tác với Giang Thính Văn dự án vẫn còn đang tiến hành, Thanh Túc bày ra vẻ mặt chấn kinh không biết nói cái gì cho phải.

Thanh Túc theo bản năng nhìn về phía anh cả của mình.

Chỉ có Thanh tổng có chút mơ hồ không rõ, nói: "Giang cái gì?"

"Giang, Thính, Văn." Thanh Thứ Tang lặp đi lặp lại từng câu từng chữ, nói với cha mình, "Con nhà người ta."

Thanh tổng: "..."

Trải qua lần nhắc nhở này, biểu tình mơ hồ trên mặt Thanh tổng trở nên có chút đau khổ.

Giang Thính Văn quanh năm vắng nhà, căn bản không giống Thanh gia bọn họ tham gia tiệc tùng.

Lần cuối Thanh tổng gặp Giang Thính Văn hắn vẫn còn là một đứa bé.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình, khi đó dáng hình hắn ngay ngay ngắn ngắn, trên người có chút khí chất của quân nhân.

Cho nên Thanh tổng không vừa ý ba người trong nhà, rất thích nhắc tới vị "con nhà người ta" này.

Không ngờ...

"Tiểu Giang đúng không, vậy... Thanh Thứ Tang như thế con cũng có thể coi trọng?"

"Ồ..." Thanh Thứ Tang nói, "Con thì sao?"

Giang Thính Văn hết sức tự nhiên đặt tay lên đầu Thanh Thứ Tang, phản bác: "Chú, em ấy rất tốt."

"À..." Thanh Thư Tang còn muốn nói tiếp, trong nháy mắt im bặt, xấu hổ lắc đầu buông bàn tay lớn kia ra.

Qua một lúc lâu, sự xấu hổ trong phòng khách vẫn chưa tan, Thanh Thứ Tang nhìn cha và hai vị anh trai, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi con nghe thấy... Con lại bị chụp ảnh nữa?"

Không nhắc thì không sao, nhắc đến Thanh tổng lại cứng rắn không ít, sắc mặt lạnh lùng nói: "Bằng không anh cho rằng tôi muốn đặt chân vào căn nhà nhỏ rách nát này của anh sao?"

Thanh Thứ Tang im lặng, nói: "Anh cả, ông ấy nói căn nhà anh mua là căn nhà rách nát."

Thanh Hòa: "Giữa hai người anh một chút địa vị cũng không có, hai người cãi nhau tiếp đi."

Thanh Thứ Tang lười để ý, trực tiếp lấy điện thoại di ra xem trên mạng đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau khi cậu cao giọng vũ nhục Tần Tư Ngôn, sự chú ý của giới truyền thông đối với cậu vô cùng cao, trực tiếp ngồi xổm trước cửa công ty.

Sau đó đem hình ảnh Giang Thính Văn đón Thanh Thứ Tang lên xe quay lại.

Lần này, Thanh Thứ Tang lấy tiền đi vũ nhục Tần Tư Ngôn lại trở thành chủ đề bàn tán sau bữa trà.

Những lời bình luận Thanh Thứ Tang được bao dưỡng lần hai bay ra như một cơn bão.

Không quá một giờ, căn cứ vào biển số xe đối chiếu, tin tức của Giang Thính Văn đã bị lộ ra một chút.

Giang Thính Văn vừa mới trở về hai năm, gót chân hắn nhanh nhẹn vững vàng, chưa bao giờ dựa vào những thứ phù phiếm để đánh bóng bản thân.

Bởi vậy hắn và Giang gia căn bản chưa từng công bố tin tức cụ thể về Giang Thính Văn.

Người khác chỉ biết người tên Giang Thính Văn này là ai —— người thừa kế Giang gia, nhưng không biết hắn trông thế nào.

Bởi vậy rất nhiều người không coi Giang Thính Văn ra gì mà bắt đầu chửi bới hắn xấu xí.

Cuối cùng vẫn không có người đàn ông nào hoàn hảo trên thế giới này.

Vả lại Thanh Thứ Tang đương nhiên vẫn là người bị mắng thảm nhất.

Cậu có vết xe đổ được bao dưỡng, lại một lần nữa là quá bình thường, chẳng qua tất cả mọi người đều không ngờ lần bao dưỡng thứ hai sẽ đến nhanh như vậy.

Lời bài hát "Quay đầu lại là bờ" trở thành một trò cười.

Thanh Thứ Tang căn bản không quay đầu lại được, cậu đã bị bao thành tính.

Không biết từ khi nào Giang Thính Văn đã dựa đầu lại gần Thanh Thứ Tang nhìn thấy bình luận trên điện thoại, mặt mày của hắn mắt thường cũng có thể thấy dần lạnh xuống.

Lông mày và đôi mắt của Thanh Thứ Tang lãnh đạm như nhau, những người này thật sự là, mắng cậu thì mắng đi động đến Giang Thính Văn làm gì.

Bệnh thần kinh, thật khiến người ta tức giận.

Cảm xúc của cậu rất rõ ràng, Giang Thính Văn ở bên cạnh cậu lập tức nhận ra, dịu dàng nói: "Đừng khó chịu, anh sẽ cho người giải quyết."

"Không cần, tôi đã liên lạc với Lý Dương rồi." Thanh Túc nói, "Mỗi lần rút lui nhanh như vậy rõ ràng như vậy sẽ càng khiến nhiều người mắng hơn, cứ để bọn họ nói đi, Lý Dương sẽ xử lý sau. Chúng tôi đến đây hỏi thăm em út xảy ra chuyện gì, không làm bậy nữa là được."

Thanh Thứ Tang hung dữ nói: "Em đã nói lãng tử là em đã quay đầu lại!"

"Anh tính là lãng tử cái rắm..." Thanh tổng không chút lưu tình vạch trần, "Nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ ngốc."

Thanh Thứ Tang sắc mặt lạnh lùng.

Biết là lời nói đùa, ánh mắt Thanh tổng đảo qua liếc lại Giang Thính Văn và Thanh Thứ Tang, sau đó ổn định huyết áp, hỏi: "Hai người các con... Xảy ra chuyện gì?"

Vừa rồi đã chọc người không vui, Giang Thính Văn lúc này không dám nói nữa.

Thanh Thứ Tang buồn bực: "Không phải cha đã nhìn thấy sao."

"Hừ, nhìn thấy..." Thanh tổng lạnh lùng lên tiếng, âm lượng không lớn không nhỏ, "Người ta nói là vợ anh, anh ngay cả để ý cũng không để ý, còn đánh người, cũng không thấy anh cho danh phận gì."

Thanh Thứ Tang: "..."

Càng nghĩ càng không đúng, cũng càng cảm thấy thái quá, Thanh tổng nhất thời không tiếp nhận được, chắp tay sau lưng nhanh chóng đi ra ngoài, lẩm bẩm: "Đứa nhỏ ngoan ngoãn cứ như vậy bị chà đạp. "

Thanh Thứ Tang: "..."

Trước mắt không cần thay em út bị đánh, Thanh Hòa với Thanh Túc đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi Thanh Hòa một lời khó nói hết nhìn Thanh Thứ Tang, nói với Giang Thính Văn: "Vậy Giang tổng... Hãy chăm sóc em trai của tôi."

Giang Thính Văn lập tức đáp: "Sẽ..."

Một chút khách khí cũng không có, cũng không mời người ở lại ăn cơm.

Trong nhà trở lại yên tĩnh, Thanh Thứ Tang vẫn mất hứng, cậu mím môi nhìn chằm chằm điện thoại, đôi mắt bị hàng mi mảnh che nửa con mắt tràn đầy thù địch.

Giang Thính Văn biết mình mới chọc cậu tức giận, cẩn thận bước lại gần, nhỏ giọng gọi: "Không Tang..."

Thanh Thứ Tang nhìn qua, chớp chớp mắt đem sự tàn nhẫn bên trong trút bỏ.

"Anh sai rồi..." Giang Thính Văn rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay cậu, giống như muốn nắm lấy, bởi vậy hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay út ôm lấy ngón tay út của Thanh Thứ Tang, nói, "Em đừng tức giận."

"Anh biết anh đã gây rắc rối cho em, " Hắn nói, "Không nên để chú Thanh nhìn thấy."

"Ừ?" Thanh Thứ Tang khó hiểu, một lúc sau mới phản ứng lại mỉm cười, “Cha em rất thích anh, không có vấn đề gì.”

“Thật sao?” Giang Thính Văn ngẩng đầu, trên mặt có chút chờ mong không thể tin được.

"Thật." Thanh Thứ Tang gật đầu, nói, "Nếu cha em muốn đánh em, thấy anh ở đây sẽ không đánh."

"Ngôi sao lớn may mắn..." Cậu cười nhìn Giang Thính Văn, giơ tay cố ý véo mặt hắn, giả vờ gọi: "Bà xã..."

Ai bảo hắn nói là vợ mình, Thanh Thứ Tang khẳng định phải trả lại câu nói của hắn biến câu nói này thành lời trả thù.

Không ngờ Giang Thính Văn thật sự rất vui, nghe vậy ánh mắt có chút sáng, ý cười ở khóe miệng rõ đến không thể rõ hơn.

Cậu đáp lại: "Ừm..."

"A..." Thanh Thứ Tang thật sự chống đỡ không nổi, trong miệng không biết lẩm bẩm gì, chạy vào phòng bếp xem cơm của mình.

Mười phút sau, hai người ngồi trên bàn cơm, ngón trỏ của Giang Thính Văn đột nhiên ấn một thứ lên bàn trượt về phía Thanh Thư Tang.

Thanh Thứ Tang khó hiểu ngước mắt lên, chỉ thấy Giang Thính Văn để một thẻ ngân hàng dưới đầu ngón tay.

Ba cái...

"Hả?" Thanh Thứ Tang dùng ánh mắt hỏi Giang Thính Văn có ý gì.

Giang Thính Văn nói: "Số tiền anh kiếm được, tất cả đều cho em."

Bàn tay cầm đũa của Thanh Thứ run lên, ánh mắt từ khó hiểu chuyển thành khiếp sợ: "Em có tiền, sao lại cho em cái này?"

"Muốn em tiêu tiền của anh." Giang Thính Văn nói.

Thanh Thứ Tang từ chối: "Em không cần..."

"Ồ..." Giang Thính Văn rũ mắt, lại tiếp tục nhỏ giọng thương lượng, "Vậy em giúp anh bảo quản, có thể chứ?"

Lại tới nữa lại tới nữa, có thể chứ lại tới nữa.

Thanh Thứ Tang sợ tới mức uống một ngụm nước để đè nén sự kinh hãi của mình, thiết lập phòng thủ tâm lý, cuối cùng đem lời từ chối đầu tiên nói lại: "Không thể..."

Cả hai kết hôn chỉ vì thỏa thuận, làm sao có thể tùy tiện lấy thẻ ngân hàng của người khác.

Hơn nữa nhìn tư thế Giang Thính Văn, đây là toàn bộ tài sản của hắn?

Thanh Thứ Tang mới không bảo quản thay người khác.

Không bảo quản nổi...

"Vậy sao" Giang Thính Văn nói. Mí mắt hắn rũ xuống, không biết là đang nhìn thiệp trên bàn, hay là trên thẻ, hoặc là chỗ nào khác.

Thanh Thứ Tang cẩn thận nhét cơm vào miệng, có cảm giác Giang Thính Văn dường như có chút khổ sở, cậu gian nan nuốt cơm, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe Giang Thính Văn nhỏ giọng thở dài: "Anh thật vô dụng."

"Ngay cả thẻ cũng không đưa ra được."

"Để chồng bảo quản thay, chồng một chút cũng không muốn."

Thanh Thứ Tang: "..."

Lải nhải hai câu đầu tiên là được rồi, câu thứ ba là có ý gì, diễn còn chưa hết nghiện đúng không?

Có lẽ cũng biết mình quá đáng, Giang Thính Văn không lẩm bẩm nữa, ngước mắt lên nhìn Thanh Thứ Tang, cầu xin bình thường: "Không Tang, em có thể tiêu tiền của chú."

Thanh Thứ Tang nghĩ thầm đó là cha tôi đương nhiên có thể tiêu tiền của ông ấy.

Giang Thính Văn nói tiếp: "Anh cũng muốn trở thành vinh dự của em."

Thanh Thứ Tang: "..."

"Cho anh một cơ hội." Giang Thính Văn, "Được không?"

Thanh Thứ Tang cảm thấy thật sự không thể chịu được những suy đoán và bình luận trên mạng về Giang Thính Văn.

Nếu như lúc đầu cậu chỉ cảm thấy không vui, bây giờ lại tức giận, Giang Thính Văn dịu dàng như vậy sao còn bị mắng?

Không có lý do gì lại như vậy.

Không ai có thể suy đoán về anh ấy một cách bừa bãi! Không ai có thể bắt nạt anh ấy! Chính mình cũng không thể!

Thanh Thứ Tang lập tức nhận thẻ ngân hàng Giang Thính Văn, vẻ mặt muốn che chở được biểu hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết, nói: "Được. Em sẽ giữ cho anh!"

Giao thẻ ngân hàng như ý nguyện, Giang Thính Văn cuối cùng cũng vui vẻ, trên mặt trong ánh mắt đều là nụ cười.

——

Vì đoạn video Thanh Thứ Tang lên xe người khác vào thời điểm đó, bản thân Thanh Thứ Tang không đứng ra giải thích mà chỉ có lời chính thức của công ty để mọi người chú ý hơn đến các tác phẩm âm nhạc của nghệ sĩ. Người khác không thể không chú ý.

Vì vậy, sau một vài ngày, ngay cả khi tài khoản bị đánh sập, vẫn có những người không sợ chết đưa ra những phỏng đoán và nhận xét bẩn thỉu.

【Chậc chậc chậc xì, mông mới bán một lần đã bán lần thứ hai, cho dù không có bối cảnh có mặt mũi là được, Thanh Thứ Tang quá giỏi, Giang Thính Văn tuy xấu xí nhưng có tiền...】

【Giang Thính Văn sao lại thích cậu ta? Dù gì cũng đã giải nghệ hai năm rồi không lộ mặt, nếu đẹp thì ai tin đây? 】

【Khẳng định không còn mặt mũi gặp người khác, Thanh Thứ Tang cũng không phải tiểu thiếu gia gì, bằng không sẽ không có khả năng bao dưỡng cậu ta, càng bao dưỡng người bình thường càng có thể chứng minh cảm giác ưu việt của mình...】

……

Đêm đó, một đoạn video về bữa tiệc được tổ chức tại sảnh khách sạn cao cấp đã bị rò rỉ.

Sở dĩ đoạn video trở thành xu hướng và thu hút sự chú ý của mọi người là vì vị thiếu gia phản nghịch chưa từng lộ mặt của Thanh gia cũng tham dự.

Cậu mặc một bộ vest màu đỏ tía được cắt may cẩn thận, tôn lên nước da trắng như sứ của cậu. Chiếc ly nằm giữa những ngón tay thon dài lắc, nhẹ hơi ngửa cổ, rượu lập tức chay vào miệng, lăn theo yết hầu biến mất, cũng theo yết hầu lăn xuống tạo thành một loại dụ dỗ.

Loại tiệc gần như mở ra này cũng sẽ không từ chối truyền thông bước vào, dù sao cũng phải giữ lại hình ảnh.

Thanh Thứ Tang cũng ở trong giới giải trí vài năm, đối với việc quay lén cũng coi như nhạy cảm.

Nhận thấy có người quay lén cậu, cậu lười biếng nhìn qua ống kính, khóe mắt liếc xéo giống như mang theo khinh thường.

Sau đó cách đó không xa có người đi về phía cậu, Thanh Thứ Tang trong nháy mắt thu hồi tầm mắt, nhấc chân cũng đi về phía người nọ.

Ống kính đang muốn quay mặt nghiêng của người nọ, đã thấy Thanh Thứ Tang đột nhiên giơ ly chân lên che đi hơn phân nửa khuôn mặt của người đàn ông.

Thanh Thứ Tang nghiêng về phía ống kính nhếch miệng cười, đột nhiên đặt một cành hoa hồng đỏ tươi vào trong túi trái ngực trái của người đàn ông.

Người đàn ông ngẩn ra cúi đầu nhìn lại, sau đó không biết có phải do ảo giác không, vành tai của hắn và ly rượu đỏ mà Thanh Thứ Tang đang che bên cạnh bổ sung cho nhau trở thành một sắc đỏ.

……

Hot search #Thanh Thứ Tang là tiểu thiếu gia Thanh gia# trong chớp mắt đã bạo.

Bên cạnh khiếp sợ, vẫn có người giãy dụa khăng khăng nói ai biết có phải cậu ta mượn quần áo trong tiệm veston cao cấp không.

Dù sao ba năm ở với Tần Tư Ngôn, cậu cũng chưa từng nói mình là tiểu thiếu gia Thanh gia.

Hạ thấp bản thân để người khác bao nuôi? Hoàn toàn vô lý.

Trừ phi Tần Tư Ngôn mới là mỹ nhân thích chơi trò lãng phí kia, thích bị người ta dựa vào?

Mười phút sau khi hot search này xuất hiện, chính Thanh Thứ Tang cũng xuất hiện.

Nhưng cậu không phải vì mình giải thích, cũng không phải vì hành vi ngu ngốc lúc trước giải thích.

Thanh Thứ Tang: "Người không biết còn tưởng ai cũng bị lây nhiễm biến thành rác như căn bã nào đó, bao dưỡng thì bao dưỡng đi, tư tưởng còn xấu xa, sau khi mắng xong mấy người có nhiều tiền có tự tin cùng tôi đến tòa án không? Nếu không có thì khuyên các người vẫn nên tích đức làm việc thiện, trực tiếp câm miệng. Nói chuyện ở đây, mắng tôi có thể, mắng Giang tiên sinh thì không. Anh ấy là bạn trai của tôi, rõ chưa?"

Tác giả có lời muốn nói:

Không Tang đang được hướng dẫn từng bước, bushi;

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và cúi đầu trước tất cả mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.